Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại - Ôn Yến - Truyện full: tác giả Ôn Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Yến khẽ gật đầu, trong lòng khổ sở đến mức gần như nói không nên lời. Nàng là thầy thuốc, nhìn quen bệnh tật, nhưng chàng lại vì cứu nàng mới rơi vào kết quả như vậy, nửa đời sau chàng đều không thể đứng lên, trong lòng nàng thật sự day dứt.

Ôn Yến khẽ đẩy cửa, cung nữ thái giám thấy nàng đến, lại cũng không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm, uốn gối hành lễ: “Tham khiến Ninh An Vương phi.”

Ôn Yến thấy một thái giám trong đó mang theo cái bô, trong lòng liền hiểu, đại khái chàng cảm thấy mình đi tiểu đều cần người khác giúp đỡ, cảm thấy mình vô dụng, là phế thải, nên vừa nãy mới không kìm chế được nỗi lòng như vậy.


Tống Vĩnh Kỳ không xoay người, chàng nhanh chóng chỉnh lại xiêm y của mình, tức giận nói: “Ngươi tới làm gì? Ai cho phép người xuống giường?”

Ôn Yến ra hiệu cho cung nhân lui ra ngoài, cung nhân phúc thân, tất cả lui ra.

Ôn Yến đi tới phía sau chàng, thấy bên trong ánh sáng lờ mờ, nàng kéo song sa lên, dùng cái móc mạ vàng có tua dài móc lên, nhất thời căn phòng sáng lên.

Nàng ngưng mắt nhìn Tống Vĩnh Kỳ, sắc mặt chàng hơi xanh, hai mắt có tia máu, đáy mắt đọng đen, vẻ mặt tiều tụy, mới nhìn vào, lại như đã già đi vài tuổi.

Trong lòng Ôn Yến rung động, chỉ là sắc mặt không thay đổi, nàng mang một vệt ý cười nhạt nhẽo, duối tay xoay một vòng: “Trước kia không phải chàng đánh cược với ta xem ai khỏe trước sao? Ta thắng.”

Tống Vĩnh Kỳ có chút cáu kỉnh nhìn nàng, cười lạnh nói: “Thì sao? Đến khoe khoang sao? Đúng, ngươi đã khỏe, bản vương vẫn còn tàn phế ngồi đây, có lẽ còn phải ngồi cả đời.”



Ôn Yến đến gần chàng, khụy gối ngồi xổm xuống, khoát tay lên mu bàn tay chàng, trong mắt có chút nước, trong mắt đi lẳng lặng nhìn chàng: “Ta có thể gọi tên chàng không?”

Chàng muốn cười lạnh, nhưng độ cong khóe miệng ngưng trệ, cười lạnh không được, trong lòng có chút khó chịu, yên lặng nhìn nàng: “Tùy ngươi.” Cuối cùng, vẫn là không có cách nào từ chối ánh mắt như vậy.

Ôn Yến mềm giọng hỏi: “Vĩnh Kỳ, chàng tin ta không?”

Chàng không nói, vẫn yên lặng nhìn nàng, trong khóe mắt đỏ như máu lóe lên một tia yếu đuối và bi thương.

Ôn Yến nói: “Nếu chàng tin ta, vậy ta cũng cho mình chút lòng tin, chàng nhất định sẽ khỏe lại,vui vẻ giống như trước kia.”


Tống Vĩnh Kỳ hất tay nàng ram lãnh đạm nói: “Ngươi đừng cho bản vương nhều hi vọng, bản vương vừa mới tiếp nhận được sự thật này.”


Ôn Yến lắc đầu một cái, cố chấp kéo lên một vệt cười nhạt, nói: “Chàng có nghe nói đến Mông Cổ không? ở đó có một thảo nguyên lớn, xanh mượt, mênh mông vô bờ, nối liền với chân trời, quá đẹp, đẹp đến mức khiến người ta nghẹt thở, ta vẫn luôn muốn cưỡi ngựa đến thảo nguyên, giục ngựa lao nhanh, truy đuổi thiếu niên lang, đến lúc đó, chàng đi cùng ta, ta đuổi thiếu niên lang, chàng đuổi theo thiếu nữ chăn cừu, được không?”


Giọng nói của nàng chưa nhu tình mềm mại, như có ma lực, khiến chàng thất thần trong nháy mắt, lập tức, chàng ngưng thần nhìn nàng, chậm rãi nói: “Ngươi đã làm thê tử của ta, còn muốn theo đuổi thiếu niên lang nào nữa?”


Ôn Yến bướng bỉnh nở nụ cười: “Nhưng đây là mong muốn suốt đời của ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK