"Trọng Lâu, đến lúc đó không cho phép đệ chơi xấu. Nam tử hán nói được là phải làm được." Kinh Mặc thấy Trọng Lâu đồng ý, trong lòng cực kỳ vui sướng. Thái độ của Trọng Lâu cũng rất kiên quyết, chẳng qua chỉ là tôm càng mà thôi, sao có thể so được với món ăn do đích thân phụ hoàng xuống bếp làm chứ?
Ôn Yến nhìn Kinh Mặc đang gài bẫy Trọng Lâu, cũng có lòng muốn giúp con trai ngây thơ của mình, nhưng lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, nhìn dáng vẻ đắc ý của Kinh Mặc, cuối cùng cô cũng đành thôi.
Trong lúc mấy mẹ con Ôn Yến nói cười rộn ràng thì Tống Vĩnh Kỳ bước vào, dáng vẻ cực kỳ chật vật.
"Phụ hoàng thật sự đốt phòng bếp rồi sao?" Trước giờ Trọng Lâu chưa từng thấy dáng vẻ mặt mày xám xịt này của phụ hoàng, cậu bé khiếp sợ hỏi.
"Không có, món ăn đều đã làm xong." Tống Vĩnh Kỳ nhìn mấy người đang trợn tròn mắt nhìn mình, lắc đầu cười nói.
Tống Vĩnh Kỳ nói xong thì không nhìn con trai và con gái nữa mà là đi đến trước mắt Ôn Yến, dịu dàng nói: "Đứa nhỏ trong bụng lại nghịch ngợm nữa à? Sao nàng ngủ lâu như vậy?"
Ông Yến không trả lời, chỉ cười nói: "Chàng không cần làm những việc này, chàng xem khói bụi trên người chàng kìa.."
"Ta rất vui lòng làm việc cho nàng." Tống Vĩnh Kỳ cúi người ngậm lấy đôi môi của Ông Yến.
Ôn Yến không nghĩ tới Tống Vĩnh Kỳ sẽ làm chuyện này trước mặt hai đứa bé…Cô liền đưa tay đẩy Tống Vĩnh Kỳ ra, nhưng Tốn Vĩnh Kỳ dường như đã đoán ra được, giơ tay ra ôm chặt cô vào lòng.
Ôn Yến chỉ cảm thấy mình mặt đỏ lên…
"Hai người các người thật sự đủ rồi. Khó khăn lắm bọn con mới về được, lại còn phải xem hai người khoe khoang tình cảm. Đúng là già mà không đứng đắn." Kinh Mặc bị tình cảm yêu thương của ba mẹ làm tổn thương, cô bé vừa nói vừa kéo Trọng Lâu rời đi. Trọng Lâu đi đến trước cửa còn không quên quay lại nói với Tống Vĩnh Kỳ một câu: "Phụ hoàng, con và Kinh Mặc tạo cơ hội cho người, người nhất định phải quý trọng đấy."
Ôn Yến đỏ mặt vì câu nói của hai đứa bé, cô thoát khỏi vòng tay của Tống Vĩnh Kỳ, nhẹ giọng nói: "Chàng đi tắm rửa đi, các con đang đợi."
Vẻ mặt Tống Vĩnh Kỳ không cam lòng, trong lòng vẫn nghĩ tới lời nói của Kinh Mặc. Y liếc mắt nhìn Ôn Yến, nghiêm túc hỏi: "Ta nào có già chứ? Nàng thật sự cho rằng ta già mà không đứng đắn sao?"
"Quả thật chàng già hơn con bé rất nhiều." Ôn Yến rất nghiêm túc bổ thêm một đao, Tống Vĩnh Kỳ nhìn Ôn Yến, bất đắc dĩ gật đầu nhận mệnh.
"Chàng nhanh đi rửa mặt, lát nữa chúng ta sẽ đi ăn cơm." Ôn Yến đứng dậy đưa khăn mặt cho Tống Vĩnh Kỳ, nhỏ giọng dặn dò.
"Được, nàng chờ ta." Tống Vĩnh Kỳ mỉm cười nhận khăn mặt xong liền rời đi, hạnh phúc gia đình đời thường này khiến y cảm thấy đáy lòng nhẹ nhàng vươn vít.
Lúc Tống Vĩnh Kỳ đi ra, Ôn Yến đã rời khỏi. Y vội vàng đuổi theo, sau khi thấy Ôn Yến đã ngồi giữa hai đứa bé, cười dịu dàng nói chuyện với bọn chúng, nhìn thấy người con gái mà mình yêu ngồi cách đó không xa, chút oán hận trong lòng y cũng đã biến mất từ lâu.
"Phụ hoàng, phụ hoàng không phải là người toàn năng sao? Sao mà người nấu món ăn khó ăn như vậy?" Thấy Tống Vĩnh Kỳ bước tới, Trọng Lâu, người trước đó đã thề chỉ ăn món ăn do Tống Vĩnh Kỳ nấu, lúc này đang bày ra vẻ mặt khó coi trước. Cậu bé nhìn mấy thứ đen thui trên bàn tự hỏi đây mà là món ăn sao? Cậu bé mới không tin những món ăn khét đen này là do phụ hoàng toàn năng của cậu bé làm ra.
Kinh Mặc vừa nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Trọng Lâu vừa cho món tôm hùm cô bé thích nhất vào miệng, còn cố ý cất giọng thỏa mãn, khiến cho sự oán hận của Trọng Lâu đối với Tống Vĩnh Kỳ càng thêm nặng hơn.
Tống Vĩnh Kỳ nhìn mấy món ăn đen thui do y làm, lại nhìn mấy món ăn đầy đủ sắc hương vị xung quanh, đột nhiên hơi hối hận bản thân đã lỡ miệng nói.
Không có những món ăn này làm nổi bật, y còn có thể tự lừa dối mình, nói rằng các món ăn của y cũng khá ổn nhưng sự thật bày ra đấy, y...
"Tuy bề ngoài của mấy món này không bắt mắt lắm nhưng mùi vị cũng tạm được. Ta đã nếm thử rồi, Trọng Lâu con nếm cánh gà rán này thử xem." Tống Vĩnh Kỳ dùng đũa gắp một cánh gà chiên muốn đưa vào miệng Trọng Lâu nhưng cậu bé đã sợ đến độ nắp sau lưng Ôn Yến, sau đó tủi thân nói với Ôn Yến: "Mẹ, phụ hoàng bắt nạt con."
"Trọng Lâu, món này thật sự rất ngon, không chỉ có phụ hoàng, mà ngay cả Lộ công công cũng đã nếm thử rồi, bọn họ đều nói ăn được." Nhìn dáng vẻ trốn tránh của Trọng Lâu, Tống Vĩnh Kỳ sốt sắng giải thích.
Tống Vĩnh Kỳ một mực muốn Trọng Lâu nếm thử nhưng Trọng Lâu lại tránh như tránh rắn rết, thấy Tống Vĩnh Kỳ vẫn không chịu buông tha cho mình, cậu bắt đầu hét lên với Ôn Yến: "Mẹ, cứu mạng."
Tống Vĩnh Kỳ bị một câu nói cứu mạng của Trọng Lâu khiến Trọng Lâu khiến y tổn thương sâu sắc.
Chỉ là nếm một cái cánh gà thôi thế mà cậu bé đã liên hệ với tính mạng của mình rồi, y...
"Được rồi, những món ăn kia Trọng Lâu đã không đợi kịp nếm qua hết rồi, Lộ công công bọn họ chỉ có thể khen ngợi chàng, thật ra những món này có hơi khó nuốt một chút." Ôn Yến nhìn vẻ mặt đau khổ của Trọng Lâu, tốt bụng giải thích.
Tống Vĩnh Kỳ hơi mất mát đặt cánh gà trở về trong mâm, lại không cam lòng nhấc đũa lên, tự thử một miếng, lập tức vẻ mặt anh cực kỳ khó coi.
"Rõ ràng vừa nãy ta đã nếm thử rồi mà, đúng là mùi vị cũng không tệ lắm. Những thứ bị ta vứt đi kia mới thật sự khó nuốt." Tống Vĩnh Kỳ mất mát nói với Ôn Yến. Lúc này trong lòng y đã hiểu, sở dĩ y cảm thấy những món ăn trên bàn này cũng không tệ bởi vì nếu so với những món ăn đã bị vứt đi kia…
"Ôn Yến, xin lỗi, vốn là muốn làm món ngon cho mẹ con các người nhưng ta…sau này ta sẽ cố gắng học nấu ăn." Tống Vĩnh Kỳ hứa với Ôn Yến, Ôn Yến chỉ mỉm cười lắc đầu nhìn Tống Vĩnh Kỳ.
"Chàng vẫn đừng thử thì tốt hơn, nếu không Trọng Lâu và Kinh Mặc đều sẽ bỏ nhà ra đi mất. Sau này ta sẽ làm cho chàng ăn, chàng muốn ăn gì ta sẽ làm món đó." Ôn Yến nhẹ giọng nói, khó nén được nỗi chua xót trong lòng. Cô vốn đang suy nghĩ khi nào nên nấu cho Tống Vĩnh Kỳ và bọn trẻ một bữa ngon, bởi vì cô không biết lần cuối cùng là khi nào
"Tuy ta thích món ăn do nàng nấu nhưng ta không muốn nàng vất vả. Tương lai ta sẽ làm. Đừng lo, ta sẽ làm tốt." Tống Vĩnh Kỳ đứng dậy đi đến bên cạnh Ôn Yến, đứng ôm Ôn Yến, ngắn gọn nói, nhất thời trong cung điện ngập tràn sự ấm áp.
"Được, sau này để chàng làm, ta sẽ trợ thủ, chúng ta cùng nhau làm." Ôn Yến dễ dàng liền thỏa hiệp. Đây là sự ấm áp của Tống Vĩnh Kỳ dành cho cô, cho dù khả năng có được là rất nhỏ nhưng cô vẫn trân trọng như báu vật.
"Được." Tống Vĩnh Kỳ đồng ý, nói xong lại nghĩ tới hình ảnh hai người hợp tác ăn ý trong phòng bếp, trong lòng cũng trở nên ấm áp.
"Chờ hai ngày nữa các con lại trở về lần nữa đi, mẹ và phụ hoàng sẽ cùng nấu món ngon cho các con ăn." Ôn Yến nghĩ tới bộ dáng tràn ngập mất mát của Trọng Lâu, nhẹ giọng nói.
"Mẹ, bất cứ lúc nào mẹ cũng có thể bảo Thiên Sơn cô cô đi gọi con đều được. Chỉ cần có món ngon, cho dù là núi đao biển lửa con cũng vượt qua hết." Trọng Lâu trả lời rất thẳng thắn. Cậu bé đã không còn sự chống cự đói với tài nghệ nấu nướng của Ôn Yến nữa rồi, còn Kinh Mặc thì lại do dự. Ánh mắt cô nôn nóng nhìn Ôn Yến, mãi một lúc lâu mới nói: "Con cũng muốn ăn món ăn mẹ làm."
Kinh Mặc vừa dứt lời, Tống Vĩnh Kỳ như nhớ ra điều gì, quay đầu nhìn về phía Kinh Mặc hỏi: "Có phải Nhu Phi khiến con khó xử không? Trước kia Thiên Sơn cô cô gọi con mấy lần con đều không tới."
Kinh Mặc liếc mắt nhìn Ôn Yến, sau đó nghiêm túc nói: "Phụ hoàng, việc này không có liên quan đến Nhu Phi, là do con đang luyện chữ nên dặn dò không cho người phép quấy rầy."
Ôn Yến nghe Kinh Mặc nói xong, trên mặt cũng hiện lên vẻ nghi ngờ. Cô và Tống Vĩnh Kỳ cùng nhìn Kinh Mặc, mà Kinh Mặc chỉ thản nhiên nhìn bọn họ, thật giống như những gì cô bé nói đều là sự thật.