Chỉ là niềm hạnh phúc như thế này hình như luôn thiếu chút gì đó, khiến đáy lòng người ta không khỏi sinh ra cảm giác lo được lo mất...
Nếu như nàng vẫn còn yên lành khỏe mạnh thì niềm hạnh phúc này trọn vẹn cỡ nào...
Nhưng trời xanh giống như đang giày vò bọn họ. Giữa bọn họ hệt như lời đạo trưởng đã nói, chỉ cần ở cạnh nhau thì Ôn Yến sẽ gặp tai ương.
Y sợ, thật sự rất sợ. Tận mắt nhìn thấy Ôn Yến bị thương thậm chí chết đi trước mặt mình quá nhiều lần, y đã mất đi can đảm để làm lại nữa rồi.
Y chỉ muốn bảo vệ hạnh phúc nhỏ nhoi khó có được trước mắt này, nhưng y cũng rất rõ, làm vậy rất khó khăn bởi vì bụng của Ôn Yến lại to hơn trước đây rất nhiều.
Đối với sinh mệnh sắp sửa chào đời này, trong lòng Tống Vĩnh Kỳ luôn cảm thấy mâu thuẫn phân vân. Y và Ôn Yến đã từng chờ mong đứa bé sắp đến này, thậm chí y còn muốn bù đắp lại khoảng thời gian tuổi thơ mà y đã không dành cho Kinh Mặc và Trọng Lâu lên người đứa bé này, nhưng bây giờ sự xuất hiện của nó có thể sẽ lấy đi tính mạng của Ôn Yến.
Hoặc là nói đứa bé xuất hiện chắc chắn sẽ lấy mạng của Ôn Yến.
Tống Vĩnh Kỳ biết bây giờ Ôn Yến vẫn có thể gắng gượng sống sót nguyên nhân lớn nhất chính là vì là đứa bé vẫn còn trong bụng, cho nên y đối với đứa bé này vừa biết ơn lại vừa e ngại.
Trong bóng đêm không người, y tự hỏi đi hỏi lại bản thân rằng mình nên làm thế nào? Nhưng kết quả lại là y không thể làm gì được. Y đã thúc giục Gia Cát Minh và các ngự y trong triều hết lần này đến lần khác, bảo bọn họ tìm cách, nhưng ngay cả y cũng biết điều đó chỉ là niềm hy vọng mong manh.
Từ trước tới nay Tống Vĩnh Kỳ chưa bao giờ dám nghĩ đến kết cục bi thảm nhất, tất cả những gì y có thể làm bây giờ là bảo vệ Ôn Yến, bảo vệ nàng không cho ông trời cướp đi mạng sống của nàng một lần nữa.
"Phụ hoàng, người biết con có khả năng khác biệt mà. Cho nên người không cần đau lòng như vậy. Con có thể nhìn thấy tương lai của người và mẹ, hai người chắc chắn sẽ được ở bên nhau." Trọng Lâu nhìn thấy dáng vẻ gầy gò của Tống Vĩnh Kỳ, nhẹ giọng an ủi.
Cậu bé đã nói dối. Cậu bé chỉ nhìn thấy mẹ qua đời, chỉ nhìn thấy phụ hoàng đau lòng gần chết.
Nhưng bây giờ lúc mẹ vẫn còn sống cậu bé không muốn thế giới của phụ hoàng bị bao phủ bởi đau thương.
Tống Vĩnh Kỳ nghe Trọng Lâu nói xong đáy mắt đột nhiên sinh ra hy vọng, giống như ánh lửa, trong nháy mắt chiếu sáng rực rỡ thế giới của mình.
"Trọng Lâu, con nói thật sao? Ta cùng mẹ con..." Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên cảm thấy hơi luống cuống. Mấy ngày nay y suy nghĩ quá nhiều về việc sống chết của Ôn Yến, nghĩ quá nhiều đến những ngày tháng khi y hoàn toàn mất đi Ôn Yến cho nên y cũng không dám nghĩ tới mình sẽ được ở bên cạnh Ôn Yên nữa.
Vì vậy, niềm vui bất ngờ đến này đến quá nhanh, nhanh đến nỗi khiến y cảm thấy hơi nghi ngờ.
"Phụ hoàng, con sẽ không lừa người đâu." Trọng Lâu cúi đầu nói xong, liền nắm tay Kinh Mặc rời đi. Cậu bé không giống Kinh Mặc. Cậu bé chưa từng nói dối, cho nên sợ phụ hoàng sẽ nhìn ra sự chột dạ của mình.
Tống Vĩnh Kỳ nào còn thời gian để ý đến sự chột dạ của cậu nữa. Bây giờ trong lòng y ngập tràn vui sướng, thậm chí lúc nhìn vùng bụng nhô lên xẹp xuống kia Ôn Yến y cũng không còn phân vân nữa. Thậm chí, y còn tin rằng sự ra đời của đứa trẻ này chính là kỳ tích mà trời cao đã ban cho y.
Nếu Ôn Yến có thể sống sót, vậy y không thể tự làm tổn thương mình như thế này nữa. Y phải nhanh chóng giải quyết chuyện trên triều, đến lúc đó y sẽ cho Ôn Yến một giang sơn thái bình thịnh thế.
"Lát nữa bảo Ngự thiện phòng làm món canh cá và tôm càng cay, buổi tối cùng ăn cơm sau đó đưa Trọng Lâu trở về." Tống Vĩnh Kỳ dặn dò Đường công công vài câu xong liền đi đến Ngự thư phòng. Y còn rất nhiều chuyện phải làm, không có Ôn Yến, y vẫn phải gánh vác triều đình, vẫn phải hoàn thành những chuyện mà Ôn Yến còn chưa làm xong.
Việc loại bỏ quyền lực còn lại của đám người Trương Tiên Huy và Lương Khuê là một nhiệm vụ không hề dễ dàng. Mặc dù y đã cho người điều tra ra được rất nhiều nhược điểm của bọn họ, nhưng sự ra đi của bọn họ cần phải xác minh người được chọn để thay thế. Y không thể lại để cho người của Trần Nguyên Khánh bù vào nữa…
Tuy nhiên, diễn biến của sự việc đã sớm vượt quá dự đoán của Tống Vĩnh Kỳ, Lương Khuê và Trương Tiên Huy lần lượt mất tích…
Sau nhiều lần điều tra, mới phát hiện bọn họ đều nằm trong tay Tống Vân Lễ. Có người nhìn thấy bọn họ đang tích cực liên lạc với đồng đảng, cũng có người nói đó chỉ là chuyện bịa đặt. Trần Nguyên Khánh cũng không rãnh rỗi, thời gian này người của hắn ta đã trở thành chủ lực ngăn cản Tống Vĩnh Kỳ lập hậu.
Trong khoảng thời gian này, ngày càng có nhiều triều thần cầu xin Tống Vĩnh Kỳ lập công chúa Vân Thâm làm hoàng hậu. Bọn họ bừng bừng khí thế bộ dáng như không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua.
Tuy Tống Vĩnh Kỳ khá bị động trên triều nhưng y có thể vừa nhìn đã hiểu ngay ai là người đã từng có lập trường không rõ trên triều, ai là người của Tống Vân Lễ, ai là người của Trần Nguyên Khánh.
Tống Vĩnh Kỳ đang đợi một thời cơ để bắt hết những người này. Đối với những kẻ đặt lợi ích cá nhân lên trên lợi ích của dân chúng, những kẻ coi việc thăng quan tiến chức và làm giàu là mục tiêu làm quan cùng với những quan viên thích kết bè kết phái này Tống Vĩnh Kỳ chỉ chờ một cái cớ thích hợp.
Ngay trong lúc Tống Vĩnh Kỳ còn đang suy nghĩ làm thế nào để lật người bắt địch thì một cái cớ cực kỳ tốt từ trên trời rơi xuống khiến y kinh ngạc không thôi.
Khanh Nhi bị bắt gian tại trận. Càng khiến cho Tống Vân Kỳ khiếp sợ chính là người bắt gian tại trận lại chính là Trọng Lâu và Kinh Mặc.
Cuối cùng Tống Vĩnh Kỳ cũng bước vào cung Như quý phi lần nữa. Chỉ là lần này Khanh Nhi không còn cách nào lại dùng tư thế yêu kiều quyến rũ để đón tiếp sư ca của mình nữa rồi.
Lúc Tống Vĩnh Kỳ đi vào cung, cảnh tượng y nhìn thấy là thị vệ Phi Long Môn đang quản thúc Khanh Nhi, mạng che mặt trước kia trên mặt nàng ta đã rớt xuống. Áo lót lỏng lẻo phác họa ra dáng người uyển chuyển của nàng ta, cũng làm lộ ra cơ thể loang lổ vết xanh tím.
Khanh Nhi vẫn luôn chờ mong Tống Vĩnh Kỳ xuất hiện thế nhưng khi nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ nhìn về phía mình thì nàng ta vội vàng ngừng vùng vẫy. Nàng ta không muốn sư ca nhìn thấy dáng vẻ này của nàng ta. Nàng ta nhìn Tống Vĩnh Kỳ bằng đôi mắt ngân ngấn nước, ngập tràn đau thương và mang theo vẻ cầu xin nhàn nhạt.
Miệng nàng ta bị bịt lại đang ú a ú ớ giống như muốn giải thích gì đó.
"Ngươi không phải là nữ nhân của trẫm cho nên trẫm cũng không yêu cầu ngươi giữ gìn thân thể vì trẫm. Nhưng ngươi muốn Trọng Lâu ở bên cạnh ngươi, thì lúc làm việc phải biết kiêng dè. Để đứa bé bắt gặp những chuyện này thì còn ra thể thống gì nữa? Lẽ nào đây là sự dạy dỗ của Nam Chiếu sao?" Tống Vĩnh Kỳ liếc nhìn Kinh Mặc và Trọng Lâu đang xì xào cách đó không xa, cuối cùng cũng không kiềm chế được cơn tức giận.
Khanh Nhi gần như không thể tin vào tai mình, nàng ta ngây người nhìn Tống Vĩnh Kỳ, những lời giải thích đã chuẩn bị sẵn trong đầu biến mất trong tích tắc.
Bởi vì Tống Vĩnh Kỳ không quan tâm nàng ta có quan hệ với người khác hay không? Y chỉ quan tâm đến Kinh Mặc và Trọng Lâu và sự tức giận của y cũng chỉ vì nàng ta đã để hai đứa trẻ nhìn thấy những thứ không nên thấy.
Từ trước tới nay y chưa bao giờ quan tâm đến nàng ta. Nhận thức tuyệt vọng như vậy khiến cho sắc mặt Khanh Nhi tái nhợt, nàng từ bỏ vùng vẫy, mềm nhũn ngồi sụp xuống trên nền đất lạnh.
Nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ đi tới, Kinh Mặc và Trọng Lâu ngoan ngoãn đi tới bên cạnh y. Tống Vĩnh Kỳ nhìn hai đứa nhỏ ngây thơ, trong lòng mềm nhũn, nhẹ giọng nói: "Hai con đi đến chỗ mẹ các con trước, chuyện ở đây..."
"Phụ hoàng, chuyện ở đây là do con phát hiện. Con thấy Như quý phi và người khác cởi quần áo đánh nhau trên giường. Như quý phi bị đánh đến nỗi cả người kêu rên rỉ. Cho nên con vội vàng kêu người đến giúp đỡ, nhưng người đánh Như quý phi kia đã chạy mất rồi..." Kinh Mặc nhẹ giọng giải thích, vẻ mặt hồn nhiên.
Trọng Lâu đứng sau Kinh Mặc không ngừng gật đầu, dáng vẻ rất tán thành
Nhìn hai đứa nhỏ trước mặt và nhìn thấy vẻ nghiêm túc của bọn chúng khi nói về vấn đề này, Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên càng thêm khẳng định Ôn Yến không thể rời khỏi cuộc sống của bọn họ. Nếu không y thật sự không biết đợi sau này khi hai đứa bé lớn lên, bản thân y làm sao có thể giải thích cho bọn chúng chuyện nam nữ đây…