Nhưng không đợi Hoàng đế nghĩ ra kế hoạch tiếp theo, Thành vương phủ lại truyền đến tin tức, Thành vương thích đưa mỹ nhân vào trong phủ, ở với mỹ nhân qua đêm, sau đó lại...
Hoàng đế nhận được tin tức sắc mặt thay đổi liên tục, hắn định bày ra dáng vẻ của thúc phụ để trách cứ Thành vương càn quấy, nhưng bây giờ ngay cả dáng vẻ đó hắn cũng không làm được.
"Chọn mấy mỹ nhân tuyệt sắc trong cung đưa đến Thành vương phủ đi, nói với bọn họ đừng làm loạn, hầu hạ Thành vương chu đáo mới là chuyện quan trọng nhất." Hoàng đế nói rất đường hoàng nhưng trong lòng hắn lại đang vô cùng chờ mong mấy nữ nhân này hầu hạ Thành vương có thể hầu hạ lên giường luôn đi, tốt nhất là khiến Thành vương mệt mỏi chết thì càng tốt.
Hoàng đế Hứa Tư An cho rằng cách làm như vậy đã đủ mịt mờ nhưng không ngờ lại rước lấy lửa giận của Tộc trưởng, có điều lần này ông ta không nổi giận ở trên triều mà lại cầm một tờ thánh chỉ tiến vào cung.
"Đây là thứ trước khi lâm chung Tiên Hoàng đã cho người đưa tới phủ của ta."
Tất nhiên Hứa Tư An biết nội dung của thánh chỉ kia là gì, bởi vì những gì viết trong thánh chỉ trước khi lâm chung, phụ hoàng đã từng nói với hắn.
"Không xem à?" Trên mặt Tộc trưởng có mấy phần xem thường, ánh mắt nhìn về phía Hoàng đế đều là tức giận.
"Mấy năm nay thân thể hắn không tốt, nếu không ta nhất định sẽ làm đúng như lời hứa với phụ vương lúc trước, ta..." Hứa Tư An lộ vẻ khó xử, tỏ ra vô cùng lo lắng nhưng lại không có biện pháp nào khác.
"Mặc kệ thân thể của nó như thế nào, hoàng vị là của nó." Tộc trưởng nói thẳng, nghe vậy, mặt mũi Hứa Tư An trắng bệch.
"Ngươi tham lam ngôi vị hoàng đế này nên mới không muốn giao cho nó cũng có thể hiểu được, nhưng ngươi không được có dã tâm làm hại nó, nếu không..." Ý tứ uy hiếp của Tộc trưởng rất rõ ràng, lúc nhìn về phía Hoàng đế đáy mắt đều là sự thất vọng.
"Ta không có, mấy năm nay ta đối với nó đều rất không tệ, cho dù là quốc khố hay là trong kho dược liệu của riêng ta, chỉ cần nó cần là ta đều đưa cho nó, những năm qua ban thưởng cũng không hề ít, ta..." Hứa Tư An sốt ruột giải thích, nhưng những lời giải thích này ngay cả hắn cũng không tự thuyết phục được bản thân mình.
Tộc trưởng chỉ cười giễu cợt chứ hoàn toàn không còn vẻ cung kính giống như trên triều đình xưa nay, chỉ có điều quyển thánh chỉ trong tay kia càng ngày càng bị siết chặt.
"Vậy ngươi biết rõ thân thể của nó không tốt mà vẫn muốn đưa nữ nhân qua đó, còn chọn mấy người xinh đẹp nhất, chuyện này là thế nào?"
"Tộc trưởng ngài cũng biết tính tình của nó mà, nếu ta không chọn những người xinh đẹp nhất thì chắc có lẽ bọn họ đều sẽ mất mạng." Trên mặt Hoàng đế đầy vẻ khó xử.
Ai cũng biết Thành vương dở hơi, cái gì cũng thích đẹp nhất, đồ ăn phải tinh tế, phòng ở phải lộng lẫy, gã sai vặt đều phải đẹp trai và nhất là cung nữ thì càng phải thật đẹp, nếu như hắn cảm thấy không đẹp thì sẽ phát cáu, đương nhiên việc cần làm nhất chính là đem những “thứ xấu xí” khiến hắn bẩn con mắt kia giết hết đi, hoặc là ném đi.
Tộc trưởng nhìn Hoàng đế, cuối cùng vẫn thở dài, mặc dù ông ta biết mục đích của Hoàng đế nhưng ông ta không phản bác lại được lý do này.
"Không phải ta tham lam ngôi vị Hoàng đế này mà là thân thể của Thành nhi quá yếu đuối, nếu như ta giao giang sơn này vào tay nó thì đó mới là thật sự đòi mạng."
"Vị trí thúc phụ này của ta cũng rất khó làm, ta..."
"Hoàng thúc, ngài cũng biết ta khó xử, ta thực sự là..."
Hứa Tư An mấy lần muốn nói lại thôi, có vẻ như rất bất đắc dĩ.
Tộc trưởng nhìn hắn, cuối cùng nhẹ giọng nói một câu: "Ta lấy thánh chỉ này ra không phải để bảo ngươi trả lại hoàng vị cho Thành nhi mà là để ngươi biết, nếu không phải thân thể Thành nhi không tốt thì ngươi làm sao có tư cách ngồi ở chỗ này hưởng thụ quyền thế ngập trời kia, cho nên, đối xử tốt với hắn một chút, ngươi làm việc không hề có chừng mực, tốt nhất là đừng để ta biết được chuyện gì, nếu không ta sẽ công bố thánh chỉ này ngay trên triều đình, đến lúc đó..."
"Ta biết nên làm như thế nào mà, Tộc trưởng ngài yên tâm." Hoàng đế nghe Tộc trưởng nói như vậy, cuối cùng cũng thở dài một hơi nhẹ nhõm, vội vàng bảo đảm nói.
"Ngươi không cần nghĩ đến chuyện đoạt lại thánh chỉ trong tay ta, đây chỉ là thứ ta mô phỏng lại, thánh chỉ thật ta đã giao cho một người đáng tin, nếu như Thành nhi hoặc ta, một trong hai người chúng ta xảy ra bất cứ vấn đề gì vậy thì thánh chỉ kia sẽ được thông cáo thiên hạ."
Lời nói của Tộc trưởng rất thấm thía, giống như là khuyến khích cũng lại giống như đang cảnh cáo.
"Nhưng thân thể Thành nhi vốn không tốt, nó..." Lời nói của Tộc trưởng khiến Hứa Tư An có tâm tư muốn động thủ với bọn họ nhưng cũng lo lắng, thân thể của Hứa Kế Thành không tốt, hắn không ra tay thì hắn cũng chưa chắc đã có thể sống tốt, nếu hắn chết bệnh thì hắn sẽ không có liên quan gì hết đúng không?
"Đó là do ngươi để ngự y không dụng tâm chữa bệnh, quyền lực của ngươi cao nhất ở đây, ta không tin ngươi không thể giữ được tính mạng của một đứa nhỏ."
"Nhưng chỉ cần Thành nhi không sao thì tờ thánh chỉ này cũng chỉ là một tờ giấy lộn thôi." Tộc trưởng mạnh mẽ nói, không thể nghi ngờ được.
Hứa Tư An chỉ cảm thấy mình không nói nên lời, bắt đầu từ ngày leo lên hoàng vị, Hứa Kế Thành giống như một lưỡi dao kề sẵn ở cổ hắn, đi ngủ trên giường cũng không thể nào yên giấc.
"Còn nữa, hôn sự của Thành nhi cũng nên làm rồi." Tộc trưởng khẽ nói, ông ta cúi đầu nhẹ nhàng xoa lên quyển thánh chỉ màu vàng sáng kia, Hứa Tư An ngẩng đầu nhìn Tộc trưởng, đáy mắt là sát ý khát máu.
"Sợ là Đại Lương bên kia không nguyện ý gả công chúa Kinh Mặc tới đây đâu, dù sao ai cũng biết thân thể Thành nhi không tốt, ta cũng chẳng còn cách nào khác, vì hôn sự của hắn, ta đã phải tiến đánh Đại Lương rồi, chuyện này..." Trên mặt Hứa Tư An đầy vẻ khó xử nhưng trong lòng lại là oán độc.
Cuối cùng phụ hoàng hắn cũng bỏ được giao giang sơn vào trong tay hắn, nhưng vẫn thiết trí cho hắn nhiều trở ngại như vậy, một Hứa Kế Thành đã không tính lại còn hạ di chỉ muốn hắn nghĩ cách thành toàn cho Thành nhi và trưởng công chúa Kinh Mặc của Đại Lương.
Trước đó hắn đã dùng chiến lược kéo dài, công chúa Kinh Mặc lớn hơn Hứa Kế Thành năm tuổi, chỉ cần hắn kéo dài thời gian, chờ công chúa Kinh Mặc nghị thân với người khác là hắn tự nhiên sẽ có lý do để hủy bỏ hôn sự này, nhưng không ngờ công chúa Kinh Mặc đã hai mươi lăm tuổi rồi mà vẫn đợi gả như cũ.
Cho nên khi tướng quân áo trắng nói muốn tiến đánh Đại Lương hắn đã đưa ra yêu cầu, nếu bên đó thua trận phải dùng công chúa Kinh Mặc hòa thân.
Hắn hiểu rõ Kinh Mặc, cao ngạo như là Khổng Tước, được phụ mẫu sủng ái che chở nên đương nhiên sẽ không để cho mình phải chịu ủy khúc cầu toàn mà trở thành đối tượng hòa thân đâu.
Bây giờ đừng nói là tác hợp cho hai người, cho dù có muốn hai người thành thân thì sợ công chúa Kinh Mặc kia cũng sẽ không đồng ý.
"Thời gian trước lúc chúng ta đánh thắng Đại Lương Quốc, ta đã cho Tống Trọng Lâu gửi thư,nói đến chuyện muốn để Thành vương cầu hôn trưởng công chúa điện hạ của bọn họ." Lúc Hứa Tư An nói chuyện trong giọng nói mang theo vẻ mỏi mệt và bất đắc dĩ, Tộc trưởng nhìn dáng vẻ làm bộ làm tịch của hắn, khẽ nói một câu: "Đây là thái độ cầu hôn của ngươi à? Ngươi để công chúa người ta tới hòa thân, người ta đồng ý mới là lạ đấy."
"Hoàng thúc, rốt cuộc người cũng nói đúng vào mấu chốt của vấn đề rồi đó, không phải ta không muốn thành toàn cho Thành nhi và công chúa Kinh Mặc kia mà bây giờ là trưởng công chúa Kinh Mặc người ta không muốn gả vào Thành vương phủ, không nói đến thân thể của Thành vương chúng ta mà ngay ngày hôm qua thôi Thành vương đã cưới hơn bốn mươi thiếp hầu, nếu công chúa Kinh Mặc biết chuyện này thì chuyện hôn sự sẽ không xong rồi..." Hứa Tư An càng nói lông mày càng nhăn lại, giống như việc hôn sự không thành này thật sự không hề liên quan gì tới hắn.
Nhìn dáng vẻ vô tội của hắn, nụ cười trên mặt Tộc trưởng càng thêm quỷ dị...