Ôn Yến nở nụ cười ấm áp: “Hiện tại, lập tức có thể bắt đầu.”
“Hiện tại? Chúng ta ở nơi này không bao trọn, ngươi có nơi ở chưa? Nghe nói ngươi còn có một con lừa, hẳn là vừa mới vào kinh? Ngươi có thể tạm hoãn mấy ngày, tìm được trước chỗ ở lại đến.”
“Không cần, khách điếm còn nhiều, ta tùy tiện tìm nơi ở lại là được rồi.” Ôn Yến đứng dậy, nói: “Ta đi báo trước với con lừa một tiếng, sau đó lập tức liền có thể lấy bắt đầu xem bệnh.”
Gia Cát Minh sững sờ: “Báo trước con lừa một tiếng? Con lừa của ngươi có chắc chắn chỉ là một con lừa?”
Ôn Yến nói: “Chắc chắn, nó quả thật chỉ là một con lừa, nhưng mà bây giờ là người thân duy nhất của ta.”
Gia Cát Minh khuôn mặt nhu hòa, nhìn vị nữ tử thông minh, kiên nghị này trong lòng không biết vì sao dâng lên một tia thương tiếc.
Ở khách điếm đến cùng không phải kế lâu dài, Gia Cát Minh tìm cho Ôn Yến một chỗ ở.
Chỗ ở của nàng ngay gần y quán, đó là một ngôi nhà nhỏ có hai gian phòng, một cái sân nho nhỏ, chính sảnh so với gian phòng hơi lớn, trong phòng cũng không có đồ dùng gì, ngay cả giường đều cần phải mua sắm. Gia Cát Minh biết Ôn Yến có không có đủ tiền, cho nên vì nàng mua sắm hết đồ dùng cần thiết hằng ngày, trang trí một phen, cũng mười phần lịch sự tao nhã.
Ôn Yến cho xây dựng một cái lều ở trong sân cho Mao chủ nhiệm ở. Vì không muốn cho Mao chủ nhiệm quá cô đơn, nàng đã nhặt một con chó lạc trên đường về nuôi, cái nhà này, một người một chó một con lừa sống nương tựa lẫn nhau.
Con chó toàn thân lông tóc đều là màu đen, lúc gặp nó trên đường nó vô cùng bẩn thỉu, Ôn Yến đun một nồi lớn nước tắm rửa cho nó, nó chạy khắp phòng, kêu gào ầm ĩ, toàn thân đầy căm phẫn. Nhưng đến khi Ôn Yến cho nó ăn một miếng thịt, nó trở nên hiền lành và nghe lời hơn.
Chó cũng rất có linh tính, nó một mình ở trên đường cái kiếm ăn, ai trong lòng không cao hứng đều có thể đạp nó mấy cước, từ xưa tới nay chưa từng có ai cho nó đồ ăn.
Ôn Yến tắm rửa cho nó xong, dùng khăn mặt lau khô lông tóc, ôm ở trên đầu gối chải vuốt cho nó, sau đó bắt đầu tìm bọ chét.
Ở trước mặt Ôn Yến nó ngoan thuận, Ôn Yến đặt cho nó cái tên gọi là Than đầu, bởi vì toàn thân nó đen sì chẳng khác nào một cục than lớn.
Ở Khang Dụ y quán mấy ngày, Ôn Yến cảm thấy sinh hoạt rất phong phú. Lúc bắt đầu, các đại phu ở y quán đều xem thường nàng, cho là nàng y thuật bình thường, nhưng thấy qua thuật châm cứu của nàng thì đều thi nhau bái phục.
Gia Cát Minh một mực bí mật quan sát nàng, nhất cử nhất động của nàng, đều có người chuyên hồi báo cho hắn nghe. Trong lòng của hắn hi vọng, cô gái này chính là Vương phi Ôn Yến năm đó, lẽ nào có thể trùng hợp như vậy? Nàng cũng gọi Ôn Yến, cũng am hiểu về thuật châm cứu, cũng là một cô nương ấm áp và điều quan trọng nhất chính là nàng cho người ta cảm giác, nàng chính là Ôn Yến.
Nhưng trải qua rất nhiều lần thăm dò của hắn, một chút thái độ nhận thức về trước kia của nàng đều không có, thần sắc không chút nào đáng hoài nghi. Hắn có ánh mắt nhìn người rất tinh tế, trên mặt nàng một tia biểu lộ hắn cũng sẽ không nhìn sai, cho nên theo cảm giác hắn thấy nàng không phải.
Đặc biệt là, sau khi nàng biết được Tống Vĩnh Kỳ vì cái chết của Vương phi mà tính tình đại biến, nàng chỉ tán thưởng một câu Vương gia thật sự là tình thâm, sau đó liền không có bất kỳ biểu lộ nào khác. Con người không phải cỏ cây, nếu nàng là Vương phi, có một người nam tử vì nàng mà trở nên như vậy, nàng nhất định sẽ dung động.
Nhưng mà, nàng không có!
Nếu nàng không phải ý chí quá sắt đá, như vậy chỉ có khẳng định nàng không phải Vương phi Ôn Yến.
Kỳ thật, người chết sao có thể hồi sinh? Hắn là đại phu, biết nhân mạng trân quý, trân quý ở chỗ không thể lặp lại. Trước đó không biết vì nguyên nhân gì, nàng có thể nhập thân vào Dương Lạc Y, nhưng hắn tin tưởng lần đó vô cùng ngẫu nhiên, phi thường hiếm thấy. Hoặc là, kỳ thật căn bản liền không có chuyện nhập thân như vậy, hết thảy đều chỉ là suy đoán.
Có một chút thất vọng, nhưng chưa từng hi vọng trong những năm này, lại có thể dẫn đến bao nhiêu thất vọng đây? May mắn là hắn chưa đem chuyện này báo cho Tống Vĩnh Kỳ, nếu không Tống Vĩnh Kỳ lòng đầy chờ mong rồi kết quả lại không như mong đợi, loại tuyệt vọng đó chỉ sợ hắn không thể nào chấp nhận được.
Chỉ là loại trừ hết những điều này, hắn vẫn là không có phủ định y thuật cao minh của Ôn Yến.
Cho nên, quan sát nàng nửa tháng sau, buổi chiều ngày hôm đó, hắn gọi nàng tiến đến bên trong thư phòng của mình, mời nàng ngồi xuống nói với nàng bệnh tình của Khanh Nhi.
“Vị bệnh nhân này, đã hôn mê bốn năm, trong quãng thời gian bốn năm này, không ngừng dùng canh sâm cùng các loại canh bổ để kéo dài sinh mệnh, mời vô số đại phu, trong cung ngự y toàn bộ đều đã chẩn trị qua, cũng không có cách nào, cho nên ta mời ngươi đến xem qua bệnh cho nàng một chút, nhìn xem châm cứu có thể hay không trợ giúp nàng.”
Ôn Yến nghe vậy, nhíu mày trầm tư một chút, ngẩng đầu lên nói: “E là ngay cả ngự y đều chẩn bệnh qua, chỉ sợ ta cũng bất lực.”
Gia Cát Minh nói: ” Hãy cố gắng hết sức một lần đi, dù sao đi nữa nếu ngươi trị không hết thì tình huống cũng không thể nào xấu hơn hiện tại được nữa.”
Ôn Yến gật gật đầu: “Được, ta sẽ thử một lần.”
“Tốt, vậy ngày mai ngươi cùng ta đi Vương phủ đi.” Gia Cát Minh vừa dứt lời, thấy nàng thái độ hơi giật mình, lại nói; “Ta quên nói cho ngươi, vị bệnh nhân này là sư muội của Vương gia, bây giờ ở trong Vương phủ!”
“Sư muội của Vương gia? Chính là người mà ngươi kể có thê tử chết đi nhưng nhớ mãi không quên đó ư?” Ôn yến hỏi.
“Đúng vậy!” Gia Cát Minh nhìn sắc mặt của nàng, trả lời.
Ôn Yến ồ một tiếng, thở dài nói: “Vị vương gia này đối thê tử như vậy thật tốt, nghĩ đến vợ chồng bọn họ trước kia nhất định mười phần ân ái.”
Gia Cát Minh ừ một tiếng: “Đúng vậy, bọn hắn rất yêu nhau.”
“Kia thật là thật là đáng tiếc!” Ôn Yến thở dài nói.
Đáng tiếc cũng tốt, thương hại cũng tốt, bây giờ cũng chỉ có thể biến thành một câu thở dài mà thôi.
Sáng ngày hôm đó, Ôn Yến dậy thật sớm, rửa mặt hoàn tất, nàng lấy mái tóc kéo lên, dùng cây trâm nghiêng nghiêng cài tạm, ngày mùa thu thời tiết khô ráo, lại sau vài đêm ở phòng khám, ngủ không ngon nên vành mắt có chút quầng thâm, nàng nghĩ nên trang điểm chút son phấn, chỉ là tìm khắp cả toàn bộ phòng ở, mới phát hiện mình nguyên lai là không có mua qua son phấn, nàng có chút chán nản ngồi trước gương đồng nhìn làn da khô của mình và thở dài một tiếng: “Thôi, dù sao ngươi cũng không biết ta là ai.”
Chỉ là khi đến vương phủ, nàng không thể ăn mặc giống như trước, cho nên nàng đổi một thân tơ lụa màu xanh lam váy dài, lại đánh một quả trứng gà, dùng lòng trắng trứng thoa lên trên mặt.
Vừa thoa xong, liền có người gõ cửa, nàng ra ngoài mở cửa, người tới mặc một thân màu bạch ngọc, gấm vóc y phục, khuôn mặt mang theo nụ cười chế nhạo: “Sáng sớm liền thay y phục, muốn đi gặp hắn rồi? Xuân ý dào dạt a!”
Ôn Yến tức giận trừng mắt liếc hắn một cái: “Ta hiện tại không thể sinh khí, cũng không thể cười, sẽ có nếp nhăn.”
“Chăm sóc da là việc làm kiên trì mỗi ngày, ngươi đây là nhất thời có tác dụng gì?” Người đến là Chung Phục Viễn, con nuôi của Chung lão tướng quân, cũng là đồng hương hiện đại của Ôn Yến. Hắn những năm này một mực cùng Ôn Yến giữ liên lạc, thư từ qua lại cho nên Ôn Yến hồi kinh hắn đều biết. Lều của Mao chủ nhiệm cũng là hắn giúp dựng.
Ôn Yến nhíu mày: “Làm gì có thời gian nhiều như vậy?”
Chung Phục Viễn liếc nàng một cái, quay sang chào Mao chủ nhiệm: “Mao chủ nhiệm, hôm nay ta mang ngươi cùng Than đầu ra ngoài tản bộ!”
Ôn Yến nói: “Ngươi lần trước mang Than đầu đi bờ biển, cho nó ngâm nước bị cảm, bây giờ còn chưa khỏi hẳn đâu, hôm nay cũng không nên dẫn nó ra đấy nữa.”
“Yên tâm, hôm nay dẫn chúng nó đi dạo chơi ngoại thành, chơi trọn vẹn, ăn no bụng liền trở lại.” Chung Phục Viễn ôm lấy Than đầu, nhìn nó cái mũi nhỏ, nói: “Quả thật là bị cảm đấy à, không khỏi ta gọi lão Ôn cho ngươi một châm.”
Than đầu như hiểu được ý hắn ta nói gì sủa gâu gâu gâu tỏ ý kháng nghị.
Ôn Yến tức giận nói: “Nó tinh cực kì, thấy ta cầm châm liền chạy đi không còn hình bóng.”
Chung Phục Viễn để nó xuống, ôm bả vai Ôn Yến, lo lắng mà hỏi thăm: “Thế nào? Chuẩn bị tâm lý thật tốt đối mặt hắn chưa?”
Ôn yến nói: “Tâm bình tĩnh là được rồi.”
“Tâm bình tĩnh? Ngươi khẳng định là không làm được, ở trước mặt ta ngươi che giấu cái gì a? Ba năm này, ngươi một mực không có buông hắn xuống, nếu không, hôm nay cũng sẽ không trở về.” Chung Phục Viễn cùng nàng hướng đi ra gian phòng.
“Ta không có che giấu, ta hồi kinh là vì hắn, nhưng là, ta cũng đã nói với ngươi nhiều lần, ta là vì hai chân của hắn trở về, ba năm trước đây thuật châm cứu của ta quá thấp, cho nên cũng không thể trị tận gốc bệnh của hắn, chắc chắn khi mùa đông đến, hai chân của hắn liền bắt đầu mất cảm giác, ta muốn một lần nữa vì hắn thi châm, thông huyết khí huyết mạch, đồng thời cần liên tục nửa tháng, nếu không, hắn sẽ lại như trước kia, huyết mạch toàn bộ phong bế, đi lại không tốt.” Ôn Yến giải thích, mà những vấn đề này nàng sớm cùng Chung Phục Viễn đã nói qua vô số lần, cho nên nàng không cần giải thích, Chung Phục Viễn đều hiểu ý đồ của nàng.
Nàng nói là cho mình nghe, đồng thời lại một lần nữa nhắc lại chắc chắn về mục đích trở về của mình, không cho phép tự mình có suy nghĩ xấu xa khác.
Chung Phục Viễn tự mình đổ nước, lại đi lấy nước sôi bỏ một chút lá trà, một bên tẩy trà vừa nói: “Ta kỳ thật không rõ ngươi, từ lúc ngươi đến đây đã là nửa tháng, nửa tháng này, ngươi có thể bình tĩnh không nhìn tới hắn? Hắn đầu thu hồi kinh, nghe nói bản thân bị trọng thương trở về, thiếu chút nữa ngay cả mạng sống cũng không còn, ba năm này, hắn vì nước xuất chinh, thu phục không ít lãnh thổ, Hoàng Thượng đối với hắn tán thưởng có thừa, các nhóm trọng thần trong triều đều thấy năm nay Hoàng Thượng xác lập vị trí Thái tử, trừ hắn ra không còn có thể là ai khác. Chỉ là trong lòng ngươi hẳn biết rõ, hắn cũng không phải là vì vị trí Thái tử, hắn vẫn luôn không quên được ngươi.”
Ôn Yến dùng nước ấm rửa mặt, ngồi trước bàn trang điểm, nhìn bộ dáng trong gương, thản nhiên nói: “Nếu ta không nói với ngươi ta là Ôn Yến, ngươi còn có thể nhận ra ta sao?”
“Ta tin tưởng hắn để ý không phải hình dạng của ngươi, hơn nữa trước đó hình dạng của ngươi cũng không phải chính ngươi.” Chung Phục Viễn nói.
Ôn Yến cười khổ: “Đúng vậy, trước kia thân thể cũng không phải của ta, nhưng là, chính ân sư đã nói, hiện tại đối với thân thể này cùng linh hồn của ta cũng không phù hợp, ân sư mặc dù không nói, nhưng là ta biết mệnh của ta không còn được lâu nữa. Đến lúc đó, ta sẽ không còn may mắn như trước, một lần nữa tìm được thân thể nhập vào. Ngay cả chính ta cũng không biết con đường của mình sau này bước đi như thế nào sao có thể hứa hẹn gì với hắn? Hắn hiện tại dù sao cũng biết ta đã chết, vậy liền để hắn từ từ tiếp nhận đi. Hơn nữa, ta cùng hắn ở chung thời gian không tính quá lâu, hắn chưa hẳn thật sự yêu ta, đại khái là cảm kích cùng áy náy đi.”
Chung Phục Viễn im lặng thở dài, hắn là nam nhân, biết trong lòng nam nhân cho dù có áy náy cùng cảm kích cũng sẽ không bởi vậy mà thay đổi toàn bộ tính tình. Nam nhân thay đổi được triệt để như vậy chỉ có hai loại, đó chính là cừu hận hoặc tình yêu.
Bất quá chính như Ôn Yến nói, coi như nàng thật tin tưởng hắn là yêu nàng, kết quả có thể thế nào? Bọn họ đến cùng là không thể ở cùng một chỗ, ân sư của Ôn Yến, cũng chính là vị thần tiên kia đã nói qua Ôn Yến cùng bộ thân thể này không cách nào phù hợp, sớm hay muộn nàng sẽ phải đi. Mà ngày hôm đó kỳ thực cũng sẽ không quá xa.
Đến lúc đó muốn Tống Vĩnh Kỳ lại thêm một lần nữa tiếp nhận sự đau đớn khi mất đi nàng thì còn chi bằng không cho hắn biết Ôn Yến vẫn còn sống. Bởi vì, lòng của nam nhân thật ra là rất yếu đuối.
Ôn Yến rửa mặt xong, chớp chớp mắt, cảm thấy mắt có chút nhói nhói, cô híp một mắt nhìn Chung Phục Viễn: “ Giúp ta xem có phải là có lông mi cắm vào mắt ta”?
Chung Phục Viễn cúi gần đến đẩy mắt cô mở ra nói: “Đừng cử động, ở dưới đáy mắt, ta giúp ngươi thổi ra”.
“Cảm ơn”! Ôn Yến nửa ngồi xổm trước người chàng, Chung Phục Viễn nâng mặt của cô lên, nhẹ nhàng thổi xuống.
Ngoài cửa, vang lên tiếng bước chân, sau đó lại vội vàng đi ra ngoài.
Ôn Yến đứng dậy, gọi to một tiếng: “Đại phu Gia Cát”!
Gia Cát Minh đừng lại, quay đầu có chút ngại ngùng nhìn Ôn Yến: “Xin lỗi, ta không biết nàng đang có bạn ở đây, ta thấy nàng không có đóng cửa, cho rằng xảy ra chuyện gì rồi, liền vào xem thử”.
Ôn Yến ồ lên một tiếng nói: “Ngươi là đến đón ta sao? Ngươi đợi chút, ta lập tức xong đây”. Cô biết lúc chàng từ cửa đi vào đã nhìn thấy tư thế của cô và Chung Phục Viến vô cùng ám muội, nhưng mà cô không có giải thích, cứ để chàng hiểu nhầm đi.
Gia Cát Minh dừng lại, ánh mắt rơi trên mặt Chung Phục Viễn, gật đầu cười hỏi thăm, Chung Phục Viễn cũng gật đầu cười lại, coi như là chào hỏi. Gia Cát Minh nói với Ôn Yến: “Không sao, ta ở trên xe ngựa đợi nàng, không cần gấp”.
Ôn Yến đáp: “Được, ta thay đôi giày liền có thể đi được rồi”.
Gia Cát Minh gật đầu đi ra ngoài, trước khi đi, còn nhìn Chung Phục Viễn một cái.
Chung Phục Viễn nhìn bóng lưng của chàng, nói với Ôn Yến: “Hắn ta hiểu lầm rồi? Hắn chắc cho rằng chúng ta là kiểu quan hệ đó, ngươi lúc nãy vì sao không giải thích”?
“Có cái gì cần giải thích đâu? Ta đều không để ý, người để ý làm gì”? Ôn Yến ngồi trên ghế đẩu thay giày, chân của cô có rất nhiều vết thương, đều là đi đường đường đá vào, cô không cảm giác thấy đau, cho nên thường không chú ý tới những vết thương như này, lâu ngày, miệng vết thương thành viêm, vết mới chồng lên vết cũ, dần dần vết mới cũng biến thành vết cũ.
“ Ta nghi ngờ ngươi là cố ý, ngươi biết hắn ta bước vào, cho nên cố ý để hắn ta nhìn thấy, chỉ là không biết sao ngươi phải làm như vậy”. Chung Phục Viễn khá bất mãn.
Ôn Yến không vui nói: “Nghĩ quá phức tạp rồi đấy, Ôn Yến cái tên này, ta chỉ nhắc đến cùng với Tống Vĩnh Kỳ, với lại, Tống Vĩnh Kỳ cũng chưa hẳn để nó trong lòng, chàng nhớ mãi không quên, không phải Ôn Yến, mà là Dương Bạch Lan, Ninh An vương phi, từ đầu đến cuối, đều chỉ là Dương Bạch Lan”.
“Ngươi biết là không phải mà, ngươi không phải nói với Tống Vĩnh Kỳ ngươi đổi tên thành Ôn Yến rồi sao? Hắn sớm đã biết ngươi không phải Dương Bạch Lan, mà quan hệ của hắn với Gia Cát Minh tốt như vậy, nhất định sẽ nói với Gia Cát Minh. Cho nên, ngươi sợ trong lòng Gia Cát Minh hoài nghi, mượn ta để thăm dò hoài nghi trong lòng Gia Cát Minh”. Chung Phục Viễn nhìn cây châm máu nói.
Ôn yến lắc lắc đầu nói: “Thật sự không phải, nếu ta có sự lo lắng này, lúc đi gặp mặt, ta sẽ không nói với chàng ta tên Ôn Yến”. Ôn Yến lúc đầu về kinh, thật ra là cho rằng Tống Vĩnh Kỳ bọn họ luôn không hoài nghi thân phận cô lúc đó, nhưng mà, trải qua khoảng thời gian này Gia Cát Minh cố ý thăm dò , cô biết Gia Cát Minh biết một vài chuyện, Gia Cát Minh biết Tống Vĩnh Kỳ chắc chắn biết. Cô lúc đó rốt cuộc không phải con hát, ở nhiều phương diện đại khái đã lộ ra sơ hở, bị bọn họ nhìn ra. Vậy lúc nãy, lúc Gia Cát Minh bước vào cửa, cô đã nghe thấy tiếng, vì vậy cô đã mượn câu chuyện có đồ vậy bay vào mắt, diễn ra một màn kịch ám muội, mục đích để thăm dò hoài nghi trong lòng Gia Cát Minh.
Chỉ là, cô hổ thẹn với Chung Phục viễn chân thành chính mình lại giở thủ đoạn như vậy.
Vội vàng ra khỏi cửa, không để Chung Phục Viễn có chỗ nào gặng hỏi cô.
Trên xe ngựa, Ôn Yến vẫn đang nghĩ lời Chung Phục Viễn nói lúc nãy, có chút xoắn xuýt. Bản thân như vậy, từng bước cẩn thận, chỉ để khiến chàng không biết thân phận của bản thân. Cô thậm chí không biết bọn họ đối với bản thân hiểu rõ bao nhiêu, càng không biết bọn họ đối đãi với chính mình như thế nào. Nói thật ra, nếu Tống Vĩnh Kỳ sớm biết cô không phải Dương Ngọc Lan, nhưng mà lại vẫn chọn vì cô mà giấu giếm, thậm chí đến cuối cùng cô chết đi, người chàng đau lòng vẫn là cô, vậy thì cô rất tổn thương, rất buồn, rất đau lòng cũng rất là hạnh phúc,
Gia Cát Minh thấy cô thấp tha thấp thỏm liền hỏi: “Vị vừa rồi là chồng cô sao”? Hỏi như vậy, lại cảm thấy ngu xuẩn, bởi vì cách trang điểm của cô vẫn là con gái chưa lấy chồng.
Ôn Yến chần chừ một lát, phủ nhận nói: “Ta vẫn chưa thành thân”.
Gia Cát Minh bởi vì lúc cô chần chừ, nghĩ đến cô đại khái là vụng trộm cùng với người nam nhân đó ở bên nhau, càng không phải hỏi nhiều, nhẹ nhàng gật đầu, coi như là kết thúc vấn đề.
Ôn Yến lại có chút nôn nóng, đứng ngồi không yên. Cô vén tấm rèm lên nhìn những phiến đá thanh ở bên ngoài, nghe tiếng xe ngựa đang vang lên tiếng lanh lảnh trên phiến đá thanh, tinh thần có chút cô lieu.
Cô bỏ rèm xuống, quay đầu hỏi Gia Cát Minh: “ Đúng rồi, vậy Ninh An vương phi đã mất, là người như thế nào”?
Gia Cát Minh yên lặng nhìn cô: “Tại sao lại đột nhiên hỏi cái này? Nàng đối với nàng ta có hứng thú”?
Ôn Yến miễn cưỡng cười : “ Có chút, chỉ là muốn biết rốt cuộc là người phụ nữ như nào, đáng được vương gia nhớ nhung như vậy, thậm chí cô ấy chết nhiều năm như vậy, vẫn còn nhớ mãi không quên”.
Gia Cát Minh thần sắc lúc này tim đập loạn nhịp, nhưng mà rất nhanh liền trở lại bình thường, chàng nói giản lược: “Nàng ta là một cô gái tốt”.
Ôn Yến thấy chàng không muốn nói nhiều, cũng không hỏi, chỉ ồ một tiếng kết thúc vấn đề.
Lúc này, Gia Cát Minh đột nhiên nhìn cô, nói một câu: “ Nàng và nàng ta rất giống nhau”!
Ôn Yến máu khắp người cứng lại, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn chàng, dao động trong đôi mắt khiến Gia Cát Minh nhận ra bản thân đã thất lễ rồi, chàng chuyển mặt, lạnh lùng nói: “Ta là nói, nàng ta cũng rất hiểu châm cứu”.
Ôn Yến trong lòng không yên, đáp lại một câu: “Toàn thiên hạ, người biết châm cứu nào có nhiều”? Nếu cô đoán không nhần, Gia Cát Minh nói với bản thân lúc nãy, bên trong đôi mắt đó rõ ràng là tình ý.
Gia Cát Minh dường như không nói chuyện với cô, cũng dường như là nói với chính mình: “ Đúng rồi, người hiểu châm cứu nào có nhiều nha”!
Gia Cát Minh cảm thấy đáy lòng có đau khổ của gấm dài, tâm mình dần dần sẽ tràn ra, toàn thiên hạ, người cùng tên cùng họ cũng có rất nhiều. Nhưng mà, Ôn Yến trong trí nhớ, lại chỉ có một.
Nữ nhân ở trước mắt có giống, nàng cũng không phải nàng ta.
Chỉ là, rốt cuộc không can tâm, dù sao cũng nói đến đây rồi, chàng thẳng thắn đem lòng tràn ra, nhìn cô hỏi “ Nàng tin mượn xác hoàn hồn không”?
Ôn Yến bởi vì câu này của chàng đè ép lại, cô kinh ngạc nhìn chàng, trong đôi mắt vụt qua tia hoảng loạn, cô rất nhanh liền ổn định tinh thần nói: “Không tin”.
Gia Cát Minh nghi ngờ nhìn cô, đột nhiên cười: “Ừ”!
Câu ừ này, dường như không có bất kì ý nghãi nào khác, nhưng mà lại vừa bao hàm hàng nghìn hàng vạn lời. Ôn Yến đọc không hiểu nổi ý nghĩa trong nó, càng đoán không được sao chàng đột nhiên vui vẻ.
Ôn Yến tâm tình chăm chú lại, cô nhìn Gia Cát Minh, nghiêm túc hỏi: “Ngươi tin mượn xác đoạt hồn sao? Đây là việc rất khó tin”.
Gia Cát Minh gật đầu: “Ta cũng thấy nó khó tin, nhưng mà Ninh An vương gia rất tin tưởng, vương phi có một biệt danh, tên Ôn Yến, cho nên, ta gợi ý lúc nữa về vương phủ , nàng đừng nói với hắn nàng tên Ôn Yến”.
Ôn Yến quan sát thần sắc của chàng, trên khuôn mặt anh tuấn của chàng hiện lên ý cười nhàn nhạt, khói mù lúc trước dường như một phát bị quét sạch, ánh mắt trong sáng, như vậy không hề che lấp nhìn vào đôi mắt của cô.
Cô kinh hồn bạt vía nói: “Vương phi không phải tên Dương Bạch Lan sao”?
“Đúng vậy, vương gia vì nàng ta đặt một tên khác, tên Ôn Yến, vương gia tin rằng chuyển thế trùng sinh, cho nên nếu nàng nói với hắn nàng tên Ôn Yến, mà nàng lại rất hiểu thuật châm cứu, hắn sẽ hoài nghi nàng là vương phi của hắn mượn hồn đoạt xác quay để gặp hắn”. Gia Cát Minh đột nhiên nói câu này nói ra ra, dường như đã chọc thẳng vào tấm rèm cuối cùng vậy.
Ôn Yến rất lâu cũng không dám lên tiếng, ánh mắt cô hoảng hốt không ngừng, hai tay dường như không có nơi nào để đặt, luôn ở trên đầu gối xoắn lại với nhau.
Chàng thử nàng rất lâu, đều dùng ngôn ngữ thăm dò róc rách, cô đều đối phó như thường, là bởi vì không chạm trúng điểm yếu của cô, điểm yếu của cô chính là mượn hồn đoạt thể.
Chàng chỉ là vì lúc nãy nhìn thấy nam nhân đó, trong lòng không hiểu sao lại thấy khó chịu, cho nên khi cả xúc không kìm lại được, đột nhiên hỏi ra một câu hỏi sắc bén như vậy, lại không nghĩ đến, câu nói này đánh vỡ đi lớp ngụy trang lâu nay của cô.
Cũng tốt, dù sao trong lòng cũng đã có tính toán rồi.
Chỉ là, trong lòng chàng cũng cảm thấy bất an, tin tức như này chàng nên nói trước cho Tống Vĩnh Kỳ biết, nhưng mà chàng lựa chọn giấu giếm, và nhắc nhở Ôn Yến tốt nhất đừng nói ra tên thật.
Chàng an ủi chính mình, chàng cũng sợ nếu nhỡ đoán sai rồi, đến lúc đố Tống Vĩnh Kỳ lại chịu thêm lần thất vọng nữa, hắn chưa chắc có thể chịu nổi.
Hơn nữa, nếu nàng là Ôn Yến, nàng nhất định có thể trị bệnh cho Khanh Nhi, đến lúc Khanh Nhi tỉnh lại, Tống Vĩnh Kỳ cũng sẽ vui lên thôi.
Trong lòng Ôn Yến rất loạn, không biết nên làm sao đối diện với Gia Cát Minh. Cô cảm thấy Gia Cát Minh nhìn thấu cô, nhưng mà trong lòng có cảm thấy chàng chắc chưa biết, dù sao chuyện mượn hồn đoạt xác này, nói ra cũng cảm thấy rất hoang đường.
Ôn Yến không biết là, lúc Dương Bạch Lan chết, đã từng báo mộng cho phụ thân, nói đến chuyện này, cho nên cô cho rằng đây là chuyên bí mật, thật ra mấy người già trong hoàng cung đều biết cả rồi, đương nhiên bao gồm cả Tống Vĩnh Kỳ và Gia Cát Minh.
Cả đường không có tiếng nói.
Gia Cát Minh suy nghĩ lo lắng, Ôn Yến chẳng phải là? Thật ra nếu không phải đùi của Tống Vĩnh Kỳ chưa khỏi, cô căn bản sẽ không quay về.
Xe ngựa đi nhanh trên đường, đến cửa chính vương phủ, xe ngựa vừa dừng lại, liền thấy bên trong xông ra hai thị vệ, ánh mắt hoảng loạn, vừa gặp Gia Cát Minh lập tức bỏ nhào lên trước giọng run rẩy nói: “Gia Cát đại phu ngài đến thật tốt quá, vương gia bị ám sát”!
Ôn Yến như sét đánh ngang tai, cả người ngơ ra, máu đột nhiên đông lại.
Gia Cát Minh kéo thị vệ, gấp gáp hỏi: “Vết thương như thế nào rồi”?
Thị vệ đáp: “Ba nhát kiếm, nhát nào cũng trí mạng, Ngự y đã cấp cứu, nhưng mà tình hình quá cấp bách, Tiểu Tam Ca đã ra lệnh cho thuộc hạ đi tìm ngài”.
Gia Cát Minh bỏ hắn ra, không để ý Ôn Yến, vội vàng chạy vào trong phủ.
Ôn Yến động tác lạnh lùng, hoảng loạn đi theo vào.
Cô không để tâm tổn thương ba năm nay chưa vào cánh cổng này, trong lòng chỉ lo lắng vết thương của Tống Vĩnh Kỳ.
Cô đi theo Gia Cát Minh đến Chỉ Nghi Các, cô đứng ở trước cửa thất thần một lúc, chàng bây giờ đang ở Chỉ Nghi Các? Tiểu Chi và ma ma không biết ra sao rồi? Một giọt lệ nóng rơi xuống, không có bất kì tâm lí chuẩn bị gì, liền trực diện gặp người không quên được.
Vào cửa lớn, ở trên bậc thang thước cửa trong sân, một đám người hầu sợ hãi đứng đó, cô ngẩng đầu lên nhìn, nhìn thấy đôi mắt của ma ma, cô ngây người một lúc, lại vội vàng: “Vị này chắc cũng là đại phu? Mau chóng đi vào xem vương gia đi”!
Ôn Yến ép mình không khóc, dùng lực duy trì âm thanh bản thân không biến điệu: “Xin ma ma dẫn đường”.
Ma ma dẫn Ôn Yến đi đến phòng ngủ, ở bên ngoài phòng ngủ, Tiểu Chi và tiểu Tình bất an đứng ngoài cửa, thấy ma ma đến, hai người ngẩng đầu chạy qua, giọng run rẩy nói: “Ma ma, Ngự y lâu như vậy vẫn chưa ra”.