“Bởi thế chắc chắn ước nguyện của thần thiếp sẽ thành hiện thực.” Lan quý phi không đợi Tống Vĩnh Kỳ dứt lời, nàng ta đã nói một cách nghiêm túc.
Tống Vĩnh Kỳ không lên tiếng nữa, chỉ gật đầu ngỏ ý kêu nàng ta ra ngoài. Lan quý phi hài lòng bỏ đi, Tống Vĩnh Kỳ lại quay sang nhìn Lương phi một lần nữa, tình cảm lúc trước đã biến mất tăm, chỉ còn sót lại sự căm ghét.
“Tiểu Lộ Tử, một lát nữa kêu người đưa Lương phi đi đi.” Sau khi dặn dò xong, Tống Vĩnh Kỳ bèn đi vào phòng Ôn Yến.
Ôn Yến đã làm vệ sinh cá nhân xong xuôi, nàng chỉ mặc trung y trắng mỏng manh, Ôn Yến mệt mỏi nằm trên giường, vừa nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ đi vào, nàng vội vàng ngồi dậy. Tống Vĩnh Kỳ rảo bước đến bên giường của nàng, cầm áo khoác trên giường khoác lên người Ôn Yến.
“Trời đã vào thu rồi, nàng ăn mặc mỏng manh như thế, lỡ bị bệnh thì biết làm sao.” Thấy Ôn Yến không biết lo cho sức khỏe của mình, Tống Vĩnh Kỳ cũng hết sức bất lực, nếu như không bị hạn chế bởi thân phận của mình, chàng thật sự muốn kề cận bên Ôn Yến, một khắc cũng không rời xa nàng, có thế chàng mới không cần phải lo lắng cho sức khỏe của nàng nữa.
“Ta nào có yếu đuối như vậy, chẳng qua chỉ mang thai mà thôi, không có...” Ôn Yến nói với Tống Vĩnh Kỳ bằng giọng khó xử, được chàng yêu thương là hạnh phúc của nàng, nhưng bị chàng yêu chiều như đứa con nít không biết điều, thì lại là gánh nặng.
“Biết mình mang thai thì nên quan tâm đến con hơn mới đúng, nàng bệnh thì không nói, đến con cũng sẽ khổ theo đó.” Tống Vĩnh Kỳ nói rành mạch, Ôn Yến cảm thấy mình không thể chấp nhận một Tống Vĩnh Kỳ như thế này.
“Kỳ, bây giờ chẳng phải chàng nên ở bên cạnh Lương phi ư? Sao lại...” Theo như những gì bọn họ đã bàn bạc với nhau hồi trước, vì Lương phi có thai, Tống Vĩnh Kỳ nên quan tâm chăm sóc nhiều hơn mới đúng. Đây cũng là lý do vì sao Ôn Yến không hề đợi chàng về, nàng không muốn phá hỏng một thời cơ quý giá nhường này, nhưng nào ngờ Tống Vĩnh Kỳ lại tự mình về đây.
“Chẳng thiếu một ngày này đâu, bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ đóng kịch với cô ta.” Tống Vĩnh Kỳ nghiêm túc bảo đảm với Ôn Yến, Ôn Yến lại không hề tin tưởng chút nào. Tống Vĩnh Kỳ ghét những thứ giả dối, bởi vậy với tình ý giả dối này, chắc chắn chỉ cần còn kéo dài thời gian được, thì chàng sẽ tiếp tục kéo dài thời gian mà thôi.
“Khi nãy ta có nói chuyện với Lan quý phi, nàng ta đã nghĩ thông suốt, đúng là một nữ tử thông minh.” Tống Vĩnh Kỳ rất ít khi khen ngợi nữ tử khác trước mặt Ôn Yến, nghe thấy thế, Ôn Yến không khỏi thấy ngạc nhiên.
“Nàng ta nói sẽ làm việc cho ta, điều kiện là ta phải để cho nàng ta đến với tình lang của mình.” Tống Vĩnh Kỳ nói khe khẽ.
“Trước khi nàng ta nhập cung, ta đã sai người điều tra rồi, đúng là nàng ta có một biểu ca thanh mai trúc mã, bởi thế...”
Ôn Yến đã hiểu ý của Tống Vĩnh Kỳ, cô chỉ nói khẽ một câu: “Nếu như Hoàng thượng thật sự muốn để cho Lan quý phi trở thành người đắc sủng nhất trong chốn hậu cung, vậy nàng ta và biểu ca của mình còn có thể đến với nhau không?”
Tống Vĩnh Kỳ sững sờ, một hồi lâu sau mới đáp: “Bọn họ có tình cảm thanh mai trúc mã, tin tưởng lẫn nhau, chắc chắn có thể.”
Tống Vĩnh Kỳ lấy lòng dạ của mình để đo đạc tấm lòng người khác, nếu như có lời đồn Ôn Yến có tình sâu nghĩa nặng với người khác, chắc chắn chàng sẽ không tin.
Chàng cảm thấy những người yêu nhau thật lòng sẽ tin tưởng lẫn nhau.
Ôn Yến chỉ cười cười lắc đầu, nói khẽ: “Đã lâu lắm rồi bọn họ chưa từng gặp lại nhau, hơn nữa, Lan quý phi đã làm quý phi của chàng bốn năm rồi, bây giờ chúng ta đâu có chắc biểu ca của nàng ta có còn yêu thương nàng ta như cũ hay không.”
Ôn Yến chỉ muốn nhắc nhở Tống Vĩnh Kỳ, thời gian năm năm dài đằng đẵng, rất ít cặp đôi có thể có thể kháng lại được sự hao mòn của thời gian.
“Ta sẽ kêu người trong Phi Long Môn đi diều tra, chàng và Lan quý phi đợi một thời gian nữa rồi hẵng hợp tác.” Ôn Yến nhẹ giọng dặn dò, mặc dù trong lòng Tống Vĩnh Kỳ không cho là đúng, nhưng chàng vẫn gật đầu đồng ý.
“Nàng ngủ trước đi, ta đi nói vói thái hậu rằng nàng đã có thai rồi.” Tống Vĩnh Kỳ thấy Ôn Yến đã mệt nhoài, trong lòng thấy thương xót, chàng đứng dậy nói với giọng nhẹ nhàng.
“Đúng là hôm nay ta mệt lả cả người, chàng nói với Thái hậu rằng ngày mai ta sẽ qua thỉnh an người, tiện thể bắt mạch cho người luôn.” Ôn Yến nói nhỏ nhẹ, ánh mắt đượm vẻ dịu dàng, nàng lưu luyến Hoàng cung, ngoại trừ lý do đây là nhà của Tống Vĩnh Kỳ ra, vẫn còn vì người thân của Tống Vĩnh Kỳ, mẫu hậu của chàng, Du quý thái phi, Tống Vĩnh Cung, Dĩnh Nhi, còn có người bạn của chàng, Gia Cát Minh, bọn họ đều coi nàng như người thân của mình, bọn họ đều sẽ vui mừng khôn xiết khi thấy nàng vui.
“Yên tâm đi, nếu như mẫu hậu biết nàng mang thai, sau này sẽ không để cho nàng đến thăm hỏi người nữa đâu, ngày nào người cũng sẽ đến thăm hỏi nàng thì có.” Tống Vĩnh Kỳ nói với vẻ bất lực.
Trước đây lúc Ôn Yến còn chưa quay trở lại, chàng hiểu rất rõ Thái hậu muốn có cháu đến mức nào, mặc dù bây giờ đã có Kinh Mặc và Trọng Lâu, nhưng nếu như sinh thêm một đứa cháu cho người chăm sóc từ nhỏ đến lớn, chắc chắn Thái hậu sẽ rất vui.
“Thái hậu đã lớn tuổi, đừng để người đến nữa, bây giờ ta khỏe lắm.” Ôn Yến nhỏ nhẹ dặn dò, đôi mắt không khỏi kép lại.
Bây giờ mỗi lúc cơ thể của nàng mỗi suy yếu, chỉ đi một ngày đường, đã mệt đến độ không còn sức để nói chuyện.
Nàng vẫn còn nhớ rõ, lúc mình ra khỏi Hoàng cung chạy đến thành Khắc Châu, nàng không hề cảm thấy mệt một chút nào.
Cơ thể yếu ớt mềm nhũn như bông khiến cho lòng Ôn Yến hoang mang không nguôi, cô thường cảm thấy cảm giác bất thường này đang nhắc nhở cô, ngày tháng của cô không còn nhiều nữa.
Tống Vĩnh Kỳ đợi đến khi Ôn Yến đã ngủ say mới rón rén đi ra ngoài, chàng không hề biết rằng trong lúc nhìn dáng ngủ của Như Ý, cảm giác chua xót và lo lắng dậy lên trong lòng mình.
Lúc còn ở thành Khắc Châu, Thái hậu từng viết thư hỏi thăm tình tình của Ôn Yến, hôm nay chàng đưa Ôn Yến về cung, sức khỏe của nàng không tốt, chàng không tài nào đưa theo được, chàng phải đi một chuyến, nói tình hình của Ôn Yến cho Thái hậu nghe, có thế thì người mới yên tâm nổi.
Chàng đoán trước rằng chắc chắn Thái hậu đang sốt ruột chờ đợi, bởi vậy bước chân của chàng rất hấp tấp, nhưng không ngờ còn bị Khanh nhi chặn đường.
“Sư huynh.” Giọng nói trầm thấp của Khanh Nhi như ma quỷ, nhưng lúc nàng ta nhìn Tống Vĩnh Kỳ, ánh mắt vẫn chứa chan tình cảm.
“Lương phi có thai rồi, là con của sư huynh đúng không?” Khanh Nhi thấy Tống Vĩnh Kỳ không hề muốn nói chuyện với mình.
Cứ như thế, trong lòng nàng ta càng sốt ruột tợn, sau khi nói dứt lời bèn nhìn Tống Vĩnh Kỳ chăm chú.
“Phải.” Tống Vĩnh Kỳ đáp, một đáp án cho cả hai câu hỏi.
Nghe Tống Vĩnh Kỳ trả lời một cách chắc nịch, ánh mắt Khanh Nhi toát ra vẻ đau khổ.
“Sư huynh, muội có chỗ nào không bằng nàng ta kia chứ, một nữ nhân ngu ngốc lỗ mãng như thế thì lấy tư cách gì để mang thai con của huynh?” Giọng nói của Khanh Nhi rất cay độc
“Vân Thâm công chúa, nếu như không còn chuyện gì khác thì ngươi lui xuống đi.” Rõ ràng Tống Vĩnh Kỳ không muốn nhiều lời với Khanh Nhi, những chuyện không liên quan đến mình, không liên quan đến Ôn Yến thì chàng đều không muốn nói nhiều với Khanh Nhi.
“Sư huynh, sao huynh có thể thích nữ nhân như vậy, sao huynh lại ăn nằm với nàng ta, huynh...” Khanh Nhi thấy Tống Vĩnh Kỳ bảo vệ Lương phi, trong lòng đau như cắt.
Nàng ta luôn nghĩ rằng chỉ cần Tống Vĩnh Kỳ không còn bị Ôn Yến mê hoặc, sư huynh sẽ thích mình ngay.
Nàng ta luôn chờ đợi tình cảm giữa Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến xuất hiện vết rạn, đợi bọn họ hai đường hai ngã.
Nàng ta chưa đợi đến ngày đó, lại đợi phải tin tức Lương phi có thai, đương nhiên còn có tin Tống Vĩnh Kỳ hết sức vui mừng, muốn phong Lương phi thành Lương quý phi.
Sao nàng ta có thể cam tâm cho được, nàng ta phí hết công hết sức, cuối cùng cũng có thể đứng bên cạnh chàng với thân phận phi tử, nhưng chàng vẫn không đoái hoài gì đến mình.