“Hoàng Thượng, ngài vẫn chưa thu hồi mệnh lệnh đã ban ra à? Ngài nói ra là miệng vàng lời ngọc, không thể tùy ý thay đổi ý chỉ được.”
“Trẫm đang chuẩn bị thay đổi chủ ý.” Tống Vĩnh Kỳ cười nhìn về phía Thiên Sơn, chàng rất chắc chắn, nếu Thiên Sơn đã xuất hiện thì mình muốn thay đổi chủ ý cũng không thể được.
“Nếu đã không thay đổi chủ ý vậy thì Lãnh Ninh kia là người của ta, muốn đối phó hắn như thế nào đều do ta quyết định đúng không?” Thiên Sơn nghiêm túc hỏi nhưng trong điện ngoại trừ Thiên Sơn ra thì tất cả mọi người đều cảm thấy nàng ta không có ý tốt, nhưng những lời nàng ta nói lại là sự thật, dù cho Tống Vĩnh Kỳ muốn bảo vệ Lãnh Ninh thì cũng không có cách nào cãi lại.
Thấy Tống Vĩnh Kỳ gật đầu, Thiên Sơn liền cười đi về phía Lãnh Ninh, nàng ta cúi người xuống nhìn Lãnh Ninh đang quỳ trên mặt đất, nhẹ nhàng nói một câu: “Vì không muốn cưới ta mà ngay cả tính mạng chàng cũng không cần sao?”
“Thiên Sơn, ta chỉ là… ta…” Mới vừa rồi Lãnh Ninh còn rất khí thế nhưng khi nghe Thiên Sơn nói như vậy hắn liền vội vàng giải thích, hắn gần như đã quên mất dự tính ban đầu của mình khi tới nơi này.
“Chàng không cần nói với ta, hai người các ngươi đem chàng trói lại đưa về Lãnh phủ trông giữ cẩn thận cho ta, nếu như ngày đại hôn mà ta không có tân lang thì hậu quả như thế nào các ngươi hiểu rồi đấy.”
Thiên Sơn cũng không nghe Lãnh Ninh giải thích mà đã trực tiếp phân phó người đứng phía sau, đương nhiên người của Phi Long Môn cũng chỉ nghe Thiên Sơn phân phó, Thiên Sơn vừa dứt lời thì bọn họ cũng liền đi lên phía trước thật sự đem Lãnh Ninh trói lại.
“Ta đã thông báo với Lãnh phủ rồi, nếu như Lãnh Ninh chàng lại chơi trò hề hối hôn này với ta lần nữa, ta tuyệt đối sẽ để chàng phải ân hận vì lúc đầu đã làm sai, ta không phát uy thì chàng lại coi ta là con mèo bệnh hay sao.” Nhìn Lãnh Ninh bị người mang đi tâm tình của Thiên Sơn rất tốt nhưng vẫn là không quên uy hiếp Lãnh Ninh một chút.
Lãnh Ninh giống như nhận mệnh tùy ý để hai tên tùy tùng của Phi Long Môn mang đi, mà cũng tại lúc Lãnh Ninh bị mang đi Thiên Sơn cũng hành lễ với Tống Vĩnh Kỳ sau đó liền rời đi theo sau.
Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến đều không ngờ Thiên Sơn có thể đối xử với Lãnh Ninh như vậy, mà trong lòng Ôn Yến lại càng cảm thấy cực kỳ hâm mộ Thiên Sơn, nhưng chuyện kéo chồng như vậy cũng chỉ có Thiên Sơn dám yêu dám hận còn là một thiếu nữ cố chấp mới có khả năng làm như vậy.
Mà cả Tống Vĩnh Kỳ lẫn Ôn Yến đều không nghĩ tới, lần này Thiên Sơn lại hạ quyết tâm vậy mà thật sự đem Lãnh Ninh trói lại ba ngày, tận đến ngày đại hôn mấy người Phi Long Môn mới cởi dây trói cho Lãnh Ninh, thay xiêm y tân lang cho hắn nhưng bên cạnh hắn vẫn có người đi theo giám thị.
Thiên Sơn và Lãnh Ninh là tâm phúc của Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ, hôn lễ của bọn họ chắc chắn là Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ cũng sẽ tham gia, chỉ là do thân phận hạn chế nên hai người đều phải cải trang xuất hành, lấy thân phận bằng hữu bình thường nhất để tham gia tiệc cưới của bọn họ.
Chỉ trùng hợp chính là, bọn họ và Lý Tuân vậy mà lại ngồi chung một cái bàn. Lý Tuân nhận ra bọn họ cũng chỉ cười kính rượu sau đó lại đi nói chuyện phiếm cùng mấy người quanh mình, không có nửa phần mất tự nhiên.
Biểu hiện của Lý Tuân khiến Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ đều nhẹ nhàng thở ra, bắt đầu đem tâm tư đều phóng tới trên thân hai người đang làm lễ thành hôn, mặc dù Lãnh Ninh bị trúng độc nhưng sự vui sướng của Thiên Sơn dù cho cách tấm khăn đỏ của tân nương thì bọn họ cũng vẫn có thể cảm nhận được, mà Lãnh Ninh cũng không hề khó xử như bọn họ nghĩ, nhìn qua giống như cam chịu số phận nhưng ai nấy đều thấy được ánh mắt dịu dàng của hắn lúc nhìn về phía Thiên Sơn.
Người có tình cuối cùng sẽ trở thành thân thuộc, cho dù đáy lòng còn có chút lo lắng đối với tương lai nhưng rốt cục bọn họ vẫn có dũng khí ở bên nhau.
Ôn Yến nhìn bọn họ đáy lòng chua xót không thôi, tận đến khi cô cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của Tống Vĩnh Kỳ đang nhìn mình cô mới lấy lại tinh thần, mỉm cười đáp lại, chỉ là Ôn Yến không biết cô mỉm cười nhưng lại mang theo sự cay đắng khiến Tống Vĩnh Kỳ đau lòng không thôi.
Tâm sự của cô chàng chưa bao giờ biết, chỉ là chàng đang bất lực với những chuyện trước mắt.
Loạn trong giặc ngoài, một khi đã làm quân vương thì chàng cũng không thể tùy hứng bỏ mặc không quan tâm tới quốc gia bách tính, đương nhiên nếu như chàng thật sự tùy ý làm bậy vậy thì cũng không còn là người thanh niên thuần túy mà năm đó Ôn Yến thích kia nữa.
Lúc Lãnh Ninh tới mời rượu bàn Ôn Yến, Lý Tuân đứng bên cạnh thấy Lãnh Ninh cười cảm tạ Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ đã thành toàn cho bọn họ.
Ôn Yến nhìn ra được, sự cảm kích của Lãnh Ninh là thật lòng bởi vì hắn yêu Thiên Sơn.
Mà Lý Tuân nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Lãnh Ninh trong mắt đột nhiên hiện lên mấy phần đau xót, hắn ta đột nhiên nắm lấy tay Lãnh Ninh rất trịnh trọng nói một câu: “Làm một người từng trải, ta khuyên nhủ Lữ huynh hãy đối xử tử tế với người yêu của mình.”
Lý Tuân đột nhiên mở miệng có vẻ như có chút đột ngột nhưng lời nói ra cũng rất phù hợp với hoàn cảnh này, Lãnh Ninh ôn hòa cám ơn môt câu sau đó tiếp tục đi mời rượu những người khác, còn Lý Tuân mang vẻ mặt cô đơn bưng chén rượu lên thống khoái uống cạn, uống hết cả nỗi đau thương trong mắt.
Ôn Yến vốn là một người nhạy cảm nên đương nhiên cảm thấy cảm xúc của Lý Tuân khác biệt nhưng cô cũng chỉ lạnh nhạt nhìn lướt qua một cái sau đó lại tiếp tục nói chuyện cùng Tống Vĩnh Kỳ.
Dù sao trong cung nhiều người phức tạp, nhiều khi Tống Vĩnh Kỳ nói chuyện hay làm việc cũng phải cố kỵ rất nhiều thứ nhưng ở trong bữa tiệc vui vẻ huyên náo này không ai phát giác ra người đang ngồi ở bên cạnh bọn họ không xa lại là đế vương đương triều, cho nên chàng ngược lại là yên tâm hơn một chút, theo lòng của mình trò chuyện với Ôn Yến, tay cũng chậm rãi leo lên cánh tay cô.
Ôn Yến giống như chưa tỉnh vẫn nói nhỏ với Tống Vĩnh Kỳ như cũ, chỉ có vẻ đau thương lóe lên trong con ngươi khiến cho người ta rõ ràng, cô không muốn cất giấu cảm xúc đối với Tống Vĩnh Kỳ, cô đã sớm cảm thấy chỉ là không muốn ngăn cản mà thôi.
Mà giờ khắc này bên trong tân phòng, Lãnh Ninh đã trở về, hắn đã chuẩn bị một cái cớ rất tốt là thân thể khó chịu nhưng giờ phút này chính hắn lại rất thâm tình chậm rãi nhìn tân nương của mình, có khăn đỏ trùm đầu tân nương ngăn cản tầm mắt nên hắn có thể không chút kiêng kỵ mà biểu thị sự hưng phấn của mình.
Cô nương mà hắn tâm niệm niệm trong lòng đã nhiều năm rốt cục hôm nay đã trở thành tân nương của hắn.
Mãi sau hắn mới đưa tay đưa về phía khăn đỏ trùm đầu tân nương nhưng lại khổ sở phát hiện ra tay mình đang run rẩy.
Xúc cảm lạnh buốt kích thích tinh thần Lãnh Ninh, hắn xốc khăn đỏ trùm đầu tân nương mấy lần nhưng vẫn không thể đem nó lấy ra được, Lãnh Ninh nhiều lần như vậy tận đến khi Thiên Sơn cũng không nhịn được nữa, nàng ta đưa tay ra bắt lấy tay Lãnh Ninh, hai người cùng nhau đem khăn đỏ trùm đầu tân nương giật xuống.
Đầu đầy châu ngọc, một thân áo đỏ, Thiên Sơn xinh đẹp giống như là thần tiên hạ phàm, Lãnh Ninh nhìn thấy Thiên Sơn như vậy cũng liền quên mất mình muốn nói gì mà cứ đứng đờ người ra nhìn nàng ta, khóe miệng đã kéo tới tận sau tai.
Thiên Sơn đợi rất lâu cũng không thấy Lãnh Ninh mở miệng, rốt cục không nhịn được nữa khẽ xì một tiếng: “Ngốc tử, ”
Lãnh Ninh cảm thấy trái tim mình đã bị một câu của Thiên Sơn mở ra, hắn muốn nói cho Thiên Sơn biết mình rất hạnh phúc thế nhưng còn chưa kịp đợi hắn mở miệng thì trong lòng đột nhiên chỉ còn lại sự đau đớn, giống như có cái gì đó đang đâm mạnh vào trong tim phổi hắn.
Thiên Sơn thấy vẻ mặt Lãnh Ninh khác thường liền biết hắn đang bị độc phát, nàng ta vội vàng đứng dậy định đi gọi Ôn Yến nhưng không ngờ Lãnh Ninh đã giữ tay nàng ta lại.
“Bọn họ đến cũng không có cách nào đâu, tới cũng vô ích thôi.”
“Thế nhưng chàng thổ huyết.” Nhìn khóe miệng Lãnh Ninh tràn ra máu, nước mắt trong mắt Thiên Sơn cũng tràn ra theo, mặc dù nàng ta từng nói với mình hơn một lần là không liên quan đến mình nhưng khi nhìn thấy máu trong cơ thể hắn tràn ra ngay trước mắt mình, lòng của nàng ta lại bối rối đến mức tê dại.
“Có nàng bên cạnh, ta chết cũng không e ngại.” Lãnh Ninh khẽ than sau đó liền đưa tay kéo mạnh Thiên Sơn đến bên cạnh mình.
Thiên Sơn lo lắng cho thân thể Lãnh Ninh nên không dám loạn động, khéo léo rúc vào trong ngực Lãnh Ninh.
Hai người nhẹ giọng nhắc lại những chuyện cũ trước đây, những chuyện không biết là nên khóc hay nên cười kia khiến khắp nơi trên mặt bọn họ đều là nụ cười hạnh phúc, giống như sinh tử cũng không có liên quan gì với bọn họ nữa.