Trí Viễn Vương gia nhìn thấy đệ đệ như thế, con người vẫn luôn kiên cường như chàng ta cũng không nhịn được mà rơi nước mắt, chàng tiến lên ôm lấy Tống Vĩnh Kỳ, nhẹ giọng nói: “Không có việc gì, hoàng huynh ở đây!”
Tống Vĩnh Kỳ yên tâm rồi, chàng khẽ mở mắt hỏi: “Bạch Lan, Hoàng tẩu. . . . . . Bình an không?”
Yết hầu của Trí Viễn Vương gia siết chặt lại, nói: “Hoàng tẩu của đệ không sao cả, Bạch Lan, đang dưỡng thương ở trong cung.
Tống Vĩnh Kỳ lộ ra một nụ cười mơ hồ: “Như thế thì tốt rồi!” Chàng rũ hai tay xuống, đôi mắt cũng chậm rãi nhắm lại.
Trí Viễn Vương gia sợ tới mức ngồi tại chỗ hét to lên một tiếng: “Không được ngủ, hoàng huynh dẫn đệ trở về!”
Tống Vĩnh Kỳ gần như không có chút động tĩnh, Lãnh Ninh tiến lên dò xét hơi thở của chàng, thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Còn tốt, đi nhanh thôi, không thể chậm trễ nữa!”
Lúc về tới cung đã là giờ Thìn ngày hôm sau, trời vừa mới sáng, mặt trời từ từ mọc lên từ hướng đông, chân trời đầy ánh bình minh, xinh đẹp đến mức người khác không có cách nào dời mắt đi được.
Nhưng mà, phong cảnh xinh đẹp như vậy, bởi vì có một đàn quạ đen bay ngang qua, mà nhiều hơn vài phần lạnh lẽo và thê lương.
Tống Vĩnh Kỳ giữ được mạng, nhưng hai chân gãy xương nhiều chỗ, huyết mạch không thông, gõ không có phản ứng gì.
Trên người có rất nhiều chỗ bị thương do đao chém, có lẽ chàng điểm huyệt tự phong, ngăn không cho máu tiếp tục chảy nữa, nhưng mà bởi vì vậy nên huyết mạch không thông quá lâu, khiến hai chân có dấu hiệu bị hoại tử.
Chàng còn hôn mê ba ngày ba đêm mới tỉnh lại, lúc ngự y tuyên bố sau này chân của chàng đại khái sẽ không đi được nữa, chàng rất lâu không nói gì, chỉ im lặng nhìn màn trướng trên nóc giường. Thái hậu, Hoàng hậu và Dương Bạch Phi đứng trước giường chàng khóc, chàng mới chậm rãi quay đầu nhìn bọn họ nói: “Không cần khóc, ít nhất, bản vương vẫn còn sống.”
Hoàng đế cũng nghẹn ngào, con người sắt đá cũng trở nên dịu dàng hơn, nhẹ giọng nói với nhi tử của mình: “Kỳ Nhi con yên tâm, trẫm nhất định sẽ tìm danh y chữa trị cho con, con chắc chắn sẽ tốt thôi.”
“Cảm ơn Phụ hoàng.” Tống Vĩnh Kỳ chậm rãi nhắm mắt lại: “Nhi tử mệt mỏi nên muốn ngủ một lát, mọi người cũng trở về nghỉ ngơi đi.”