"Ừ, ý của ngươi là nói Bổn công chúa ta và Chu thị tranh sủng cũng là hạ thấp phẩm cách rồi đúng không? Người mà ngươi cũng coi thường, có tư cách gì tranh với ta, lại nói, ta cần tranh sao? Nếu như ta đồng ý, Tử Húc Quốc này đều là của ta, chỉ là một Hứa Kế Thành mà thôi..." Kinh Mặc cố ý làm ra vẻ dửng dưng, nhưng nói xong nàng lại chột dạ, bởi vì cho dù cho tới bây giờ, trong lòng nàng không thể quên được vẫn là Hứa Kế Thành đã từng khuấy loạn trái tim nàng.
"Nhưng công chúa, chúng ta cũng không thể mặc cho nàng khi dễ, bây giờ nàng càng ngày càng vô pháp vô thiên, chỉ là con gái của một thương hộ, lại so sánh với thiên chi kiêu nữ người, thật là..." Mặc dù ý thức được công chúa khinh thường tranh sủng với Chu thị, nhưng nghĩ đến nữ nhân kia cũng leo lên đầu của công chúa diễu võ dương oai, tâm tình nàng vô cùng buồn rầu.
"Đừng ủy khuất nữa, lát nữa ta xuống bếp làm đồ ăn ngon cho ngươi." Kinh Mặc nhỏ giọng nói bên tai Lãnh Tố, vừa dứt lời, ánh mắt của Lãnh Tố lập tức xanh biếc.
Tài nấu nướng của Kinh Mặc hoàn toàn thừa kế mẹ nàng, thức ăn làm đơn giản, ăn lại có tư có vị, khi còn bé ở trong cung Lãnh Tố đã ăn mấy lần rồi, vẫn luôn nhớ không quên, nàng cũng đã ăn thức ăn Kinh Mặc làm rồi, mỗi lần đều là khen không dứt miệng, nhưng Kinh Mặc rất ít xuống bếp, nàng vẫn luôn treo câu cửa miệng ở ngoài miệng chính là: Nấu cơm và ăn cơm đều giống nhau, đều cần tâm tình.
"Ngươi đi nói với Trần thúc một tiếng, buổi trưa chúng ta cùng nhau ăn cơm." Kinh Mặc dặn dò xong thì phân phó người đi mua đồ, Trần thúc thích ăn nhất mấy món ăn, nàng đương nhiên phải chuẩn bị.
Kinh Mặc chỉ làm bốn món ăn một món canh, nhưng ba người lại ăn rất vui sướng, nhất là Trần Nguyên Khánh, vẻ buồn rầu vào khoảng thời gian này giữa hai lông mày rốt cuộc tiêu trừ không ít.
"Nha đầu, rốt cuộc đã quyết định rồi." Cơm nước no nê, Trần Nguyên Khánh để đũa xuống, ôn nhu hỏi Kinh Mặc.
"Ừ, chờ hắn trở lại ta sẽ rời đi." Kinh Mặc rất nghiêm túc nói với Trần Nguyên Khánh.
"Chuyện này ta sẽ sắp xếp, ta sẽ cho người mua chút thức ăn ngon của Tử Húc tới, cơ hội sau này tới Tử Húc có thể không nhiều lắm, lần này chúng ta muốn ăn đủ cả vốn." Lúc nói chuyện, trên mặt Trần Nguyên Khánh đều là cưng chiều, nếu như có thể, hắn ta thật sự muốn cả đời này đều cưng chiều thật tốt tiểu cô nương của hắn ta.
"Ừ, Trần thúc làm việc ta yên tâm nhất rồi." Mặt Kinh Mặc đầy lấy lòng, Trần Nguyên Khánh nhìn dáng vẻ ngây thơ của nàng, không nhịn cười được.
Chỉ cần tiểu công chúa của hắn ta vĩnh viễn đều vui vẻ như thế, mệt chết hắn ta cũng đồng ý.
"Công chúa, bây giờ ta hi vọng tâm tình người tốt, như vậy mỗi ngày ta đều có thể được ăn ngon." Lãnh Tố ăn no, hài lòng, chẳng qua là ăn bữa tiệc thức ăn ngon này lại có mong đợi với bữa tiếp theo.
"Sau này những ngày như vậy sẽ rất nhiều." Kinh Mặc hiểu lòng mình, cũng sẽ không vì đám oanh oanh yến yến ở hậu viện kia phiền lòng nữa.
"Công chúa, lần sau người có thể làm cho ta thịt bằm tương Kinh không? Cái bánh nhỏ mỏng mỏng đó, cũng đã nhiều năm ta chưa được ăn rồi." Lãnh Tố nói đến thịt bằm tương Kinh, ánh mắt phát sáng.
Kinh Mặc đang muốn đồng ý, lại nghe được bên người vang lên một tiếng nặng nè.
Kinh Mặc và Lãnh Tố theo tiếng kêu nhìn lại, thấy Trần Nguyên Khánh đã té xỉu ở trên bàn.
"Trần thúc ngươi sao vậy?" Kinh Mặc tiến lên ôm lấy Trần Nguyên Khánh, nhìn khóe miệng hắn ta tràn ra máu đen đỏ.
"Trần thúc, Trần thúc ngươi tỉnh lại đi, Lãnh Tố, nhanh đi kêu đại phu, nhanh lên một chút." Trong lòng Kinh Mặc một trận hốt hoảng, nàng luống cuống kêu, đáy lòng ùn ùn dâng lên sự hốt hoảng.
Lãnh Tố lảo đảo đi ra ngoài kêu người, chờ lúc trở lại Kinh Mặc đã kéo Trần Nguyên Khánh tới trên giường của nàng.
Trần Nguyên Khánh nằm thẳng ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, hai mắt nhắm nghiền, máu lúc trước ở khóe miệng đã bị Kinh Mặc lau chùi sạch sẽ.
"Đại phu ngươi mau nhìn xem, Trần thúc hắn đột nhiên hộc máu, hôn mê bất tỉnh, ngài nhìn một chút hắn bây giờ thế nào, ta..." Kinh Mặc gấp gáp nhìn đại phu kia, sau đó sẽ nhìn về phía Trần Nguyên Khánh, đáy mắt đều là lo lắng.
"Công chúa, lão phu xem cho tướng quân một chút trước, ngài đừng gấp." Lão đại phu kia đi theo công chúa nhiều năm, cho tới bây giờ chưa từng thấy dáng vẻ thất thố như vậy của công chúa.
Lão đại phu chẩn mạch rất chậm, sau khi chẩn mạch xong hắn lại suy tính hồi lâu, mới nhẹ giọng nói: "An Nhiên Vương gia đã từng chế tạo giải độc hoàn, không biết trên tay công chúa ngài có không? Nếu như có cho Trần tướng quân ăn trước, sau đó để An Nhiên Vương gia tới một chuyến đi, độc của Trần tướng quân ta không giải được."
"Vậy An Nhiên ông ấy..." Kinh Mặc nghe vậy, tim giống như bị móc rỗng vậy, An Nhiên có chân truyền của mẹ, y thuật sớm đã xuất thần nhập hóa, nhưng chưa bao giờ sờ đến độc, lại biết cách giải một vài kỳ độc, nếu như độc của Trần Nguyên Khánh cần An Nhiên xuất thủ, vậy vấn đề nghiêm trọng rồi.
"Dưới tay của An Nhiên Vương gia không có người chết, công chúa ngài hãy nhanh lên một chút viết thư cho An Nhiên Vương gia đi, giải độc hoàn này nhiều nhất có thể khống chế độc trong người nửa tháng, nửa tháng sau nếu như An Nhiên Vương gia không đến..." Đại phu kia nói xong thì không kìm được lắc đầu, lòng của Kinh Mặc bởi vì lời nói của hắn mà treo lên thật cao.
Kinh Mặc rất nhanh đã viết thư cho An Nhiên, để người của Phi Long Môn mau chóng đưa đi, trở lại thì trông nom ngọn nguồn tra độc của Trần Nguyên Khánh.
Đại phu kia đã nghiệm ra, độc ở ngay trong bát cơm của Trần Nguyên Khánh.
Nếu như hôm nay nàng không xuống bếp, vậy người tối này dùng cái bát đó ăn cơm có thể là Tống Kinh Mặc nàng, Trần thúc là bị liên lụy.
Lúc đang tra tìm nguồn độc Kinh Mặc không nhịn được đầu lớn như đấu, bởi vì thức ăn từ rửa ráy, chưng xào, đến cuối cùng bưng lên bàn đều là nàng tự tay làm, chén mâm đĩa bát dùng để ăn cơm trước khi ăn cũng đều được rửa.
Tra tới tra lui tra đến mua thức ăn, hỏi ai ai cũng khước từ cãi vã, những người hạ nhân bọn họ bây giờ bộc phát không tôn trọng Kinh Mặc, một chủ mẫu đến thiếp thị cũng kiêng kỵ quả thật không có gì đáng sợ.
Kinh Mặc trước giờ không nghĩ tới mình ở Thành vương phủ vậy mà lại cất bước duy gian...
Nếu như bình thường, Kinh Mặc có thể sẽ nhịn rồi, nàng cũng sẽ không ở chỗ này thời gian dài hơn, lười so đo với những người lạy cao đạp thấp, nhưng lần này lại không giống, chuyện liên quan đến Trần thúc, vậy người giật dây thậm chí là muốn tính mạng của nàng, sao nàng có thể mặc cho bọn họ lấp liếm cho qua nữa.
"Lãnh Tố, mang tất cả những người có thể liên quan đến chuyện này xuống ngục, để người phụ trách tra hỏi của Phi Long Môn tới." Lúc Kinh Mặc nói chuyện lấy Long Môn lệnh từ tay áo ra, nàng rất rõ ràng, Phi Long Lệnh vừa ra thì sẽ không có chân tướng không thể nói ra.
Sau khi Lãnh Tố lĩnh mệnh rời đi, một mình Kinh Mặc canh giữ ở bên người Trần Nguyên Khánh, trong lòng lại mệt mỏi hơn bao giờ hết.
"Trần thúc, ngươi mau chóng tỉnh lại nha, ở chỗ này ta thật sự ở đủ rồi, ngươi tỉnh lại chúng ta trở về Đại Lương, không tiếp tục ở lại nơi này nữa." Kinh Mặc thấp giọng nói chuyện, trong giọng nói tất cả đều là ủy khuất và mệt mỏi.
"Công chúa, những nữ nhân ở Quần Phương Viện tới, nói thỉnh an ngài." Bên ngoài thị vệ có vẻ khó xử.
"Không gặp." Bây giờ Trần Nguyên Khánh sinh tử không biết trước, nàng nào có tâm tư đi ứng phó những nữ nhân đáng ghét kia.
"Chẳng lẽ là trong phòng tỷ tỷ có cái gì không thể gặp người, tại sao không để cho chúng ta đi vào, ngươi đừng cản ta, trong bụng ta là con của vương gia." Giọng của Chu thị phách lối lại bá đạo, như đao đâm vào tai Kinh Mặc.
Kinh Mặc nhìn Trần Nguyên Khánh nằm ở trên giường nàng, trong nháy mắt biết ý đồ của bọn họ...
Không gặp được người trong lời nói của bọn họ là Trần thúc, một ngoại nam như Trần thúc đi theo nàng đến Tử Húc, bây giờ còn nằm ở trên giường của nàng.
Quan hệ của nàng và Trần Nguyên Khánh là thầy trò, là chú cháu càng là bạn tốt...
Nhưng bất kỳ loại quan hệ nào cũng không thể giải thích giờ phút này Trần Nguyên Khánh nằm ở trên giường của nàng.
Huống chi, đây là đang ở Thành vương phủ của Tử Húc, sau khi nàng vào phủ cũng chưa từng giải thích thân phận của Trần Nguyên Khánh, bởi vì cho tới bây giờ đều không nói nơi này là nhà của nàng.
Cho nên, mới có cục diện hôm nay.