Chỉ là tình hình giao chiến của hai nước Đại Lương và Tử Húc lại càng ngày càng nghiêm trọng hơn, càng về sau thì nàng càng không có ý muốn nghe tiếp.
Đã lãnh binh nhiều năm, Tô Diễn chưa từng thất bại đều bị đánh đến nỗi hoa rơi nước chảy.
Lúc trên triều đình đang thương lượng xem phải phái ai đi nghênh chiến, ở bên phía Tử Húc Quốc lại đưa quốc thư tới, yêu cầu kết thông gia với Đại Lương, bọn họ yêu cầu hòa thân với trưởng công chúa.
Về phần đối tượng kết hôn, ở bên phía Tử Húc Quốc là Hứa Kế Thành, là cậu cháu trai nhỏ đã từng bị Kinh Mặc bắt nạt ở trong phủ thái tử vào nhiều năm trước, chỉ là hiện tại cậu bé ấy đã không còn là hoàng thái tôn nữa,
Năm đó bởi vì hoàng thái tử Hứa Tư Niên vất vả quá độ mà rốt cuộc vẫn không đợi được đến năm ba mươi lăm tuổi mà đã qua đời, lúc qua đời vẫn còn chưa leo lên hoàng vị, cùng lúc đó cũng không trở thành thái tử hoàng thái tôn. Hứa Kế Thành bởi vì phụ thân mất sớm mà đau lòng gần chết đi được, thậm chí bởi vì vậy mà còn nằm trên giường bệnh trong thời gian dài, lão hoàng đế của Tử Húc Quốc thương tâm đến nỗi cũng buông tay nhân gian, lúc sắp chết còn dặn dò hoàng tứ tử Hứa Tư An kế thừa ngôi vị.
Sau khi Hứa Tư An kế thừa ngôi vị thì thương tiếc Hứa Kế Thành còn nhỏ mà đã mất phụ thân, phong cậu thành thân vương
Trọng Lâu nhìn thấy quốc thư đến từ Tử Húc Quốc thì liền tức giận, chàng có vô dụng thì cũng không thể để cho hoàng tỷ của mình gả cho một con ma bị bệnh, cho nên việc này chàng không hề nói một tiếng nào với Kinh Mặc, liền trực tiếp triệu kiến trọng thần ở trong triều, bọn họ đã thương lượng với nhau thật lâu trong ngự thư phòng.
Ngày hôm sau, Trọng Lâu phái Lãnh Ninh đến biên quan, năm đó Lãnh Ninh cũng đã từng chém giết với phụ hoàng trong chiến trường nhưng mà không ngờ rằng là lão tướng vẫn không thể qua được tiểu tướng áo trắng trong lời đồn của Tử Húc Quốc.
Trải qua cuộc giao chiến, thành trì Đại Lương quốc lại bị công phá một lần nữa, đại quân Tử Húc thấy sắp phải tấn công vào Thành Kinh Mặc, hắn bất đắc dĩ cũng chỉ có thể cầu nguyện với triều đình một lần nữa.
Chỉ là không đợi đến lúc thư cầu viện của hắn đưa đến trước mặt của Trọng Lâu thì đã sớm bị thương trên chiến trường, bởi vì tâm sự của Lãnh Ninh quá nặng, cho nên đã ngã bệnh.
Mà lúc này binh sĩ Tử Húc Quốc ở bên ngoài trướng đang chửi rủa không ngớt, hô to Lãnh Ninh nhát gan, không dám ra nghênh chiến, hai quân trước trận, âm thanh nhục mạ của binh sĩ Tử Húc Quốc làm Lãnh Ninh đỏ mặt, cuối cùng một tiểu tướng trong quân đội vẫn luôn vụng trộm đi theo hắn không hề để ý đến sự khuyên ngăn của mọi người mà tự ý xuất chinh, chỉ là mấy hiệp, tên tiểu tướng kia liền bị tiểu tướng áo trắng bắt lấy.
Tiểu tướng áo trắng của Tử Húc Quốc bắt người còn không tính, vậy mà còn đưa chân dung của tiểu tướng đó vào trong quân của Đại Lương, chỉ nói là muốn tặng cho Lãnh tướng quân.
Lãnh Ninh nhìn bức họa đó, phun ra một ngụm máu. Làm gì có là tiểu tướng ở trong quân của Đại Lương, đó rõ ràng là con gái của mình mà.
Hắn và Thiên Sơn kết hôn ba năm mới có được đứa con gái, bình thường yêu thương như là bảo vật, lại cưng chiều vô pháp vô thiên, càng không nghĩ đến cô bé lại có thể đi theo mình đến chiến trường, còn bị người ta bắt đi...
Lãnh Ninh chỉ có thể kéo lấy thân thể hư nhược của mình, lại cộng thêm một bức thư của mình trong quyển sổ báo cáo tình hình chiến đấu, cầu xin hoàng thượng nghỉ biện pháp nhanh chóng cứu con gái của mình.
Nha đầu kia chính là mạng sống của Thiên Sơn, nếu như biết con gái bị mình làm mất, vậy thì Thiên Sơn sẽ thật sự không tha thứ cho mình.
So với ai khác, Lãnh Ninh biết rất rõ ràng sau khi Ôn Yến rời đi, Thiên Sơn vẫn luôn suy nghĩ muốn làm như thế nào mới có thể chạy thoát giống với môn chủ của mình.
Hiện tại Thiên Sơn tâm tâm niệm niệm đều là muốn tìm chủ tử của mình, con gái chỉ là biện pháp duy nhất để ngăn cản bước chân của nàng ta.
Lãnh Ninh không biết rằng một phong thư của mình làm cho quân vương trong triều đình trở nên thất hồn lạc phách, lúc nhìn thấy thư của Lãnh Ninh, sắc mặt của chàng vẫn còn bình tĩnh như cũ, chỉ là tay đang nắm chặt đặt ở trên bàn một hồi lâu cũng không có buông ra.
Trong đầu của chàng đều là giọng nói giòn tan của Lãnh Tố, gọi mình là ca ca, còn có nụ cười xinh xắn của nàng, thậm chí chàng còn không dám nghĩ đến cảnh tượng sau khi Lãnh Tố bị bắt, nàng ấy có khóc có la hét hay không?
Trong lúc Trọng Lâu đang hoang mang lo sợ, Kinh Mặc cũng biết nguyên nhân Trọng Lâu từ chối hòa đàm, phái Lãnh Ninh đi đến biên quan.
“Cái tên Trọng Lâu đó có lương tâm như thế hả?” Nghe thấy Trần Nguyên Khánh nói những lời nói lúc Trọng Lâu nói ở trong ngự thư phòng cho mình nghe, trong lòng của Kinh Mặc rất là cảm động, im lặng một hồi lâu rồi chỉ hỏi một câu.
“Đúng vậy, cậu ấy đối với người tỷ tỷ là con cũng không tồi đó chứ, cái con ma bị bệnh đó đúng là không phải người tốt đẹp gì.” Trần Nguyên Khánh tổng kết lại rồi nói.
“Cái thằng nhóc đó lúc còn bé thật sự rất đáng yêu, con đã có cơ hội trêu đùa với hắn, ai ngờ đến lớn lên liền bị ốm đau bệnh tật, sau khi cửu cửu của thái tử qua đời liền không gặp hắn nữa, không biết là hắn ta có thể sống được mấy năm, thật sự đáng tiếc mà..." Kinh Mặc nhẹ giọng thở dài xong liền vội vàng nhìn quyển sách ở trên tay của mình, ừm, là thoại bản.
Bởi vì Trần Nguyên Khánh cảm thấy nàng cùng với một đám đàn ông sống trong quân doanh đến nỗi đều không có hương vị của nữ nhân, cho nên mới tìm mấy quyển sách nữ nhân đau buồn cho nàng xem, nhưng mà tình yêu nam nữ ở trong đây cứ cong cong quấn quấn, vẫn rất hấp dẫn người xem.
“Thấy Trọng Lâu hiểu chuyện như vậy, thúc giúp con viết một chiết tử đưa cho đệ ấy đi, cứ nói là đệ ấy vẫn làm hoàng thượng, tỷ tỷ của đệ ấy sẽ bảo vệ cánh cửa phía nam Đại Lương thay cho đệ ấy.” Lúc Kinh Mặc nói chuyện còn mang theo một bộ dạng đại nghĩa, trong lòng của nàng thậm chí còn đã có hình tượng trong tương lai của mình.
“Ta cảm thấy ở bên phía Tử Húc Quốc đánh chủ ý lên con, con vẫn lên cẩn thận một chút thì tốt hơn.” Trần Nguyên Khánh vẫn không yên lòng mà dặn dò, năm đó Ôn Tư công chúa gả đến Đại Lương, tuy nói là thành toàn cho Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến, nhưng mà trong mắt của bách tính lại là hai nước đang kết thành thông gia kéo dài hòa bình trong mười năm, cho nên lần này hai nước giao binh với nhau cho dù là triều thần hay là bách tính chắc chắn là ai cũng sẽ nghĩ, phương thức nhanh gọn đó chính là hòa thân.
Trước đó là Ôn Tư công chúa đến Đại Lương, lần này bọn họ sẽ để công chúa Đại Lương gả đi, cũng sẽ thuận lý thành chương.
Cho nên mặc kệ là bên phía Tử Húc kiên trì hay là tâm sự của bách tính bên Đại Lương, sợ là điều chờ sau khi chiến hỏa diệt rồi, dùng hòa thân để đổi lại mấy năm hòa bình.
Càng chết hơn nữa là thế hệ của Kinh Mặc trong hoàng thất chỉ có ba đứa con là con của vợ cả, hai đứa là hoàng tử, một là công chúa, công chúa hòa thân, Kinh Mặc chính là lựa chọn duy nhất.
Vốn là si tình gây họa, lại muốn một đứa bé như Kinh Mặc phải gánh vác, nghĩ lại mà Trần Nguyên Khánh cũng cảm thấy rất bực mình, giống như là chuyện tốt trên đời này đều bị Tống Vĩnh Kỳ chiếm hết, tất cả những chuyện đau lòng và phiền muộn đều là hắn ta.
Năm đó Tống Vĩnh Kỳ si tình đã có lỗi với muội muội của hắn ta, y si tình chỉ yêu một người phụ nữ, chỉ sinh ra một đứa con gái là Kinh Mặc, hòa thân cũng chỉ có thể là Kinh Mặc.
“Trần thúc, lúc trước thúc đã nói rồi, binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, nếu quả thật từ chối không được thì cứ đến Tử Húc thôi, dựa vào Kinh Mặc bản lĩnh đầy người còn không xử lý được một nam nhân nữa à.” Kinh Mặc nhìn Trần Nguyên Khánh mang theo gương mặt u sầu, nói chuyện rất là vô tình.
Trần Nguyên Khánh nhìn Kinh Mặc, đột nhiên cảm thấy mình nên dạy cho nàng đạo nghĩa vợ chồng chung sống với nhau, nhưng mà hắn ta ngay cả hiểu cũng không hiểu. Trước đó nữ nhân ở trong phủ cũng bất quá là vì ứng phó mà thôi, ngay cả hai đứa con gái duy nhất của hắn ta mà hắn ta cũng không có tâm tư yêu thương, ngược lại là hắn ta dùng tất cả sự kiên nhẫn của mình ở trên người của Kinh Mặc.
Yêu càng sâu thì kỳ vọng càng cao, hắn ta không muốn để cho Kinh Mặc tùy ý phải gả cho một nam tử như thế, làm thiệt thòi tiểu công chúa của hắn ta.
“Ta sẽ sắp xếp cài người vào Tử Húc Quốc, thuận tiện tìm hiểu tình hình, con cũng nghĩ xem nhóm hoàng tử hoàng tôn ở bên phía Tử Húc Quốc, con có đặc biệt hợp mắt với người nào hay là không?” Trần Nguyên Khánh nói chuyện cũng mang theo ý dụ dỗ, để Kinh Mặc nhớ đến kẻ lừa gạt trong câu chuyện của mẹ kể.
“Trong mắt của ta, con người chỉ có hai giới tính, một là nam nhân một là nữ nhân.” Kinh Mặc trả lời rất thành thật, nàng cảm thấy đối với chuyện tình yêu và hôn nhân, trời sinh mình đã dốt rồi. Đúng là ở Tử Húc Quốc không có nam nhân nào vừa mắt với nàng, nhưng mà không chỉ là có Tử Húc Quốc, hình như là cả nước Đại Lương cũng đều không có luôn.
“Nếu như Trần thúc sốt ruột tìm nam nhân cho con, vậy thì đến Tử Húc Quốc xem thử đi, nói không chừng thật sự có người phù hợp..."