Ôn Yến không chịu nghe mà nhất quyết phải dành ra trọn vẹn một đêm để nghiên cứu cho kỹ càng, đến lúc đọc rồi mới xác định cuốn sách thiếu hết một vài trang, mà thực ra cũng không tính là thiếu, gáy sách cũng nào có bị bung đâu, hơn nữa cuốn sách này được viết tay chứ không phải in ấn, lúc lật sang trang tiếp theo thường thấy nội dung không liền mạch, cô nghĩ mãi vẫn hiểu tại vì sao, nhưng có thể chắc chắn một điều, tuyệt đối không phải là bị rách mất như lời Gia Cát Minh đã nói.
Cô đọc hết cả đêm, rốt cuộc cũng tìm ra manh mối vào lúc tiếng gà gáy sớm cất lên, cô vui đến nhảy bẫng dậy, hào hứng ôm cuốn sách chạy đến tìm Gia Cát Minh, hạ nhân không cản cô lại nổi, chỉ đành để cô xông thẳng vào phòng. Mà ở thời điểm ấy, Gia Cát Minh còn đang thay quần áo, nhìn thấy cô vọt vào, chàng ta luống cuống gom hết xiêm y trốn vội sau bức bình phong rồi la lớn: “Này, nàng tạm thời đừng qua đây.”
Ôn Yến vẫn bước qua như thường, cô níu lấy vạt áo, kéo chàng ra ngoài, sau đó đặt cuốn sách lên mặt bàn, ấn đầu Gia Cát Minh xuống rồi vui vả nói: “Ngươi thử chia trang 1 4 7, 2 5 8, 3 6 9 ra đọc thử xem, 1 4 nối liền với 7, rồi quay ngược lại đọc trang 2, xong rồi đọc tiếp trang 5, loại suy như vậy đấy.”
Gia Cát Minh bưng kín cái tà áo bị cô kéo bung ra, bậc quân tử luôn nhường nhịn, khiêm tốn, dịu dàng như ngọc giống chàng đây, đã nhếch nhác, thất lễ như vậy hồi nào đâu chứ? Chỉ có điều nghe cô nói thế, chàng ta cũng không màng đến những việc khác nữa mà vội vàng cầm quyển sách lên đọc xem sao, rồi ngạc nhiên mà rằng: “Trời ạ, thật sự là vậy, thật sự là vậy rồi.”
Hai người nhanh chóng ngồi xuống chiếc giường nhỏ, cẩn thận nghiên cứu, Gia Cát Minh lấy làm khâm phục lắm, chàng thốt lên thành tiếng: “Trời ạ, chẳng lẽ trên đời này lại có thứ độc dược như vậy hay sao? Mà cách giải độc quả thực làm cho người ta phải thấy lúng túng khó xử.” Ấy vậy mà lại dùng con người làm thuốc dẫn, đây mới là điểm làm chàng ta cảm thấy kinh ngạc vô cùng.
Ôn Yến nói: “Bản Thảo Cương Mục nói có thể sử dụng Nhân Trung Hoàng** làm thuốc, hình như có hơi kỳ lạ nhỉ?”
(Nhân Trung Hoàng: Tên một vị thuốc Đông Y)
“Bản Thảo Cương Mục à? Bản Thảo Cương Mục* là cái gì?” Gia Cát Minh là người hành nghề y, vô cùng mẫn cảm với những chuyện như thế này.
(Bản Thảo Cương Mục: Bản thảo cương mục là một từ điển bách khoa của Trung Quốc về dược vật học được thầy thuốc Lý Thời Trân biên soạn vào thế kỷ 16 đầu thời nhà Minh. Đây được coi là tác phẩm y học hoàn chỉnh và chi tiết nhất trong lịch sử Đông y – Wikipedia)
Ôn Yến ngẩn người: “Ngươi không biết Bản Thảo Cương Mục thật hả?” Thời không này, chẳng lẽ không khớp với thời đại ban đầu hay sao? Rốt cuộc đây là năm nào chứ? Cô cứ nghĩ đây là một triều đại nào đó, gần giống với triều nhà Nguyên, mà bây giờ suy nghĩ cẩn thận lại mới phát hiện ra rằng, vốn dĩ vùng đất này nằm ở Trung Nguyên, nên có lẽ không thuộc về một quốc gia nhỏ xa xôi nào đó, không phải đây là một thời đại giá không vốn không được ghi chép lại trong lịch sử đó chứ?
“Không biết nữa, ta chưa từng nghe nói đến bao giờ” Gia Cát Minh chán nản nói, nghe cái cách mà cô nói cứ như mỗi người học y đều phải đọc cuốn sách này vậy, mà chàng ta đã biết đến bao giờ đâu, uổng thay cho cái danh thần y này.
Ôn Yến nói lấp lửng: “Chưa đọc cũng không sao, bữa khác ta đi tìm cho ngươi là được chứ gì.” Nếu thời đại này không có thì tất nhiên là tìm không ra rồi, mặc dù trí nhớ của cô rất tốt, nhưng làm sao có thể viết lại được hết cả cuốn hoàn chỉnh kia chứ.
“Được rồi, nàng mau chóng tìm cho ta đi.” Gia Cát Minh nôn nóng bảo.
Hai người lại chăm chú nghiên cứu, mỗi khi đọc đến chỗ nào làm bọn họ sửng sốt lắm thì đều không hẹn mà cùng thốt lên ngạc nhiên, Ôn Yến thầm nghĩ: “Nếu như để cho người bụng dạ khó lường nắm được số kiến thức này, muốn làm cho một người im hơi lặng tiếng mà biến mất há chẳng phải là chuyện dễ dàng lắm hay sao.
Vì quá say sưa tìm tòi học hỏi mà hai người bọn họ đều không phát hiện ra Tống Vĩnh Kỳ đến rồi.
Xe lăn của chàng không có phát ra những tiếng lộc cộc, mỗi bánh xe đều được bọc lại bằng miếng da thượng hạng, nhẹ hều và khéo léo, mỗi khi lăn bánh về phía trước cũng chỉ vang lên vài tiếng nhẹ nhàng mà thôi.
Giọng nói lạnh nhạt của chàng cất lên sau lưng hai người họ: “Hai người đang làm gì vậy?”
Lúc ấy, quần áo trên người Gia Cát Minh còn đang nửa kín nửa hở, Ôn Yến gác tay lên vai chàng ta, đầu kề sát bên đầu, vừa nghe thấy tiếng đã không hẹn mà cùng ngẩng lên, thế là đầu mình va luôn vào đầu đối phương.
Đến lúc này, Gia Cát Minh mới sực nhớ ra mình còn chưa mặc đồ cho chỉnh tể, mới vội vàng nhảy xuống sạp, vừa đưa tay chỉnh lý lại xiêm y, vừa nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Ngươi đừng hiểu lầm, chúng ta chỉ đang đọc sách thôi.”
“Đọc sách?” Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng nhìn Ôn Yến: “Trời còn sáng tinh mơ, các người y phục không chỉnh tề nằm ườn trên giường nhỏ chỉ để đọc sách thôi à? Nghĩ bổn Vương có tin nổi không?”
Ôn Yến cũng nhảy xuống theo, bình tĩnh đáp lời: “Cần gì phải giải thích nhiều với chàng ta như vậy chứ? Chàng ta cũng chẳng phải là gì của chúng ta, cho dù chúng ta có làm ra cái loại chuyện giống như hôm qua chàng ta đã làm với Nhu phi thì cũng chỉ là chuyện của chúng ta mà thôi, cần phải giải thích với chàng ta à?”
Cô nói một lèo mấy chữ chúng ta, thậm chí còn nhắc luôn đến cả chuyện tối hôm qua, Gia Cát Minh biết cô muốn báo thù, vợ chồng bọn họ cãi nhau cũng đừng lôi chàng xuống nước chứ? Còn nói gì mà làm chuyện ngày hôm qua bọn họ đã làm, rõ ràng là muốn chàng và Tống Vĩnh Kỳ cắt đứt quan hệ luôn đây mà.
Đáng lý Tống Vĩnh Kỳ còn đang tức giận lắm, nhưng lúc nghe đến những lời này, lại nhìn thấy vẻ mặt ai oán của Gia Cát Minh, nhất thời đã thầm hiểu quá nửa. Chàng và Gia Cát Minh liếc mắt nhìn nhau, Gia Cát Minh híp mắt nhè nhẹ lắc đầu, tỏ ý đừng giở trò lừa bĩnh người làm chi. Nhưng mà Tống Vĩnh Kỳ đã bắt đầu diễn rồi, chàng nói với chất giọng đến là lạnh lẽo: “Không có quan hệ gì với bổn Vương hay sao? Bây giờ nàng vẫn là Vương phi của bổn vương , trước mặt bổn Vương còn dám cư xử như vậy, bổn Vương phải bẩm báo chuyện này với phụ hoàng, trị hai người tội thông dâm”
Gia Cát Minh trừng to mắt: “Ta với Vương phi trong sạch thật mà, nếu ngươi bẩm báo với Hoàng Thượng thì ta khó mà giữ mạng được!” Lợi dụng lòng thương hại của Ôn Yến kêu cô đừng nói như vậy nữa, sau đó nhờ cô quên luôn chuyện hồi tối qua.
Ôn Yến quan sát hai người bọn họ một hồi, coi cô như đồ ngốc đấy à, ít nhiều gì cô cũng coi phim từ nhỏ đến lớn đó, cho dù có diễn kịch thì cũng diễn cho giống một chút đi chứ, chàng ta bẩm cáo chuyện này với Hoàng Thượng, há chẳng phải tuyên bố trước toàn dân thiên hạ là mình bị cắm sừng rồi sao? Hơn nữa, chàng ta với Gia Cát Minh chơi thân với nhau từ lâu rồi, làm gì có chuyện không tin tưởng nhau chút nào cơ chứ.
Cô liếc nhìn Tống Vĩnh Kỳ rồi nói: “Không cần đâu, ta lập tức vào cung xin phụ hoàng, mẫu hậu trị tội câu thông với Gia Cát Minh!” Vừa dứt lời đã cầm cuốn sách trên giường nhỏ lên, toan bỏ đi ngay, chàng ta thích chơi đùa thế thì cô nhập bọn chơi cùng vậy.
Tống Vĩnh Kỳ và Gia Cát Minh đưa mắt nhìn nhau, Gia Cát Minh sợ cô vào cung bẩm tấu thật, bèn vội vàng níu chân cô lại: “Vương phi ơi, đùa với nàng thôi mà.”
Ôn Yến lên tiếng, chẳng buồn quay đầu nhìn lại: “Ta thì chẳng nói đùa đâu.”
Tống Vĩnh Kỳ xoay bánh xe, chán nản nói: “Nhìn gì mà nhìn, còn không đuổi theo mau lên? Cô ấy là người nói được làm được đấy.”
Gia Cát Minh đẩy xe lăn vội vã đuổi theo
Ôn Yến men theo đường nhỏ quay về Chỉ Nghi Các, chạy hết một vòng rồi lòng cô cũng đã bình tĩnh trở lại. Tất nhiên khi nãy cũng chỉ nói trong cơn tức giận mà thôi, nếu muốn tra cứu đến cùng, thực ra cô có tư cách gì mà ghen tuông đâu? Chàng ta lên giường với ai cũng nào có liên quan gì đến cô cơ chứ.
Mới vừa rồi tỏ thái độ như vậy chẳng phải đã để cho Tống Vĩnh Kỳ biết thực ra cô rất để ý đến chuyện tối ngày hôm qua hay sao? Mà cô đáng lý không nên để lộ tâm sự của mình ra.
Thế cho nên, lúc Tống Vĩnh Kỳ và Gia Cát Minh đuổi đến, cô bèn nở nụ cười rồi nói: “Hai người nghiêm túc quá vậy? Ta nói đùa thôi.”
Gia Cát Minh siết chặt nắm đấm, cảm thấy mình bị hai tên này mang ra làm trò đùa, chàng ta mới bảo: “Hai người muốn tán tỉnh nhau thì cũng quan tâm đến cảm nhận của người ngoài một chút với?”
Ôn Yến cười cười: “Ngươi nói linh tinh gì đấy? Tán tỉnh chỗ nào? Nếu đã đến rồi thì vào ăn sáng chung luôn đi” Cô nhẹ nhàng lên tiếng, giống như bản thân mình chưa từng mở lời nói muốn nhập cung vậy, còn chuyện ghen tuông thì lại càng không thể nào.
Đến Tống Vĩnh Kỳ và Gia Cát Minh đều cảm thấy, chuyện ban nãy chỉ tựa như một giấc mộng hoang đường mà thôi.
Gia Cát Minh đáp rằng: “Thôi thôi, ta phải về y quán gấp, hôm nay dậy sớm để đi khám bệnh cho người ta.
Đôi mắt Ôn Yến sáng lên: “Y quán á? Ngươi ở y quán à? Đưa ta theo với, ta muốn được mở mang kiến thức” Ghen tuông làm tổn hại tinh thần nặng nề lắm, mà cũng chẳng có tương lai gì, cô quyết định không thể lãng phí thời gian vào chuyện tình cảm vô ích này được, phải sớm ngày tỉnh ngộ, mà cách làm tốt nhất chính là tập trung vào công việc.
Gia Cát Minh liếc nhìn Tống Vĩnh Kỳ, thấy chàng lắc đầu trong vô thức mới nói rằng: “Việc này không tiện lắm đâu, hôm nay ta phải đến tận nhà khám bệnh, không đưa Vương phi theo được, để hôm khác nhé!”
Vừa dứt lời, không đợi Ôn Yến có cơ hội nài nỉ thêm lần nữa mà vội vã bỏ của chạy lấy người.
Trong phòng chỉ còn mỗi Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến mà thôi, Ôn Yến nhìn chàng một chốc, rồi lên tiếng bằng chất giọng rất mực xa cách: “Vương gia có muốn dùng chút nước gì không? Để ta sai người chuẩn bị cho chàng.”
Tống Vĩnh Kỳ đưa mắt nhìn cô, chàng lăn bánh xe đến trước mặt Ôn Yến, hỏi rằng: “Nàng giận à?”
Ôn Yến mỉm cười: “Sao mà giận được? Có gì đáng để giận đâu? Cuộc sống tươi đẹp như thế này, không phải sao?”
Tống Vĩnh Kỳ biết cô đã dựng lên bức màng ngăn cách trong lòng, giờ phút này cho dù chàng có nói gì đi chăng nữa cũng khó mà xóa nhòa được chuyện cô đã nhìn thấy vào đêm qua. Mà chàng, thật ra chàng cảm thấy cô đầu cần phải tức giận như thế, bơi vì Bạch Phi vốn là trắc phi của chàng, chàng qua đêm ở chỗ nàng ta, vốn là chuyện hiển nhiên nên làm.
Chỉ có điều, mặc dù chàng vẫn cảm thấy bản thân mình không phạm bất kỳ sai lầm nào cả, nhưng lúc đối diện với nàng, lại khó tránh khỏi sản sinh ra cảm giác chột dạ trong lòng.
Vì Gia Cát Minh không dắt cô ra khỏi phủ nên Ôn Yến chỉ đành ngồi nhà nghiên cứu kỹ thuật châm cứu mà thôi. Cô rất cố gắng ngăn không cho bản thân mình nảy sinh tình cảm với Tống Vĩnh Kỳ, ép mình coi chàng như là bệnh nhân vậy.
Để chữa khỏi vết thương cho Tống Vĩnh Kỳ, cô đã tự châm cứu cho mình rất nhiều lần hòng kích thích huyệt vị, lúc phát hiện ra có hiệu quả bèn bắt đầu châm sâu hơn nữa, can đảm hơn tí nữa.
Tình cảm giữa Tống Vĩnh Kỳ và Dương Bạch Phi đã khôi phục lại như cũ, thường thường nhìn thấy bọn họ cùng dạo bước ngoài vườn hoa.
Tống Vĩnh Kỳ rất ít khi đến tìm Ôn Yến, mà cho dù có đến đi chăng nữa cũng chỉ để hỏi thăm xem vết thương trên chân Ôn Yến đã lành lặn chưa, chứ không hàn huyên thêm điều gì cả, mà Ôn Yến cũng chẳng gần gũi với chàng lắm, qua quýt trả lời vài câu bèn tìm cớ bỏ đi mất.
Sau vài lần như vậy, Tống Vĩnh Kỳ dần dần cảm thấy bực tức, trong mắt chàng, Ôn Yến cứ thích gây chuyện một cách vô lý như vậy thì thật là đáng ghét làm sao.
Gia Cát Minh nói vết thương của cô vẫn chưa có chuyển biến tốt, mới hôm hôm trước còn chảy máu, Tống Vĩnh Kỳ lấy làm lạ, nhưng đến Gia Cát cũng không hiểu cớ là vì sao, chàng ta cũng lo lắng ghê lắm, nhưng chỉ đành bó tay chịu trận.
Hôm ấy, Dương Bạch Phi dùng bữa cùng chàng, không biết vô tình hay cố ý mà nàng ta lại hỏi: “Thiếp có việc này, không biết có nên nói ra không.”
Tống Vĩnh Kỳ ngẩng đầu nhìn nàng ta: “Nếu nàng cảm thấy không nên nói, thì không cần phải nói nữa.”
Dương Bạch Phi cảm thấy hơi mất mát, nàng ta cắn răng, bảo rằng: “Thiếp biết Vương gia lo lắng cho vết thương của tỷ tỷ, nhưng Vương gia đâu cần phải lo thế làm chi, thiếp thấy tỷ ấy vẫn có thể đi lại như thường, mà bản thân tỷ tỷ cũng có thể chữa khỏi cho mình, hôm ấy tỳ nữ hầu hạ còn bảo cô ta nhìn thấy tỷ tỷ lấy dao và châm tự đâm vào miệng vết thương mình, nghe đâu đâm cũng sâu lắm, máu chảy đầm đìa.”
Tống Vĩnh Kỳ sửng sốt, chàng chợt ngẩng phắt đầu tức giận hỏi Dương Bạch Phi: “Lời nàng nói có phải là sự thật không?”
Dương Bạch Phi thấy chàng đột nhiên nổi giận, nàng ta lúng túng bảo: “Xuân Ngưng nghe tỳ nữ bên Chỉ Nghi Các thuật lại như vậy đó ạ, tỳ nữ đó bảo cô ta tận mắt nhìn thấy. Nhưng mà, việc này cũng không có gì là kỳ lạ cả, hình như tỷ tỷ có hiểu biết về mấy loại y thuật cổ quái, có lẽ đó là phương pháp đặc biệt nào đó để chữa trị cho chân của mình vậy thôi.”
Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng cất tiếng: “Chỉ sợ nàng ta ghen tuông nên tự làm tổn thương bản thân mình để tranh giành tình cảm, muốn được bổn Vương quan tâm.”
Sau khi Tống Vĩnh Kỳ trở về bèn ra lệnh cho Tiểu Tam Tử đi điều tra Chỉ Nghi Các. Tiểu Tam Tử là thị vệ của chàng, đảm nhiệm chức vụ bảo vệ Tống Vĩnh Kỳ vào mỗi buổi tối.
Ngay đêm hôm đó, Tiểu Tam Tử quay lại bẩm báo rằng: “Hồi Vương gia, lời Nhu phi nương nương nói đúng là sự thật, hôm nay Vương phi nương nương không ngừng dùng kim châm đâm vào hai đùi và cả vào miệng vết thương, hơn nữa, nàng còn hun nóng dao để rạch vào thêm vào vết thương của mình.
Tống Vĩnh Kỳ giận bầm gan tím ruột: “Thật sự là thế!”
Tiểu Tam Tử chần chừ một thoáng rồi mới đáp lại rằng: “Thật ra ty chức cũng không rõ rành mọi chuyện, nương nương làm như vậy, trông cũng không có vẻ đau đớn gì lắm, hơn nữa, dường như người đã làm thành thạo, châm kim nhanh chóng và cũng chuẩn xác, mà không phải châm nào cũng rơi lên bề mặt vết thương, thế nên ty chức nghĩ rằng, nương nương làm vậy có thể có tác dụng khác.”
“Có tác dụng gì được?” Vẻ mặt Tống Vĩnh Kỳ lộ ra vẻ tức giận: “Vết thương của nàng ta vẫn chậm chạp không chịu kết vảy, đến Gia Cát Minh chăm sóc cho nàng ta nhiều ngày như vậy cũng chẳng thấy khỏe hơn một chút nào, ắt hẳn là do nàng ta tự làm mình bị thương.”
“Nhưng mà, nếu nói mục đích nương nương là tranh sủng, nương nương lại không thề nhắc đến thương thế của mình trước mặt Vương gia, cũng không mượn việc này đòi Vương gia phải đến chăm sóc. Nếu phải nói người tốn hết công sức, không tiếc làm bản thân mình bị thương để khơi gợi tình yêu của Vương gia, thì không bằng bảo là người đã nản lòng thoái chí, muốn phá hoại cơ thể chính mình?” Tiểu Tam Tử suy đoán, tối ngày hôm ấy, nỗi đau thương của cô đã đập sâu vào mắt hắn, rồi nàng đóng cửa nhốt mình trong Chỉ Nghi Các, không chịu bước nửa bước ra ngoài suốt mấy ngày liền, có thể nhìn ra được thật ra lòng cô đang đau như cắt.
Tống Vĩnh Kỳ nói: “Cho dù là lý do gì đi chăng nữa, nàng ta làm như thế này cũng xem như là giở thủ đoạn ra rồi.” Trong lòng chàng vốn cho rằng nàng vẫn còn hờn dỗi chuyện ngày hôm đó của chàng với Dương Bạch Phi mà tự làm mình tổn thương, nhưng chàng không nói ra cho Tiểu Tam Tử nghe.
Tiểu Tam Tử thầm thở dài, hỏi lại rằng: “Vậy bây giờ phải làm thế nào đây ạ?”
Tống Vĩnh Kỳ đen mặt, trầm giọng nói: “Không cần phải quan tâm đến nàng ta nữa, muốn làm gì thì làm.”
Tiểu Tam Tử lo lắng đáp: “Nhưng mà, ngày nào Vương phi cũng như vậy, chỉ sợ là…”
“Sợ cái gì? Có sợ cũng là nàng ta tự mình chuốc lấy.” Tống Vĩnh Kỳ tức giận đuổi Tiểu Tam Tử ra ngoài, để chàng ở lại đây một mình với nỗi phiền muộn không nguôi.
Chàng rất lấy làm giận, giận đến mức không muốn quan tâm đến Ôn Yến nữa. Chàng vẫn luôn lo lắng vết thương của cô, từng ra lệnh vết thương chưa kết vảy thì không được bước xuống giường, ắt hẳn là cô biết chàng sốt ruột đến mức nào, mới muốn dùng cách này thu hút sự chú ý.
Hảo cảm trước đây chàng dành cho Ôn Yến, gần như đã tiêu tan hẳn từ khi biết cô tự làm mình bị thương. Chàng nhớ đến sự chột dạ của mình lúc thấy nàng xông vào Phi Lăng các, mà bây giờ, sự chột dạ ấy cũng tan biến theo khói mây mất rồi.
Hoặc là, căn bản cô vẫn là Dương Bạch Lan
Đêm đó Gia Cát Minh có tìm đến đây, chàng kể lại việc này cho chàng ta biết, Gia Cát Minh nghe thế bèn lấy làm kinh ngạc: “Khó trách vết thương của nàng ấy cứ mãi không lành, hóa ra lại là như vậy.”
Tinh thần Tống Vĩnh Kỳ hơi hơi suy sụp, chàng đáp rằng: “Cũng có thể chúng ta vẫn luôn bị nàng ấy lừa dối.”
“Mặc dù nàng ấy làm vậy là sai, nhưng ta vẫn kiên trì với ý kiên ban đầu, linh hồn của nàng ấy không phải là Dương Bạch Lan, ta đã từng hỏi quốc sư về chuyện mượn xác hoàn hồn, quốc sư nói cho ta biết trên đời này quả thực có việc như vậy, mà ông ấy cũng từng chính mắt nhìn thấy. Cái gọi là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời ấy à, dù cho nàng ta có thay đổi đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể thay đổi hoàn toàn trong thời gian ngắn ngủi được, ta cảm thấy, hẳn là mượn xác hoàn hồn rồi.” Gia Cát Minh nói
Tống Vĩnh Kỳ nhớ lại tất cả những chuyện từng xảy ra lúc còn trong núi ấy, nhớ đến cái ngày chàng và cô còn nồng nàn ân ái trong phòng, nhớ đến những chuyện nhỏ nhặt trong khoảng thời gian hai người cùng chung sống, cũng cảm thấy Gia Cát Minh nói đúng. Nhưng mà, bây giờ chàng lo cho bản thân mình còn chưa xong, cần gì phải khổ sở quan tâm đến cái việc cô mượn xác hoàn hồn hay hay là quỷ kia chứ? Chàng chưa từng yêu thương Dương Bạch Lan, Ôn Yến của bây giờ, được rồi, đến tên thật của cô có phải là Ôn Yến hay không chàng còn chẳng chắc chắn. Nếu như cô mượn xác hoàn hồn, thì chẳng phải cô chỉ là một linh hồn thôi sao, làm gì xứng để chàng quan tâm đến thế.
Thế cho nên, cuối cùng chàng cũng thấy hơi cụt hứng: “Thôi đi, không cần quan tâm đến nàng ta nữa, nàng ta muốn làm gì thì làm đó đi.” Chàng nhẹ nhàng đưa tay xoa bóp đầu gối không chút cảm giác nào của mình, rồi mỉa mai tự giễu: “Bản Vương vốn là đồ vô dụng, còn quan tâm đến vết thương của người ta làm chi? Cho dù chân nàng ta bị phế, Bổn Vương cũng sẽ không thương xót một chút nào. Nếu nàng ta không phải là Dương Bạch Lan mà chỉ là linh hồn, vậy nếu nàng ta có chết đi vì vết thương trên đùi thì đấy chẳng qua chỉ là trở về nguyên hình dạng vốn có mà thôi, chẳng có gì đáng để tiếc nuối.”
Vốn đã thốt nên câu nói vô cùng bạc bẽo, vô tình như vậy, nhưng vừa dứt lời, chàng lại thấy lòng mình chợt đau nhói, dường như Ôn Yến thật sự phải bụi về với bụi, đất về với đất thật rồi.
Gia Cát Minh biết chàng lại suy sụp tinh thần rồi, khó khăn lắm mới tức giận vì cái xe lăn này, mà bây giờ lại chán nản vì hành động tự làm thương mình của cô, chàng mở miệng ra là nói không quan tâm đến cô, nhưng lại bị cô làm ảnh hưởng đến cảm xúc. Trong lòng mỗi người đều ẩn chứa một cái hộp, cất giấu những bí mật mà đến cả bản thân mình cũng chưa hiểu rõ, hẳn là chàng vẫn chưa nhận ra được tình cảm chân thật của lòng mình.
Mấy ngày liền không thấy Ôn Yến đi tìm Tống Vĩnh Kỳ, mà Tống Vĩnh Kỳ cũng chẳng đến tìm gặp cô.
Nhưng mà, chàng vẫn sai bảo Tiểu Tam Tử theo dõi từng hành động của Ôn Yến, cứ đến mỗi buổi tối, Tiểu Tam Tử đến bẩm báo một lần, tâm trạng của chàng lại tồi tệ hơn một chút.
Đêm nay vốn dĩ trong người có chút men say, sau khi nghe Tiểu Tam Tử báo cáo lại cô gần như tự đâm kim vào mình suốt cả ngày, không chỉ châm hai đùi, mà còn châm cả vào đầu nữa thì dường như mùi rượu trên người chàng đã tản đi hết, toàn thân tỏa ra khí thế lạnh lẽo, máu trên người gần như đông cứng lại cả.
Chàng tức giận gầm lên: “Rốt cuộc nàng ta muốn gì? Bởi vì đêm đó bổn vương nghỉ lại chỗ Dương Bạch Phi mà nàng ta làm như thế này đây à?”
Tiểu Tam Tử thấy chàng giận dữ đến thế thì làm gì dám lên tiếng nữa? Hắn chỉ biết lùi sang một bên, lặng im thin thít.
Tống Vĩnh Kỳ càng nghĩ càng thấy tức, chàng bám tay vào bàn hòng gồng mình đứng dậy, thế nhưng hai chân lại chẳng có chút sức lực nào nên ngã nhào xuống mặt đất. Tiểu Tam Tử vội vã chạy đến đỡ chàng dậy, hắn nhanh nhảu nói: “Vương gia bớt giận, không cần phải giận dữ thế đâu ạ, nếu Vương gia không muốn Vương phi làm như vậy nữa thì có thể đến gặp người kia mà!”
Tiểu Tam Tử theo dõi cô hết mấy ngày mà không tìm ra được nguyên nhân thật sự, nên cũng cho rằng cô đang tức giận hoặc là muốn làm Vương gia thương xót mà thôi. Chứ bằng không, phải giải thích hành động này thế nào?
Tống Vĩnh Kỳ bực bội nói: “Ném cái ghế sắt này đi, bổn vương không muốn nhận ân tình của nàng ta”
Tiểu Tam Tử sợ hết hồn, vội vàng thưa lại: “Vương gia đừng vội hơn thua với Vương phi, chiếc ghế này được làm khéo léo tỉ mỉ lắm, vốn là hàng hiếm có trên đời, vương phi phải tìm đủ mọi cách mới kiếm về được đấy ạ.”
“Nói nhiều thế làm gì? Đem ra ngoài đập đi, bổn vương không cần nàng ta giả vờ quan tâm!” Tống Vĩnh Kỳ tức giận gào thét, gân xanh nổi lên lồ lộ, đến cả khóe miệng cũng run run.
Người hầu vội vàng chạy vào trong, nhìn thấy tình cảnh này bèn sợ muốn chết, Tiểu Tam Tử nhanh chóng cất tiếng gọi: “Còn không mau qua đây đỡ vương gia ngồi xuống.”
Người hầu lúng túng chạy đến đỡ Tống Vĩnh Kỳ từ dưới đất lên, cậu ta vốn muốn đỡ chàng lên ghế, nhưng lúc sắp đến gần cái ghế này, chàng bèn sử dụng bảy, tám phần công lực đánh ra một chưởng, biến nó thành tro bụi
Mọi người ngạc nhiên đến đờ cả người ra, Tiểu Tam Tử đỡ chàng ngồi xuống ghế thái sư, vội vàng cho người đi mời Gia Cát Minh đến.
Gia Cát Minh gấp gáp xông vào, từ ngoài sân đã nhìn thấy tàn tích của cái ghế kia rồi, chàng ta khe khẽ lắc đầu, thở dài hỏi: “Ngươi cần gì phải trút giận lên cái ghế kia chứ.”
Sắc mặt Tống Vân Khiêm lạnh lẽo như tiền, chàng nhìn Gia Cát Minh: “Y thuật của ngươi cao thâm như vậy, ngươi đưa cho nàng một bao thuốc độc, để nàng chết ngay trước mặt bổn vương đi.”
Gia Cát Minh đáp: “Ngươi giận dỗi nói mấy lời này có ích gì? Nếu nàng chết đi rồi thì ngươi mới là người đau lòng nhất.”
“Ngươi nói điên nói cuồng cái gì vậy? Bây giờ bổn vương thấy căm ghét nàng ta đến tận xương tủy, nàng ta chết đi rồi mới đỡ cho bổn vương mắt thấy tâm phiền.” Tống Vĩnh Kỳ lạnh nhạt lên tiếng.
Gia Cát Minh đuổi người hầu và Tiểu Tam Tử ra ngoài, để có không gian nói chuyện riêng với chàng: “Nếu thật sự nàng ấy không đáng gì thì ngươi đã không tức giận đến thế khi biết nàng tự làm tổn thương cơ thể mình rồi. Rõ ràng ngươi để ý đến nàng, nhưng lại không chịu thứa nhận, ngươi chưa bao giờ che giấu tâm sự của mình với ta, thừa nhận mình thích nàng ấy thì khó khăn lắm hay sao?”
Tống Vĩnh Kỳ lườm chàng ta, chàng chẳng buồn quan tâm đến những lời Gia Cát Minh nói: “Ngươi nghĩ rằng mình hiểu bổn vương lắm à”
“Đúng, ta không hiểu rõ ngươi, nhưng ngươi cũng không hiểu chính mình.” Gia Cát Minh đáp lại: “Ngươi không muốn thừa nhận cũng chẳng có ai ép buộc được ngươi cả.”
Dường như để chứng tỏ bản thân mình thật sự không thích Ôn Yến vậy, Tống Vĩnh Kỳ cao giọng gọi người vào: “Ngươi lập tức chuẩn bị ngựa xe cho bổn vương tiến cung bẩm báo phụ hoàng, bổn vương muốn hưu phi”
Gia Cát Minh lại đuổi hạ nhân ra ngoài lần nữa rồi đưa tay đóng kín cứa lại rồi, chàng ta nhìn thẳng vào mặt chàng rồi nói:”Được rồi, ta tin ngươi không thích nàng ấy, thế nhưng ngươi đột nhiên hưu thi như thế này, không sợ bị mọi người nghị tội hay sao? Ta thừa nhận rằng, hành động lần này của nàng ấy quả thật không thông minh gì, nhưng mà, người ta cũng chỉ muốn được ngươi quan tâm hơn mà thôi.”
“Nếu bổn vương quan tâm nàng ta, cho dù nàng ta chẳng làm gì cả thì bổn vương vẫn tự khắc quan tâm. Nếu bổn vương không muốn quan tâm đến, dù cho nàng ta có chết rồi thì bổn vương cũng không liếc mắt nhìn thêm một cái. Mỗi ngày ngươi đều đến trị liệu cho nàng, chuyển lại lời này cho nàng ta nghe đi.” Tống Vân Khiêm lạnh lùng.
Gia Cát Minh biết mình không khuyên nổi người này nên cũng chẳng cố chấp nữa. Bằng không sợ nói thêm vài câu thôi thì đến chàng cũng bị làm cho tức chết.
Ngày thứ hai, Gia Cát Minh đi chữa thương cho Ôn Yến, lúc nhìn thấy những vết kim chi chít bên cạnh miệng vết thương của nàng, chàng ta thở dài lắc đầu: “Nàng hà tất phải như vậy?”
Ôn Yến nhất thời còn chưa hiểu được chàng ta nói vậy là ý gì, cô bèn nghi ngờ hỏi lại: “Hả”
Gia Cát Minh bôi thuốc cho cô: “Cái tên Kỳ này ấy, thích ăn mềm không thích ăn cứng, hắn ta ghét nhất là những người dùng thủ đoạn với mình.”
Ôn Yến cầm cuốn sách kỹ thuật châm cứu trên tay, bởi vì phần bìa của cuốn này đã bị rách nát cả rồi, nên cô mới bảo Tiểu Chi lấy gấm vá nó lại, bởi vậy mà Gia Cát Minh không biết cô đang đọc cái gì. Ôn Yến vừa đọc sách, vừa lắng nghe Gia Cát Minh trò chuyện, khó tránh khỏi phân tâm, cô ồ một tiếng rồi triệt để im lặng, không lên tiếng nữa.
Sau khi băng bó vết thương cẩn thận rồi, Gia Cát Minh mới hỏi lại: “Vương phi đã khắc ghi những lời ta vừa nói vào đầu hay chưa?”
Ôn Yến ngẩng đầu nhìn chàng ta, mù mờ gật nhẹ đầu: “Nhớ kỹ rồi.” Hình như chàng ta nói Tống Vĩnh Kỳ không thích những người dùng thủ đoạn với chàng, có điều ai mà không thích những người thẳng thắn cơ chứ? Ai lại thích những người ưa dùng thủ đoạn đây? Chàng ta nói gì mà khó hiểu thế nhỉ.
Đến lúc này, Gia Cát Minh mới nở nụ cười, nói rằng: “Ta biết vương phi là người thông minh, nhất định nàng sẽ hiểu được ý của ta, vương phi yêu Kỳ tha thiết, đáng lý phải thuận vợ thuận chồng mới đúng, chứ đừng làm tăng thêm chướng khí âm u mịt mù làm chi.”
Ôn Yến đặt cuốn sách trên tay xuống, ngẩng đầu nhìn Gia Cát Minh: “Người thấy ta yêu vương gia tha thiết chỗ nào?”
Gia Cát Minh cười cười: “Không cần phải để ta nói rõ ràng ra luôn chứ? Hôm ấy vương phi xông vào Phi Lăng các nhìn thấy vương gia ở đấy, nàng lại kích động đến như vậy, nếu như không phải là yêu thật lòng, thì làm sao mà thế cho được?”
Nhắc đến chuyện hôm đó, Ôn Yến cũng không có sức để phản bác, quả thật ngày đó cô không mấy đề phòng mới để cảm xúc của mình in lồ lộ trên gương mặt. Giờ phút này bị người ta nói toạc ra, cô cũng chẳng lấy làm lúng túng, chỉ nghiêm mặt nói: “Có thể ta đã từng có giây phút hoang mang, nhưng bây giờ ta hiểu rất rõ cảm xúc của bản thân mình”
“Hả?” Lần này đến phiên Gia Cát Minh không hiểu
Ôn Yến cười nhạt: “Có nói ngươi cũng không hiểu đâu!” Cô cúi đầu nhìn vết thương của mình rồi lại hỏi: “Băng bó xong chưa? Thật ra ngươi có đến hay không cũng không sao, trong thời gian ngắn vết thương không kết vảy nổi đâu.”
Gia Cát Minh lắc lắc đầu, chàng đã nói thẳng thừng thế rồi, có hiểu hay không chỉ biết trông vào nàng mà thôi.