Cho dù Tống Vĩnh Kỳ không muốn cho mình biết hay là thật sự không có gì lớn, chỉ cần Tống Vĩnh Kỳ không muốn nói, cô cũng không có cách nào.
Bởi vì Ôn Ý muốn trở về, Tống Vĩnh Kỳ đã sai người quét dọn cung Thải Vi cho cô, xe ngựa của bọn họ chạy qua cửa cung, đến thẳng cửa cung Thải Vi, nhưng không ngờ người đã đúng chật ních trước cửa cung.
Khanh Nhi, Lương phi, Lan quý phi...từng gương mặt quen thuộc, đều là những người mà Ôn Ý không muốn gặp nhưng lại không thể không gặp.
Tống Vĩnh Kỳ xuống xe trước, lúc nhìn thấy những người đứng trước cửa cung, gương mặt ôn hòa của chàng trở nên lạnh giá ngay tức khắc.
Chàng không thiết quay lại dìu Ôn Ý xuống xe, Tống Vĩnh Kỳ bực dọc hỏi: “Ai kêu các ngươi ra đây, đều về hết đi.”
“Hoàng Thượng, bọn thiếp nghe nói môn chủ Ôn Ý đã về cung, mới đến đây để nghênh đón nàng ấy, bọn thiếp không hề có ý muốn đòi lại công đạo gì đâu, bọn thiếp...” Lương phi ỷ vào chuyện mình và Tống Vĩnh Kỳ đã làm chuyện giường chiếu với nhau, nàng ta cất tiếng trước.
Nàng ta im lặng còn đỡ, vừa cất tiếng nói, dường như là đang nhắc nhở tất thảy mọi người ở đây việc Ôn Ý đã chuốc độc bọn họ trước khi đi.
“Lương phi, chuyện đó không phải do Ôn Ý làm, các ngươi hiểu rõ hơn ai hết.” Cơn giận dữ đã giăng kín gương mặt Tống Vĩnh Kỳ, mặc dù chàng biết Ôn Ý không để bụng, nhưng chàng vẫn không nỡ để cho nàng ấm ức.
“Hoàng thượng, ai cũng biết ngài rất yêu thương Ôn Ý môn chủ, tất nhiên ngài sẽ thiên vị cho nàng ta, Hoàng tử, công chúa và An Nhiên thế tử đều thừa nhận chính họ đã bỏ thuốc độc, nhưng bọn họ là người thân cận của Ôn Ý môn chủ, cho dù không phải là môn chủ hạ độc, vậy vẫn liên quan đến Ôn Ý môn chủ đấy nhỉ?” Lúc nói chuyện, Lương phi cười khẽ, nhưng giọng nói lại hết sức sắc sảo, tất cả mọi người đều nhìn chiếc xe ngựa chằm chằm với vẻ hóng kịch hay, chờ đợi người vẫn chưa xuất hiện kia.
“Lương phi, ngươi...” Tống Vĩnh Kỳ không ngờ Lương phi lại ngang ngược như thế, sắc mặt chàng sa sầm, nếu như nàng ta không phải là nữ nhi của Trương Tiên Huy, chắc chắn chàng sẽ nổi cơn tam bành, lấy mạng của nàng ta rồi.
Rõ ràng Lương phi cũng hiểu rõ chỗ dựa của mình, nên mới bất cần như vậy, chỉ cười khẽ rồi nhìn Tống Vĩnh Kỳ.
Nàng ta hoàn toàn không giống với một Lương phi cố gắng lấy lòng Tống Vĩnh Kỳ của trước đây nữa.
Đương nhiên Lương phi cũng biết Tống Vĩnh Kỳ đang quan sát mình, nàng ta cũng hết cách rồi, lúc lên triều, Hoàng thượng đã nói trước mặt tất cả thần tử rằng ngài chỉ một lòng một dạ với Ôn Ý mà thôi, dù là chuyện lâm hạnh phi tần cũng phải đợi Ôn Ý đồng ý mới được.
Mặc dù lúc ấy phụ thân của mình đã kịch liệt phản đối, nhưng Hoàng thượng vẫn viết thư cho Ôn Ý trước mặt quần thần.
Nàng ta đã từng sai người hỏi phụ thân của mình, tại sao Hoàng Thượng lại như thế, phụ thân trả lời rằng, bởi vì Ôn Ý là môn chủ của Phi Long Môn.
Môn chủ của Phi Long Môn, nếu như có ý đồ tạo phản, vậy thì đừng nói đến chuyện khiến triều chính lung lay, đến làm cho thiên hạ rối ren cũng có thể nữa, không có ai trong số họ không kiêng dè.
Bởi thế, bọn họ chỉ có thể khuất phục mà thôi.
Trương Tiên Huy cũng đã nói cho Lương phi biết sau này phải làm sao, nàng ta đã từng đắc tội với Ôn Ý, lại từng gối chăn với Hoàng thượng, nàng ta và Ôn Ý không thể chung sống trong hòa bình được nữa, bọn họ chỉ có thể đứng ở thế đối lập, nàng ta phải khiến cho tất cả phi tần bất mãn với Ôn Ý, tìm cách ép Ôn Ý rời khỏi đây lần nữa, chỉ khi làm như thế, nàng ta mới có có thể sống được trong cung mà thôi.
Đương nhiên vẫn còn một đường khác, nhưng không biết ông trời có cho mình cơ hội hay không, trước ánh mắt quan sát của Tống Vĩnh Kỳ, Lương phi nhẹ nhàng xoa bụng mình.
“Lương phi đã cho rằng chuyện đó có liên quan đến ta, không biết Lương phi muốn trừng phạt môn chủ của Phi Long Môn ta đây thế nào?” Giọng nói trong trẻo của Ôn Ý vang lên từ trong xe ngựa, tất cả mọi người nghe thấy thế đều quay sang nhìn, chỉ thấy Ôn Ý chầm chậm bước xuống, cô mặc chiếc áo xanh biếc.
Vốn dĩ gương mặt của cô rất bình thường, nhưng đôi mắt sâu hun hút của cô lại khiến cho tất thảy mọi người không dời nổi tầm mắt, lúc cô khom lưng toan đi xuống, Tống Vĩnh Kỳ đã giơ tay ra, từ từ đỡ lấy cô. Cô đi đến trước mặt Lương phi, nụ cười mỉm vẫn nở trên môi, dáng vẻ ung dung và khí phách của cô khiến cho Lương phi lúng túng, không biết phải đối mặt với Ôn Ý ra sao.
Vốn dĩ nàng ta chỉ muốn làm cho Ôn Ý thấy khó xử mà thôi, nhưng không ngờ nàng ta vừa hỏi mà câu, người luống cuống tay chân lại là mình.
Như những gì Ôn Ý nói, cho dù chuyện ấy đúng là do cô làm, bây giờ bọn họ cũng không thể kêu Hoàng thượng trừng trị mẹ con, sư đồ Ôn Ý được, giữ mối quan hệ tốt đẹp với Phi Long Môn là kết quả của cuộc tranh luận rất lâu của thần tử lúc lên triều, cho dù bọn họ chịu phải chịu ấm ức, Hoàng thượng cũng sẽ không trừng phạt Ôn Ý.
“Ôn Ý, rồi sẽ có một ngày Hoàng thượng không cần Phi Long Môn nữa, ta cũng muốn xem xem ngươi có thể ngông cuồng đến mức nào.” Lương phi ngượng quá thành giận, cuối cùng không khỏi quát vào mặt Ôn Ý.
“Ta cũng muốn nói với Lương phi như vậy đấy, chỉ có điều, ngoại trừ Phi Long Môn, ta vẫn có thể ý vào tình cảm của Hoàng Thượng dành cho ta, nhưng người chống lưng cho cô phải bảo trọng hết sức đấy nhé, ráng mà đứng cho vững chân ở trong triều.” Lời lẽ của Ôn Ý sắc sảo như dao, sau khi nói dứt lời, cô nắm cổ tay Tống Vĩnh Kỳ, chậm rãi đi vào trong cung Thải Vi.
“Ôn Ý, ngươi...” Lương phi bị đụng trúng chỗ đau, nhưng lại không biết phải đối đáp thế nào, chỉ đành nhìn bóng lưng của Ôn Ý với vẻ căm hận.
“Được rồi, lẽ nào ngươi không biết bây giờ Hoàng sủng ái nàng ta đến mức nào à? Trong số tỷ muội chúng ta chỉ có ngươi là có phúc nhất thôi, đã nhẫn nhị nhiu năm nay rồi, sao vào giờ phút này lại không nhẫn nhịn nổi nữa.” Lan quý phi thấy Ôn Ý và Tống Vĩnh Kỳ kề vai sánh bước, lệ nhạt nhòa nước mắt, không khỏi đến khuyên can.
“Ngươi nghĩ rằng chỉ cần mình từng gần gũi da thịt với sư huynh, thì sư huynh sẽ thích ngươi à, hôm nay ngươi cũng nhìn thấy thứ cần nhìn thấy rồi đó, đừng đắm chìm trong giấc mơ nữa, tỉnh lại mau đi.” Khanh Nhi vẫn luôn nhìn Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Ý trân trân, đến lúc nghe thấy giọng nói của Lan quý thái phi mới sự ctỉnh, nhưng lời lẽ an ủi của nàng ta lại như thể mỉa mai, khiến cho gương mặt Lương phi đỏ bừng.
Mấy ngày nay, Hoàng thượng không có trong cung, mỗi lần gặp Như quý phi, nàng ta đều trào phúng, mỉa mai mình.
Bởi vì nàng ta biết mình đã dùng cách thức gì để khiến cho Hoàng thượng sủng hạnh mình, nàng ta khinh thường cách làm của mình.
“Vậy thì vẫn tốt hơn ngươi thôi, ỷ mình có thân phận công chúa Nam Chiếu cao quý, nhưng có được Hoàng thượng đoái hoài đến đâu, ngươi nghĩ rằng mình giỏi hơn ta à?” Lương phi tức giận rống lên với Như quý phi, nàng ta không thể chịu nổi những lời mỉa mai của Như quý phi mỗi khi hai người gặp nhau nữa, nhất là những gì nàng ta mỉa mai đều là sự thật.
“Chẳng qua là Hoàng thượng đã bị Ôn Ý dụ dỗ mà thôi, người biết chỗ tốt của ta, sau này chắc chắn ta và người sẽ hạnh phúc với nhau mà thôi.” Sau khi sự hung ác vụt qua gương mặt Khanh Nhi, nàng ta bình thường trở lại, chỉ có điều sự hy vọng trong ánh mắt nàng ta vẫn không hề thay đổi.
“Hoàng Thượng đã bị dụ dỗ suốt năm năm nay rồi, chúng ta còn bao nhiêu cái thanh xuân nữa để chờ người chứ, đây mới là chuyện đáng buồn nhất, huống hồ chi, ai mà biết Hoàng Thượng có mê mẩn Ôn Ý cả đời này hay không.” Lan quý phi buồn bã nói, vốn dĩ nghe Khanh Nhi nói thế, trong lòng những người có mặt ở đây đều nảy sinh vài tia hy vọng, nhưng bây giờ họ lại chìm sâu vào vực sâu tuyệt vọng một lần nữa.
“Không đâu, sao Hoàng Thượng có thể mộng mị suốt cả đời kia chứ, chứ bằng không Hoàng Thượng cũng chẳng gần gũi da thịt với ta đâu, ta còn nhớ những lời Hoàng Thượng đã nói với ta khi ấy, người nói sao Ôn Ý có thể sánh bằng ta được, ta...” Lương phi cố gắng tưởng tượng về chuyện ngày ấy, gương mặt đỏ bừng.
Khanh Nhi nghe Lương phi nói như vậy, cuối cùng không thể kềm chế được ngọn lửa giận dữ hừng hực trong lòng mình nữa, nàng ta vung tay, cho Lương phi một cái tát.