Hoàng đế còn chưa lên tiếng, Hoàng hậu đã cười nói: “Du phi, ngươi lo lắng quá rồi, Hoàng thượng thương yêu An Nhiên như vậy, sẽ nỡ để An Nhiên khóc lóc gây rối sao? Có phải hay không Hoàng thượng?” Bà nghiêng đầu mỉm cười nhìn Hoàng đế.
Mục đích tối nay của Hoàng đế đã đạt được, tâm trạng hết sức vui vẻ, nghe thấy lời của Du phi và Hoàng hậu, cũng không có dị nghị, giương lên một nụ cười nhạt nói: “Được, tối nay trẫm sẽ ở với An Nhiên của chúng ta.”
Tiểu Đức Tử vội vàng kêu một tiếng: “Bãi giá đến điện Sơ Dương!”
Du phi vui vẻ ôm An Nhiên đi theo Hoàng đế. Mọi người đứng dậy tiễn, Lăng quý phi và Cần phi cũng đứng dậy rời chỗ, trong vở kịch này, hai người bọn họ chỉ là người đứng xem, cũng không thể nhìn ra được gì, chỉ cho là một buổi tiệc đơn giản.
Tống Vĩnh Kỳ chờ mọi người đi, con ngươi liền dời tới trên mặt Ôn Yến, Ôn Yến cũng nhìn chàng, bốn mắt nhìn nhau, cổ họng cứng lại không nói gì.
Hoàng hậu thấy vậy, nói với Trần Vũ Trúc: “Vũ Trúc, ngươi theo Bổn cung đến điện Chiêu Dương, Bổn cung có lời muốn nói với ngươi!”
Trần Vũ Trúc liền vội vàng đứng lên, đáp: “Vâng!”
Hoàng hậu nói với Tống Vĩnh Kỳ : “Con chờ ở đây, đừng có chạy loạn khắp nơi, tránh cho lát nữa Vũ Trúc không tìm được con.”
Tống Vĩnh Kỳ nói: “Nhi thần và Hoàng thúc với Hoàng huynh uống một ly nữa, mẫu hậu người đi đi!”
Hoàng hậu ừ một tiếng, nhìn Ôn Yến, con ngươi van xin có chút khó hiểu, Ôn Yến hiểu ý bà, Hoàng hậu muốn cô an ủi chàng vì không cam lòng và tức giận lúc này, mang theo ưu tư xuất chinh, rất dễ phán đoán sai lầm, đến lúc đó đừng nói thắng trận, chàng có thể bình an trở lại hay không cũng không biết. Đáy lòng cô thoáng qua tia khổ sở. Người này rất giống với mẫu thân của cô, vì Tống Vĩnh Kỳ, đã hết lòng hết dạ, không đòi hỏi chàng phải leo đến đỉnh cao, nhưng hy vọng chàng có thể bình yên không việc gì sống tiếp, nửa đời sau vui vẻ yên ổn.
Hoàng hậu và Trần Vũ Trúc vừa đi, Tống Vĩnh Kỳ chăm chú nhìn Ôn Yến, vội vàng hỏi: “Ông ta có làm khó nàng không? Nàng ở trong cung có vui vẻ không?”
Ôn Yến đưa mắt nhìn chàng, ánh nến chiếu xuống, mặt chàng có đủ loại tâm tư phức tạp, nóng nảy, bất an, đau lòng, thương tiếc, không cam lòng, mỗi loại, đều nhàn nhạt in sâu vào đáy lòng cô, cô nhẹ giọng nói: “Chàng yên tâm, ta có cách bảo vệ mình, chàng lần này xuất chinh, nhất định phải bình an trở về!”
Tống Vĩnh Kỳ đau khổ nói: “Ông ta ngay lúc này để cho ta và Hoàng huynh rời kinh, bên cạnh nàng không ai có thể dựa vào, một khi có chuyện, ai có thể giúp nàng? Ta không yên lòng, lần này đi bận tâm rất nhiều…”
Ôn Yến cắt đứt lời chàng, nói: “Không cần bận tâm vì ta, ta nói rồi, ta có cách tự bảo vệ mình, hơn nữa, chàng và Trí Viễn Vương gia xuất chinh, còn có Cửu vương ở đây, dù gì, còn có Hoàng hậu nương nương, yên tâm đi, hiện giờ ông ấy coi ta là quý nữ, sẽ không cưỡng ép ta, có điều ta cũng chỉ có cái danh Hoàng Quý Phi trống rỗng.
Tống Vĩnh Kỳ tức giận nói: “Chính là cái danh Hoàng Quý Phi này, ông ta dựa vào cái gì chứ?”
Ôn Yến lẳng lặng nói: “Chỉ dựa vào ông ấy bây giờ là Hoàng đế, Kỳ, chàng nhất định phải mạnh mẽ mới có thể bảo vệ mình. Ông ấy không chỉ là cha chàng, còn là Đế vương, bất luận với thân phận phụ thân được yêu thương bao nhiêu, nhưng một khi liên quan đến hoàng quyền, sự yêu thương này cũng sẽ bị che phủ, nếu như chàng không đủ mạnh, sau này loại chuyện giống như hôm nay vẫn sẽ không ngừng xảy ra.”
Tống Vĩnh Kỳ có một ý niệm sớm đã nảy mầm, hôm nay nghe Ôn Yến nói như vậy, mầm này nhanh chóng rơi xuống đất mọc rể hơn nữa cành lá xum xuê, chàng lạnh lùng nói: “Đây là lần cuối cùng, ta bảo đảm!”
Cửu Vương vẫn luôn nghe hai người nói chuyện, ánh mắt nhìn khắp nơi, khi ông ta nhìn thấy có một đôi mắt sắc bén lóe sáng phía sau cây hoa quế, lập tức đứng lên nói: “Được rồi, giải tán cả thôi, tối nay uống cũng không ít rồi!”
Vừa nói, ánh mắt ông ta nhìn Tống Vĩnh Kỳ có ý nhắc nhở.
Tống Vĩnh Kỳ lập tức hiểu ý, chàng gật đầu một cái, trao đổi ánh mắt với Ôn Yến, thiên ngôn vạn ngữ, đều ở trong ánh mắt này.
Tối nay, Ôn Yến không chợp mắt cả đêm!
Hơn nửa đêm, mưa nhỏ bắt đầu tí tách rơi trên mặt đất, dần dần, tiếng mưa rơi dần dần rõ, tiếng tí tách biến thành tiếng bộp bộp, cô ở trên giường lăn qua lăn lại không ngủ được, trong đầu nghĩ tới nghĩ lui là ánh mắt bất đắc dĩ kia của Tống Vĩnh Kỳ lúc chia tay.
Thiên Sơn mới sáng sớm đã vào cung, Ôn Yến cầm một đoản kiếm, giao cho Thiên Sơn, nói: “Hôm nay chàng ấy xuất chinh, ngươi đi tiễn chàng ấy, giao đoản kiếm này cho chàng ấy, phải nói với chàng ấy, nhất định phải bình an trở về!”
Thiên Sơn tuân lệnh đi.
Đại quân xuất phát, hai vị tướng soái, đều mang theo sự ủy khuất không cam lòng khó tả và không nỡ mà rời kinh. Tống Vĩnh Cung không có cách nào khác, bởi vì An Nhiên ở trong cung, lần này đi, nếu có bất kỳ sơ suất nào, chàng ta đều phải mất đi con trai mình.
Tống Vĩnh Kỳ lại có suy nghĩ chỉ được thắng không được thua, chàng hiện tại chưa đủ mạnh, chỉ có thể thông qua việc kiến công lập nghiệp vung đắp từng viên gạch cho mình, từng chút từng chút trở nên lớn mạnh. Chàng biết, trận này thắng lợi trở về, chàng tuyệt đối có thể có được sự ủng hộ của trên dưới triều đình và nhân dân. Mặc dù thứ chàng muốn không phải những thứ này, nhưng có những thứ này, lại có thể khiến tương lai chàng đứng vững khó mà đánh bại.
Tống Vĩnh Kỳ cầm đoản kiếm Thiên Sơn đưa tới, đoản kiếm là vũ khí, có thể sát hại người, cũng có thể bảo vệ mình. Tống Vĩnh Kỳ biết dụng ý của Ôn Yến, cô muốn mình bình yên vô sự trở về, đây là mong muốn của cô, là hy vọng của cô.
Mùng ba tháng năm, Ôn Yến được phong làm Hoàng quý phi, ban cho ở Thái Vi điện!
Mùng tám tháng sáu, biên ải truyền tin thắng trận, Nguyên soái Tống Vĩnh Cung bởi vì địch mưu đồ, trúng tên bị thương. Tiên Phong Phi Ưng tướng quân Tống Vĩnh Kỳ dẫn hai ngàn binh mã, lẻn vào phía sau nơi ở của địch, đốt kho lương, hơn nữa đốt cháy doanh trại, nước Nam Chiếu đầu hàng, bên cạnh đó ký hiệp ước hòa bình năm mươi năm với Tống Vĩnh Kỳ, Nam Chiếu hàng năm tiến cống cho nước Lương, cúi đầu chịu thua.
Tin thắng trận truyền tới, triều đình phấn chấn, người người đều nói Tướng quân Phi Ưng thần dũng cơ trí.
Trong hoàng cung đều là không khí vui vẻ phấn chấn, nước Nam Chiếu chính là đại họa của Đại Lương, hôm nay cúi đầu chịu thua, ít nhất năm mươi năm không xảy ra chiến tranh, đối với triều đình đối với bách tính đều là chuyện vui.
Mà lần này công thần lớn nhất, là Tiên Phong Phi Ưng tướng quân Ninh An vương gia.
Tiêu thừa tướng dâng thư, tấu xin Hoàng thượng khẳng định chiến công cho Tống Vĩnh Kỳ, phong chàng làm nhất phẩm Đại tướng quân, tước hiệu Hộ quốc công.
Chư hầu Tĩnh quốc và một bộ phận triều thần cũng dâng thư tấu xin Hoàng đế phong Tống Vĩnh Kỳ làm Thái tử, trên triều đình, đối với vị đại công thần mới này hết sức kính trọng, chàng được phong làm Thái tử, chính là chuyện trên dưới cả nước đều thấy vui.
Hoàng đế ở trong triều cũng vô cùng vui mừng, ông nói: “Ý kiến của các khanh, trẫm sẽ tự mình cân nhắc thận trọng, chỉ là, lập trưởng hay lập đích, trẫm nhất thời chưa tính toán ra, cho trẫm suy nghĩ lại một chút!”
Tiêu thừa tướng bước ra khỏi hàng nói: “Hoàng thượng, Ninh An vương gia thiên cơ thông mẫn, trí dũng song toàn, văn võ xuất sắc, lại có lòng nhân hậu, là lựa chọn của Đế quân tương lai, Hoàng thượng nên thừa dịp này lập nên Thái tử, tỏ ý khẳng định chiến công của vương gia, cũng được lòng của bách tính!”
Con ngươi nhàn nhạt của Hoàng đế nhìn Tiêu thừa tướng, nói: “Lời này của thừa tướng sai rồi, nếu Kỳ nhi và Cung nhi hai đứa nó cách biệt xa, vậy thì trẫm không cần phải cân nhắc, chỉ là Cung nhi từ khi mười sáu tuổi đã xuất chinh vì nước, lập được vô số chiến công lớn nhỏ, lần này cũng là nó làm tướng soái, Kỳ nhi có thể chiến thắng, công của nó không thể nào không có. Nếu hai huynh đệ cùng xuất chinh, sao có thể chỉ ghi công lao một người? Trẫm vừa là hoàng đế, cũng là cha, đối với hai hoàng nhi, đều công bằng như nhau. Chuyện lập Thái tử, tạm thời gác lại, chỉ là phong thêm chức đại tướng quân, hộ quốc công, trẫm cho rằng, hiện nay Kỳ nhi đã là Phi Ưng tướng quân, nó ra sức vì nước chẳng qua là bổn phận của nó, không cần quá khen thưởng, tránh cho nó kiêu ngạo tự mãn, ngược lại cản trở phát triển.”
Tiêu thừa tướng sửng sốt một chút, nói: “Chỉ là Hoàng thượng, võ tướng chiến thắng trở về, nếu không phong thêm chức, không hợp với quy tắc của tổ tiên!”
Hoàng đế nói: “Trẫm tự biết tính toán, chuyện này, trước cứ gác lại!” Dừng một chút, ông lại nói: “Hiện nay đại quân đã rút, đoán chừng nửa tháng sau có thể trở lại kinh thành, đến lúc đó nhiệm vụ nghênh đón tướng sĩ chiến thắng trở về, sẽ giao cho thừa tướng lo liệu!”
Tiêu thừa tướng tuy rằng không cam lòng, chỉ là lời của Hoàng đế trên hết, thánh chỉ đã hạ, ông ta cũng không thể nào phản đối, chỉ đành phải lãnh chỉ làm việc.
Hoàng đế sau khi tan triều, đi thẳng tới Thái Vi cung.
Ôn Yến đang ở trong cung xem sách y, cô cũng sớm nhận được tin báo thắng trận, trong lòng đương nhiên là vui mừng, chỉ là trong mơ hồ lại có chút bận tâm, chỉ sợ lần này thắng trận, sẽ xảy ra một số chuyện.
Quả nhiên, cô thấy Hoàng đế tức giận tới, trong lòng liền hiểu rõ.
Cô để quyển sách xuống, đứng dậy nhẹ nhàng hành lễ: “Tham kiến Hoàng thượng!”
Hoàng đế dùng ánh mắt tàn ác nhìn chằm chằm cô, đưa tay nắm cằm cô: “Tình nhân cũ của nàng lập được chiến thắng trở về, nàng có phải rất vui hay không?”
Ôn Yến cười nhạt một tiếng: “Đương nhiên là vui, dân nữ là quý phi của Đại Lương, Vương gia thay Đại Lương ta xuất chinh, đánh thắng trận, chẳng lẽ không nên đáng vui mừng sao? Lời này của Hoàng thượng hỏi rất là kì lạ đó!”
Hoàng đế lạnh lùng giễu cợt: “Sự thật chỉ là như vậy sao? Bây giờ nó lập được công lớn, công lao sắp lấn át trẫm, hôm nay văn võ cả triều, lần lượt dâng thư xin trẫm lập nó làm Thái tử!”
Ôn Yến nói: “Hoàng thượng, chuyện triều chính, đàn bà như dân nữ không hiểu được, chỉ biết là Vương gia lần này là nhận được mệnh lệnh của Hoàng thượng mà xuất chinh, có thể chiến thắng trở về, cũng là hồng phúc Hoàng thượng ban cho. Mà Ninh An vương gia là con ruột của Hoàng thượng, chàng tận trung vì nước vì cha, đây là đạo hiếu cũng là trung nghĩa, Hoàng thượng nói như thế, dường như đối với hai vị Vương gia có chút bất công!”
Hoàng đế nhìn chằm chằm cô, lạnh lùng nói: “Nàng quả nhiên là trong lòng luôn nhớ tới nó, nàng được sắc phong làm quý phi đã một tháng, không hầu hạ, càng không cho phép trẫm qua đêm trong cung của nàng, thủ thân như ngọc như vậy, nàng dám nói không phải là vì nó? Giờ phút này ngay trước mặt trẫm, nàng cũng dám bênh vực nó như vậy, có thể thấy nàng đối với nó quả thật là tình cảm sâu nặng!”
Cằm Ôn Yến bị ông ta bóp đau, cô ngước đầu, thản nhiên nói: “Muốn thêm tội, hà cớ gì không làm? Hoàng thượng không tin dân nữ như vậy, tại sao lại sắc phong làm Hoàng quý phi? Trước đây dân nữ cũng đã nói, dân nữ đối với Hoàng thượng cũng không có tình cảm nam nữ, dân nữ dám nói thẳng với Hoàng thượng như vậy, chẳng lẽ những chuyện khác dân nữ phải che đậy lương tâm mà nói sao? Ninh An vương gia là con của người, lại mới vừa lập công vì nước, lời vừa nãy của Ôn Yến, cũng không có gì sai, Hoàng thượng chẳng qua là chỉ là đem theo tình cảm riêng tư mổ xẻ lời dân nữ nói, đưa ra kết luận quá xa với ý của dân nữ. Nếu bởi vì dân nữ thay Vương gia nói mấy câu công bằng, liền kết luận dân nữ đối với Vương gia chưa dứt tình, Hoàng thượng đối với mình cũng quá thiếu tự tin rồi.”
Hoàng đế buông cô ra, con ngươi vẫn sắc nhọn như cũ khóa chặt cô: “Đã từng là vợ chồng, trẫm không tin nàng một chút tình cảm cũng không nhớ!”
Ôn Yến cảm thấy rất buồn cười, ông ta vừa không thừa nhận sự thật cô và Tống Vĩnh Kỳ là vợ chồng, nhưng lại thường xuyên dùng tình cảm vợ chồng để nhắc nhở cô. Cô nhàn nhạt nói: “Hoàng thượng, nếu người không tin dân nữ, như vậy dân nữ nói gì người cũng sẽ không tin, vậy dân nữ cần gì phải nói nữa? Người cần gì phải hỏi lại?”
Hoàng đế nhìn cô chằm chằm, lạnh lùng nói: “Nàng tốt nhất an phận một chút, thu lại tâm tư của mình, đừng để trẫm nhìn ra một chút sơ hở nào, nếu không, nàng và nó, đều đưa rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục!”
Dứt lời, bỏ lại một câu chắc chắn: “Nàng chuẩn bị cho tốt, tối nay hầu hạ trẫm!” Dứt lời, phất tay áo đi!
Lời này, giống như sấm sét giữa trời quang, thời tiết tháng sáu nóng như lửa thiêu, Ôn Yến chỉ cảm thấy lạnh như băng đến thấu xương.