Tuy chàng muốn cô tới phát cuồng nhưng chàng không thể. Nếu chỉ có thể chọn một giữa mặc mình phóng túng và giữ cô lại bên cạnh mình, chàng sẽ lựa chọn giữ cô lại.
Cho nên không phải là không muốn mà là không thể.
Ôn Yến là đại phu, khi ngửi thấy mùi thuốc kia, cô đã biết được độc này bá đạo. Trước đó thấy Tống Vĩnh Kỳ bình tĩnh, cô còn tưởng chàng đã sớm có sự chuẩn bị, nhưng với dáng vẻ của Tống Vĩnh Kỳ bây giờ, rõ ràng chàng chỉ cố gắng kìm chế độc tố lan tràn trong cơ thể mà thôi.
Cô hiểu rõ về độc này hơn. Nếu cứng rắn ngăn chặn, sợ rằng sẽ không thể gánh nổi hậu quả đâu… thậm chí có khả năng sẽ mất mạng đấy.
Trong lúc nghe Ôn Yến nói chuyện, Tống Vĩnh Kỳ cảm thấy toàn thân mình đều như rơi vào trong đám mây, cũng bởi vì một tiếng không đi của cô mà tất cả lý trí đều đã chạy sạch. Chàng ôm chặt lấy Ôn Yến, đôi môi nóng như lửa chậm rãi lướt qua gương mặt cô, nhiệt độ kèm theo cảm giác mát lạnh này như phần cứu rỗi lớn nhất trong cả cuộc đời của mình vậy.
Trong lòng chàng hét lên hết lần này tới lần khác, chỉ lần này, chỉ lần này thôi.
“Vạn Thuần, bảo người của chúng ta canh giữ ở ngoài tẩm điện. Ngươi giữ ở cửa, không cho bất kỳ ai vào cả.”
Ôn Yến còn chưa mất lý trí, cô biết rất rõ ràng có bao nhiêu người đang theo dõi động tĩnh của mình và Tống Vĩnh Kỳ. Nhưng chuyện khẩn cấp, cô không thể để cho Tống Vĩnh Kỳ bị tổn thương tới tính mạng được.
Cho nên, cho dù môi Tống Vĩnh Kỳ chạm vào làm cơ thể mềm nhũn, cô vẫn dặn dò người phía sau, lúc này mới rúc vào trong đam mê giống như lửa của Tống Vĩnh Kỳ.
Trong phòng dịu dàng lưu luyến, làm cho Ôn Yến cảm thấy tất cả những điều này đều giống như một giấc mộng.
Sau khi đam mê qua đi, Tống Vĩnh Kỳ ngủ say ở bên cạnh Ôn Yến. Ôn Yến bắt mạch cho chàng, xác định độc tố đã giải được mới yên tâm.
Cô mặc quần áo tử tế, trang điểm sơ qua rồi để lại cho Tống Vĩnh Kỳ một tờ giấy.
Nhìn gương mặt Tống Vĩnh Kỳ say ngủ có vẻ thỏa mãn lại hạnh phúc, làm cho trong lòng Ôn Yến đầy chua xót. Cô cúi đầu hôn lên vầng trán trơn bóng của chàng, khẽ nói một câu: “Chúng ta chẳng qua là muốn ta làm người phụ nữ của chàng, chàng muốn làm người đàn ông của ta thôi, sao lại khó như vậy chứ.”
Sau khi nói xong, Ôn Yến lại đứng dậy rời đi. Khi đi đến cửa cung, gương mặt vốn dịu dàng của cô chợt biến thành hốt hoảng thất thố, mang theo vài phần bi thương.
Vạn Thuần thấy sắc mặt Ôn Yến đột nhiên thay đổi thì vô cùng kinh ngạc. Ôn Yến trừng mắt với nàng ấy nói: “Ngươi nói ta nhìn thấy Hoàng thượng ở cùng một chỗ với Lương phi, vậy nên có biểu hiện thế nào chứ?”
Vạn Thuần sửng sốt, nhưng lập tức hiểu ra. Trên gương mặt vốn kinh ngạc lại có thêm vài phần phẫn nộ.
Ôn Yến hài lòng, trao đổi ánh mắt với Vạn Thuần, sau đó hai người nhanh chóng rời đi.
Ôn Yến không biết, bóng lưng cô rời đi vẫn rơi vào trong mắt của Tống Vĩnh Kỳ.
Khi Ôn Yến nói câu sau cùng kia, chàng đã tỉnh lại. Bởi vì câu nói kia, chàng không khỏi buồn lòng, không dám ngẩng đầu nhìn cô, cho nên đành giả vờ ngủ.
Chàng tỉnh táo nhận lấy nụ hôn của Ôn Yến, nhìn cô vội vàng rời đi.
Nếu không phải tình thế hiện tại nguy cấp, chàng thật sự muốn giữ cô ở lại, bao giờ cũng phải mất đi mới biết được hóa ra tỉnh dậy có thể nhìn thấy mặt người yêu thích, cũng là hạnh phúc lớn nhất trên đời này.
Chàng từng cách hạnh phúc gần như vậy, nhưng bây giờ, hạnh phúc cách chàng lại xa như vậy.
Chàng chậm rãi ngồi dậy, nhìn tờ giấy mà Ôn Yến để lại, trong đó đơn giản là nói ra dự định của cô sau này. Chỉ là Tống Vĩnh Kỳ lại thấy đau lòng. Từ trước tới nay, cô nương ngốc của chàng luôn suy nghĩ cho chàng, nhưng không biết khi bản thân chàng thật sự làm như cô mong muốn, cô có thể đau lòng hay không.
Nhưng nếu đây là điều nàng muốn, ta sẽ giúp nàng được toại nguyện.
Ánh mắt Tống Vĩnh Kỳ nhìn chằm chằm vào mấy chữ cuối cùng trên tờ giấy của Ôn Yến: “Cuối cùng, chúng ta sẽ có một ngày được ở cùng với nhau.”
Ôn Yến à, bao giờ nàng cũng có cách xoa dịu cơn giận của mình…
“Tiểu Lộ Tử, Lương phi bên kia…” Tống Vĩnh Kỳ vừa định thần lại, đã thấy Lộ tổng quản đang nhìn mình cười khúc khích.
Lộ tổng quản đi theo chàng nhiều năm nên ông ta biết rõ chuyện giữa chàng và Ôn Yến, tất nhiên cũng ngóng trông bọn họ bên nhau, bởi vậy ông ta đang vui mừng cho bọn họ. Cho nên lúc Tống Vĩnh Kỳ mở miệng nói chuyện cũng có chút tình cảm ấm áp.
“Hoàng thượng , đồ tiện nhân kia dám tính kế ngài, nô tài rất giận, cho nên tìm tên ăn mày tới hầu hạ nàng. Nhưng nàng ta trúng độc còn nặng hơn ngài, chắc hẳn trong thời gian ngắn chưa thể kết thúc được đâu.”
“Ngươi đấy.” Tống Vĩnh Kỳ thật ra không ngờ được Lộ tổng quản sẽ độc ác như vậy. Nhưng nếu Lương phi trêu chọc chàng, tìm một thị vệ hay tìm tên ăn mày lại chẳng liên quan gì tới chàng nữa.
Tống Vĩnh Kỳ không có bất kỳ áy náy nào với Lương phi. Nàng ta vốn tiến cung vì gia tộc, nếu mình không phòng bị, đến lúc đó cũng sẽ bị gia tộc của Lương thị tính kế tới cặn bã cũng chẳng còn, cho nên chàng cũng không dám có tình cảm. Nếu bình thường nàng ta an phận thì cũng thôi, nếu nàng ta không được chịu sự cô đơn, tịch mịch, mình ít nhiều cũng sẽ cho nàng ta được như ý.
“Ừ, đợi tiễn người đi rồi thì cứ giả vờ như ta ngủ cùng với nàng ta.” Tống Vĩnh Kỳ khẽ căn dặn.
“Hoàng thượng , điều này…” Lộ tổng quản có chút giật mình. Ông ta cảm thấy không chỉ có mình ghét bỏ Lương phi – người phụ nữ kiêu căng thích ra vẻ này.
“Cứ làm như lời ta nói.” Tống Vĩnh Kỳ không muốn giải thích, không quan tâm kế hoạch của Ôn Yến thế nào, chàng phải làm cho tất cả mọi người biết, người ngủ cùng với mình hôm nay là Lương phi. Chỉ có vậy, Ôn Yến mới an toàn, cô giao tất cả của mình cho chàng, chàng không thể không chú ý an nguy của cô.
“Được, chỉ là như vậy sẽ khiến Lương phi được hưởng lợi.” Lộ tổng quản không tình nguyện đáp ứng, sau đó đột nhiên hỏi một câu: “Vậy Hoàng thượng , bây giờ ngài…”
“Ôn môn chủ nhìn thấy ta và Lương phi triền miên, bây giờ đang thương tâm quá độ. Dù sao trẫm cũng phải đi an ủi một chút.” Tống Vĩnh Kỳ nói thản nhiên, không ai biết tâm trí chàng đã sớm hướng về cung Thải Vi.
Vừa chia tay mà chàng đã bắt đầu thấy nhớ nhung rồi. Tống Vĩnh Kỳ mây mưa với Ôn Yến xong, cảm thấy bây giờ mình như lại biến thành người thanh niên kiêu căng liều lĩnh trong vương phủ Ninh Anh nhiều năm trước.
Chàng không kịp chờ đợi muốn lại nhìn thấy Ôn Yến, thấy ý cười trong mắt cô, hoặc nghe cô nói, cho dù chỉ là những lời nói nhảm vô nghĩa, cũng được.
Dù thế nào Tống Vĩnh Kỳ cũng không nghĩ tới, Ôn Yến tự nhiên cho mình ăn màn kịch đóng cửa.
Vạn Thuần cười nhìn Tống Vĩnh Kỳ đứng ở cửa cung Thải Vi, rất nghiêm túc nói với Tống Vĩnh Kỳ: “Tâm trạng của Môn chủ không tốt, không muốn gặp ngài.”
Tống Vĩnh Kỳ nghe Vạn Thuần nói vậy cũng nghi ngờ lời nàng ấy nói không phải là sự thật, nhưng lại lo lắng đây là sự thật. Chàng không biết sau khi Ôn Yến rời khỏi tẩm điện của mình có gặp phải chuyện gì không, mình…
“Hoàng thượng vẫn nên quay lại với Lương phi nương nương của ngài đi. Môn chủ chúng ta biết ngài và nương nương tình thâm ý nặng, còn dặn ta lát nữa tới ban thưởng cho Lương phi nương nương đấy.”
Vạn Thuần không ngờ được Đế Vương sáng suốt cũng sẽ bởi vì sự ngăn cản của mình mà chân tay luống cuống, cho nên chỉ có thể có lòng tốt nhắc nhở.
“Ta biết rồi. Nhưng trong này có chút hiểu nhầm, là Lương phi nàng…” Tống Vĩnh Kỳ muốn nói lại thôi, sau khi nói tới đó thì than khẽ một tiếng, tự nhiên không để ý tới ngăn cản của Vạn Thuần mà xông vào trong.
“Hoàng thượng , sao ngài có thể tùy ý xông loạn vào cung điện của môn chủ chúng ta chứ. Ngài tốt nhất nên ra ngoài…” Vạn Thuần đuổi theo Tống Vĩnh Kỳ vào trong cung Thải Vi. Giọng nói bất mãn của nàng ấy cũng dần dần biến mất ở trong cung.