Tống Vĩnh Kỳ thản nhiên nói: “Bản vương đã khỏe rồi, nàng cho rằng có ai yếu ớt như nàng sao? Tùy tiện va chạm mấy cái đã hôn mê mất vài ngày, bản vương là bị hơn một trăm người bao vây, thập tử nhất sinh, nhưng mới hai ba ngày đã hồi phục rồi!”
Ôn Yến cười sáng lạn, nụ cười của nàng giống như ánh sáng mặt trời tươi đẹp chiếu vào trong điện, chiếu vào trong lòng chàng, chàng ngắm nhìn mắt ngọc mày ngài ở trước mắt, khuôn mặt của nàng vẫn tái nhợt như trước, nhưng lại cười đến cực kỳ vui vẻ.
Trong lòng chàng lập tức quyết định một ý nghĩ, đương nhiên, chàng cũng không nói ra, chỉ khẽ cười rồi nói: “Sao? Không chịu thua hả? Không chịu thua thì nhanh chóng khỏe lại đi!”
Ôn Yến ừ một tiếng, hơi nghịch ngợm nói: “Được, chúng ta đấu một trận đi, xem ai khỏe lên trước!”
Tống Vĩnh Kỳ từ chối cho ý kiến, sắc mặt có chút bình tĩnh, giống như không có hứng thú với cuộc đánh cược này. Ôn Yến nhìn thấy có chút kỳ lạ, lại nghĩ tính cách của chàng vẫn luôn ngoan ngoãn như vậy, cho nên cũng không hỏi nhiều.
Ôn Yến bỗng nhiên nhớ tới bệnh tình của Hoàng tôn, vội vàng hỏi: “Ta ngủ bao lâu rồi?”
“Bọn họ nói, nàng đã hôn mê ba ngày ba đêm!” Tống Vĩnh Kỳ nói.
Ôn Yến vội vàng mang giày, trong miệng kêu lên: “An Nhiên bây giờ thế nào rồi? Đã hết vàng da hay chưa?”
Tống Vĩnh Kỳ nhíu mày: “Nàng vừa mới tỉnh lại, không được đi!”
Ôn Yến thuận tay lấy một cái áo ngoài ở trên giường, khoác lên người rồi nói: “Không được, ta không yên lòng, chàng không biết tình hình của An Nhiên có bao nhiêu nguy hiểm đâu.”
Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Dương Bạch Phi vẻ mặt hơi oán giận nhìn nàng: “Vương gia lo lắng cho ngươi, vừa tỉnh lại đã muốn tới đây thăm ngươi, ngươi thì hay rồi, vừa tỉnh lại cũng không hỏi thăm Vương gia một chút, chỉ lo đi lấy lòng vợ chồng Trí Viễn Vương gia, uổng công Vương gia đối xử tốt với ngươi như vậy!”
Thì ra Hoàng đế và Hoàng hậu đi rồi, còn nàng ta vẫn luôn nghe trộm hai người nói chuyện, nàng ta biết có một số chuyện đã im lặng xảy ra trong khi mình không hay biết gì, nàng ta muốn vãn hồi lại tình thế, cho nên không thèm lựa lời, đi nói Ôn Yến vì lấy lòng vợ chồng Trí Viễn Vương gia nên mới lo lắng cho Hoàng tôn như thế.
Ôn Yến nâng mắt nhìn Dương Bạch Phi, có chút giật mình, hỏi: “Vương gia không phải khỏe lắm sao?”
Dương Bạch Phi khóc lóc nói: “Khỏe? Sau này chàng sẽ không bao giờ … có thể đi được nữa, hai chân của chàng bị phế rồi ngươi có biết không? Chính là bởi vì cứu ngươi đó, ngươi đã làm hại đến cả đời chàng rồi!
Giống như sấm sét giữa trời quang, Ôn Yến bị đánh đến gần như không thể đứng vững được. Nàng hoảng sợ nhìn Tống Vĩnh Kỳ, môi khẽ run, giọng nói cũng thay đổi, gian nan hỏi: “Là thật sao?”