Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại - Ôn Yến - Truyện full: tác giả Ôn Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Yến ngồi dậy, vươn tay ấn vào nơi bị chuôi kiếm đâm vào, đau đến nỗi rơi cả nước mắt, phải chăng gãy xương rồi ư?

Ngày càng nhiều thị vệ gia nhập vào cuộc chiến, những người hắc y thấy đánh không lại nên đã sử dụng cách cả hai cùng bị thua thiệt ra chiêu lao tới Tống Vĩnh Kỳ, tung thanh kiếm ra, phía trước Tống Vĩnh Kỳ có thị vệ che chở nhưng thanh kiếm đó lại đâm vào cơ thể thị vệ sau đó xuyên thẳng vào bụng của Tống Vĩnh Kỳ.

“Vương gia!” Bọn thị vệ hét tung lên.

Ôn Yến kinh ngạc, vội nhịn lại cơn đau bò tới bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ và tên thị vệ đó, may rằng vết thương của Tống Vĩnh Kỳ không quá sâu, tên thị vệ đó đã hoàn toàn gánh hết tất cả sức mạnh của thanh kiếm thay hắn.

Nhưng tên thị vệ đó thì nguy rồi, thanh kiếm xuyên qua bụng y, chắc chắn đã đâm thủng ruột, hiện giờ máu chảy ào ạt ra, nơi y đang nằm đã nhuốm đầy máu tươi.

Nàng khom người xuống kiểm tra, khẽ nói: “Đừng sợ, ta sẽ giúp chàng, bây giờ ta cầm máu cho chàng trước.”


Nàng cầm một thanh kiếm lên xé y phục của y, vết thương rất lớn, ít nhất cũng phải năm li, có thị vệ đưa thuốc kim sang, nàng sững sờ chợt nhớ ra mình đang ở cổ đại, nàng liền cắn nắp thuốc kim sang ra và rắc lên đó, sau đó quấn lại bằng một dải vải để cầm máu.

Tên thị vệ đó đã không còn tỉnh táo, từ từ nhắm mắt lại, may rằng đã cầm máu kịp thời, hơi thở cũng trở lại bình thường.

Nhưng Ôn Yến biết tình hình của y không khả quan, thân kiếm xuyên qua cơ thể y chắc chắn đã tổn thương đến nội tạng bên trong.

Đã sớm có người đỡ Tống Vĩnh Kỳ đứng dậy, vết thương của hắn rất nhẹ nhưng vẫn đang chảy máu.

Hắn nhìn vào Ôn Yến, ánh mắt tràn đầy sự kinh ngạc.

Nhưng rất nhanh hắn đã thu hồi nét mặt, tức giận nói với bọn thị vệ: “Lập tức đi điều tra, rốt cuộc là ai muốn giết Bổn vương!”

“Vâng, ti chức sẽ lập tức đi điều tra!” Một người đàn ông ăn mặc trông như thủ lĩnh thị vệ dẫn đầu mọi người rời đi.

Người hầu bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ đưa tay đỡ lấy Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vĩnh Kỳ vươn tay ngăn lại nói: “Mời ngự y đến chưa?”



“Thưa Vương gia, đã mời rồi!” Người hầu đáp lại.

Hoàng cung đã cử một ngự y đến Vương phủ chuyên chăm sóc cho sức khỏe của Vương gia, nên Vương phủ không cần ra ngoài mời đại phu.

“Bổn vương muốn y sống sót!” Tống Vĩnh Kỳ nhìn vào tên thị vệ, trầm giọng nói.

Ôn Yến đứng dậy, trên mặt và người nàng đều có vết máu, nàng nhìn Tống Vĩnh Kỳ và an ủi rằng: “Yên tâm, y không sao!”

Đôi mắt của Tống Vĩnh Kỳ nhìn chằm chằm nàng và cau mày, dường như đang nhìn một người không quen biết, một hồi lâu chàng mới lên tiếng hỏi: “Nàng không sợ máu?”

Ôn Yến có chút ngạc nhiên, một số ký ức bỗng tràn vào trong đầu nàng, Dương Bạch Lan này rất sợ máu, thậm chí hễ gặp máu thì sẽ ngất xỉu.

Nàng nói với khuôn mặt trắng bệch: “Sợ, nhưng mạng người quan trọng và cũng không thể để tâm nhiều như vậy!”

Tống Vĩnh Kỳ nhướn mày, trong mắt lóe lên tia nghi ngờ. Vào lúc này ngự y đã bước đến, Tống Vĩnh Kỳ nói trước khi lão ta hành lễ: “Cứu y!”

Ngự y nhìn thoáng qua tên thị vệ rồi lại nhìn vết máu trên người Tống Vĩnh Kỳ và nói: “Không thể, Vương gia đã bị thương, hãy để vi thần chữa trị cho Vương gia trước!”

Tống Vĩnh Kỳ cau mày quát rằng: “Cứu y trước, Vương phi của bổn vương sẽ tự băng bó giúp bổn vương!”

Ôn Yến sững sờ, cảm thấy hắn đang muốn thử mình. Nhưng cũng không thể quan tâm nhiều nữa, vết thương của hắn vẫn đang chảy máu, mặc dù vết thương không sâu nhưng cứ chảy máu như vậy sẽ gây nguy hiểm cho tính mạng.

Nàng bình tĩnh mà dặn dò người hầu: “Đỡ Vương gia vào trong, lấy nước, chuẩn bị kéo và vải sạch!”

Tống Vân Khiếm được đưa vào trong Liên Y Uyển, hắn nằm trên giường, Ôn Yến lấy kéo cắt y phục của hắn ra, vết thương của hắn quả thật không lớn cũng không sâu, trông có vẻ không làm tổn thương đến các nội tạng.



“Bây giờ ta rửa vết thương giúp chàng, sẽ hơi đau, chàng hãy ráng nhịn!” Nàng nói một cách chuyên nghiệp và dịu dàng.

Tống Vĩnh Kỳ không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm vào nàng.

Đôi tay lần nữa chạm vào thân thể của hắn, trong đầu nàng bất chợt nhớ đến sự tiếp xúc gần gũi lần đó, khuôn mặt nàng bỗng đỏ như một con tôm bị luộc chín vậy.

“Tập trung một chút!” Sự mất tập trung của nàng đã làm hắn đau, hắn cau mày tức giận quát rằng.

“Xin lỗi!” Ôn Yến nói lời xin lỗi theo bản năng, trong lòng lại trách mình không đủ chuyên nghiệp, khi đối mặt với bệnh nhân phải vứt bỏ đi mọi suy nghĩ.

Sau khi rửa và khử trùng vết thương chính là bôi thuốc, bột thuốc có chứa thành phần tam thất, thuốc tốt để cầm máu, nàng cũng từng học đông y dù không thành thạo lắm nhưng vẫn có thể ứng phó được.

Sau khi băng bó xong nàng liền lui ra và nói: “Vương gia không còn đáng ngại gì nữa, nghỉ ngơi vài ngày sẽ khỏi.”

“Ngồi bên cạnh ta!” Tống Vĩnh Kỳ khàn giọng nói rằng.

Ôn Yến ngẩng đầu nhìn ánh mắt kỳ lạ của hắn, trong lòng bỗng cảm thấy sợ hãi vội lui về sau hai bước nói rằng: “Thiếp quay về thay y phục trước, xin lỗi không tiếp chuyện được!”

Dứt lời, nàng bước ra khỏi cửa lôi tiểu Chi đang ngây người vội vã bỏ đi.


Khi tiểu Chi trở về Như Ý Hiên vẫn chưa hoàn hồn lại, thị hỏi Ôn Yến với vẻ đầy kinh ngạc: “Quận chúa, người không sợ máu sao?”


Ôn Yến thở phào nhẹ nhõm nói: “Sợ chứ, nhưng lúc đó đột nhiên không sợ nữa. Chỉ là bây giờ nghĩ lại vẫn có chút sợ mà thôi!”


Ma ma và a hoàn lấy nước cho Ôn Yến tắm rửa rồi chọn một bộ y phục đẹp và nói: “Khoan hãy lo về chuyện đó, hôm nay là ngày tiểu thư Bạch Phi xuất giá, Quận chúa người là chị cả lại là Vương phi, nhất định phải ăn mặc thỏa đáng một chút, hôm nay mặc chiếc triều phục Vương phi màu đỏ này vừa đúng lúc.”


Ôn Yến đứng dậy vừa muốn nói điều gì đó, bỗng thắt lưng truyền đến một cơn đau điếng, trước mắt nàng trở nên tối sầm rồi ngã phịch xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK