Sau khi Ôn Yến lâm vào hôn mê, Tống Vĩnh Kỳ thích thì thầm tự nói ở bên giường của Ôn Yến, y luôn cảm thấy là Ôn Yến có thể nghe được y, thậm chí có thể cảm giác được tâm trạng dao động của Ôn Yến.
Đúng là cảm xúc của Ôn Yến có dao động, cô cố gắng muốn mở to mắt ra muốn nói cho Tống Vĩnh Kỳ nghe chuyện của Kinh Mặc, nhưng mà cho dù có cố gắng đến cỡ nào thì cô cũng không có cách nào thay đổi được sự thật rằng thân thể của mình yếu đến nỗi không thể mở mắt.
Mấy ngày nay Tống Vĩnh Kỳ đều nói tin tức tốt cho cô nghe, nhưng thứ mà có muốn lại không phải là tin tức tốt, cô thật sự muốn biết tin tức của Kinh Mặc.
Nhưng mà bây giờ với tình trạng thân thể của mình, triều cục hỗn loạn làm y không có thời gian quan tâm tới Kinh Mặc.
Nghĩ đến Kinh Mặc có khả năng khác thường, trong lòng của Ôn Yến liền rối rắm vô cùng, nhưng không có bất cứ biện pháp gì để Tống Vĩnh Kỳ nhớ đến Kinh Mặc.
Trong lúc Ôn Yến đang sốt ruột lo lắng đến Kinh Mặc, thị vệ ở ngoài cửa đến bẩm báo nói, Nhu Phi nương nương cầu kiến.
“Nàng ta đến đây làm cái gì?” Đối với việc Khanh Nhi đến đây, Tống Vĩnh Kỳ cũng đã có dự đoán trước, nhưng mà trong ấn tượng của y Trần Vũ Trúc là người có tính tình không tranh quyền thế, bây giờ nàng ta đến đây...
“Hoàng thượng, có cho mời Nhu Phi nương nương vào không ạ?” Thị vệ nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ đang xuất thần, vội vàng hỏi.
“Để ta đi ra ngoài gặp nàng ta.” Lúc Tống Vĩnh Kỳ nói chuyện thì đã đứng dậy, hiện tại y không muốn để cho Ôn Yến gặp bất cứ một người phụ nữ nào của mình trên danh nghĩa, cho dù là bây giờ Ôn Yến không nhìn thấy được, nhưng mà y cũng không muốn để cho cô phải phiền lòng, nếu như cô có thể cảm nhận được thì sao?
Nhu Phi một thân quần áo màu sắc nhẹ nhàng đứng dưới ánh trời chiều, nở nụ cười dịu dàng nhìn Tống Vĩnh Kỳ đi đến gần mình.
Không đợi Nhu Phi hành lễ, Tống Vĩnh Kỳ liền nhẹ giọng hỏi: “Nàng đến đây tìm trẫm có chuyện gì không?”
“Hoàng thượng, thần thiếp muốn gặp Ôn Yến tỷ tỷ.” Lúc Trần Vũ Nhu nhẹ giọng nói chuyện thì hai mắt cứ nhìn chằm chằm vào Tống Vĩnh Kỳ, khóe miệng lại là nụ cười yếu ớt, nhưng mà thái độ lại kiên định không cho từ chối.
“Bây giờ nàng ấy vẫn còn đang hôn mê, cho nên nàng có gặp hay không thì cũng không có gì khác nhau, tâm ý này ta xin nhận, nàng đi về trước đi.”
“Nhưng mà thưa hoàng thượng, trước khi tỷ ấy xảy ra chuyện thì đã gặp thiếp, tỷ ấy đã nói với thiếp một vài lời, thiếp cũng muốn nói cho hoàng thượng nghe, thiếp cảm thấy là nói ra những lời kia thì vẫn nên nói trước mặt của Ôn Yến tỷ tỷ lại càng tốt hơn.”
Trần Vũ Nhu nói rất nhỏ nhẹ, sau khi nói dứt lời thì yên tĩnh nhìn Tống Vĩnh Kỳ, giống là chắc chắn là Tống Vĩnh Kỳ sẽ đồng ý nàng ta, chỉ là đang chờ Tống Vĩnh Kỳ dẫn mình đi vào.
“Trẫm cũng không nhớ kỹ là các nàng đã từng gặp nhau.” Tống Vĩnh Kỳ nói rất thẳng thắn.
Bây giờ Ôn Yến còn không rõ sống chết, y không muốn để cho bất cứ kẻ nào làm ảnh hưởng đến tâm trạng của cô, nhất là Nhu Phi. Đây là nữ nhân mang danh phận phi tử của y, là người mà mình thấy có lỗi.
Ôn Yến đối với nàng ta và đối với bọn người Khanh Nhi không giống nhau...
“Trước khi ca ca của thiếp xuất chinh, Ôn Yến tỷ tỷ đã đi tìm thiếp, lúc đó bọn thiếp đã nói rất nhiều chuyện liên quan đến tương lai, trước khi tỉnh dậy xảy ra chuyện thì tỷ ấy đã cho người đưa cho thiếp một bức thư, thư thiếp cũng đã xem rồi, cũng có mang đến đây, thiếp muốn để hoàng thượng đọc ở trước mặt của Ôn Yến tỷ tỷ, chắc là yêu cầu này cũng không quá đáng đâu nhỉ?”
Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy hơi buồn bực, không biết mối quan hệ của Ôn Yến và Trần Vũ Nhu lại tốt với nhau như vậy từ lúc nào.
Vậy mà còn để lại thư cho nàng ta.
Tống Vĩnh Kỳ không nói năng dài dòng, chỉ là ra hiệu Trần Vũ Nhu đi theo mình vào trong Thải Vi cung, nhìn Ôn Yến đang yên tĩnh nằm ở trên giường giống như là đang ngủ thiếp đi, trên mặt của Trần Vũ Nhu cũng có một cảm giác bi thương.
“Có chuyện gì thì nàng cứ nói đi, chắc có lẽ là nàng ấy có thể nghe được.” Lúc Tống Vĩnh Kỳ nói chuyện thì cũng không để ý tới ai mà đi đến đầu giường của Ôn Yến, nhẹ nhàng cầm lấy tay của Ôn Yến, ấm áp mang theo vài phần ý lạnh là nguồn nhiệt duy nhất có thể làm cho tâm của y được an ổn.
“Hoàng thượng, trước đó tỷ tỷ đã đến tìm thiếp, phó thác hài tử và hoàng thượng lại cho thiếp.” Mặc dù là đã suy nghĩ vô số lần ở trong đầu, nhưng lúc thật sự mở miệng nói chuyện ra thì Nhu Phi vẫn có chút luống cuống, sau khi nói xong thì lại cúi đầu.
Phó thác? Tống Vĩnh Kỳ nghe nói như vậy thì ngẩng đầu lên nhìn Trần Vũ Nhu, chậm rãi gật đầu.
Thái độ của Tống Vĩnh Kỳ không nằm trong dự liệu của Nhu Phi, cho nên trong lúc nhất thời nàng ta cũng không biết nên nói cái gì nữa. Tống Vĩnh Kỳ cũng không nói gì thêm, chỉ là cúi đầu nhìn Ôn Yến giống như là không nghe thấy lời nói của nàng ta.
Thải Vi cung to như vậy mà chỉ còn lại tiếng hít thở của mấy người, Nhu Phi nhìn nam nhân thâm tình trước mắt, trong lòng bối rối như tê dại. Nàng ta vẫn không biết một bước đi này của mình là đi đúng hay đi sai, nhưng mà nắm giữ phượng ấn là một sức hấp dẫn to lớn, nàng ta biết rất rõ Ôn Yến đối với hoàng thượng mà nói còn quan trọng hơn xã tắc rất nhiều, cho nên nàng ta đến đây một chuyến chỉ là cược, cược xem hoàng thượng có thể vì Ôn Yến mà liều lĩnh thay đổi mọi thứ.
Chỉ là tiền đặt cược quá lớn, sau khi nói ra khỏi miệng thì Nhu Phi ngay cả nhịp tim của mình mà cũng có thể nghe được.
Cảm xúc của Tống Vĩnh Kỳ thì lại không thay đổi bao nhiêu, không phải là đã dự liệu từ sớm rồi à? Cô ngay cả cái chết của bản thân mà cũng đã sắp xếp xong, sao có thể không sắp xếp chuyện của bản thân mình được?
Bọn họ đều biết rõ ràng Trần Vũ Trúc thích y, cho nên cô mới yên tâm giao mình cho Trần Vũ Nhu, tình yêu của nàng ta sẽ sưởi ấm quãng đời còn lại của y, quãng đời còn lại của y sẽ không còn đau khổ...
Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến, dáng vẻ yên tĩnh ngủ say của cô làm cho người ta phải rung động, y nhịn không được nắm lấy tay của Ôn Yến, mang theo vài phần sức lực.
“Tùy tiện tặng ta cho người khác như vậy à? Thật tình..." Tống Vĩnh Kỳ thấp giọng thở một hơi dài ở trong lòng, Ôn Yến của y luôn luôn có thể làm lòng mình khuấy đảo...
Nhưng mà lúc ngẩng đầu lên thì Tống Vĩnh Kỳ đã thu lại tình cảm trong đáy lòng, chỉ là bình tĩnh nói: “Trẫm biết rồi, nàng đi về trước đi.”
Có làm như thế nào Nhu Phi cũng không nghĩ đến hoàng thượng lại có phản ứng như vậy, thái độ bình tĩnh như thế này của y rốt cuộc là đang đồng ý với sự sắp xếp của Ôn Yến hay là từ chối?
“Hoàng thượng, ý của Ôn Yến tỷ là sẽ để cho thiếp nắm giữ hậu cung, chăm sóc hai đứa nhỏ, người cứ yên tâm đi, thiếp sẽ xem hai đứa nhỏ như là con của mình, cũng sẽ chăm sóc tốt cho hoàng thượng.” Nhu Phi suy nghĩ, chung quy vẫn là không cam lòng, cho nên nói càng ngay thẳng hơn nữa.
Tống Vĩnh Kỳ cũng không ngờ đến là Trần Vũ Trúc chỉ ngây ngốc yêu y, là người không có tâm tư về lợi ích và quyền lợi trong ấn tượng của y vậy mà cũng bởi vì nắm giữ phượng ấn mà vội vội vàng vàng, còn mượn tên tuổi của Ôn Yến.
Lúc đầu trái tim không phân biệt được là buồn hay vui đột nhiên nảy sinh ra cảm giác chán ghét dày đặc, nhưng mà khi nhìn về phía Nhu Phi thì y lại cười, y cười nói với Nhu Phi: “Ta đã hiểu được ý của Ôn Yến, ý của nàng ta cũng hiểu rồi.”
“Vậy hoàng thượng..." Nhu Phi không kịp chờ đợi mà muốn biết thái độ của Tống Vĩnh Kỳ, nhưng mà lại không biết nàng ta chỉ vì cái lợi trước mắt đã để Tống Vĩnh Kỳ sinh lòng hoài nghi.
Nhiều năm trước Trần Vũ Trúc cũng đã có yêu cầu một thứ, mà nàng ta cầu đó chính là trái tim của mình, chỉ là không ngờ đến mấy năm sau nàng ta trùng sinh trở về vậy mà lại cảm thấy hứng thú với quyền lợi?
Chỉ là sự thay đổi của nàng ta làm cho lòng người sinh ra nghi ngờ...
“Nàng cứ đi về trước đi, trẫm có chủ trương.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ giọng nói xong thì cúi đầu xuống nhìn về phía Ôn Yến, vẻ mặt dịu dàng giống như là Nhu Phi không hề tồn tại.
Nhu Phi chỉ có thể xấu hổ rời đi, trong lòng đã không còn sự chắc chắn như lúc mới vừa đến, nàng ta không biết sau khi nàng ta rời khỏi Thải Vi cung, người vẫn luôn cố chấp nắm lấy tay của Ôn Yến nhẹ giọng nói một câu: “Ôn Yến, nàng cũng có lúc nhìn lầm, giao trượng phu và con cái của mình cho một nữ nhân như thế, thật là, nhờ vả không đúng người.”