"Hoàng thượng vẫn đang ở độ tuổi sung mãn, mà hoàng tử lại chỉ có một, bây giờ quyết định người thừa kế hoàng vị thật sự vẫn còn quá sớm, vẫn xin hoàng thượng suy nghĩ lại." Trương Tiên Huy lúng túng, ông ta đã đưa nữ nhi vào hậu cung chính vì để có thể cho nàng ta sinh ra hoàng tự, sau này kế thừa hoàng vị. Nếu như bởi vì chuyện Phi Long Môn lần này đã khiến hoàng thượng quyết định người thừa kế hoàng vị, vậy thì bọn họ còn có thể trông cậy cái gì nữa?
Ông ta cũng sẽ không ngây thơ nói với mình rằng nhi tử của hoàng thượng và môn chủ Phi Long Môn sẽ là người bình thường.
Tống Vĩnh Kỳ hiển nhiên cũng không ngờ đến vào lúc này bởi vì chuyện xác định người thừa kế hoàng vị khiến cho lòng người trên triều đình sôi trào, cho nên nhẹ nhàng gật đầu nói một câu: "Trẫm cũng chỉ là nói vậy thôi."
Mang Trọng Lâu ra làm lá chắn, đây là cách được dùng lúc Ôn Yến đang bị vây khốn, nàng ấy cũng đã nói rõ với mình ở trong thư, giờ phút này chàng cảm thấy có Trọng Lâu ở đây thì lý do Phi Long Môn tạo phản cũng không hề có.
Lời nói nói một chút mà thôi của Tống Vĩnh Kỳ khiến triều đình lại rơi vào sự im lặng kỳ lạ một lần nữa, có thể tham gia vào thương lượng chuyện quốc gia trên triều đình thì có ai mà không phải là người khôn khéo, Đương nhiên cũng đều hiểu dụng ý mà hoàng thượng nhắc đến Trọng Lâu.
"Các vị còn cảm thấy Phi Long Môn sẽ cấu kết với loạn thần tặc tử hay sao?" Tống Vĩnh Kỳ thấy chúng thần cũng không tiếp tục nói chuyện nữa, tâm trạng không hiểu sao đã khá hơn nhiều.
"Hoàng thượng, vì để ngăn chặn Phi Long Môn cấu kết với nghịch thần, thần đề nghị lập tức lập người thừa kế hoàng vị." Tiêu Tướng thấy một tiếng cảm khái đơn giản của Tống Vĩnh Kỳ đã khiến cho quần thần không phát ra tiếng động nào, không để ý chút nào mà tiếp tục xát muối vào vết thương cho bọn người chỉ sợ thiên hạ không loạn.
"Hoàng thượng, hiện tại không rõ tình thế bên phía quân Khắc Châu, hoàng thượng cũng chỉ có một hoàng tử, thật sự không phải là lúc lập người thừa kế. Hoàng thượng, ngài nên nghĩ lại." Trương Tiên Huy trừng mắt liếc nhìn Tiêu Tướng, cao giọng nói.
Ông ta vừa mới nói xong, người cùng phe của ông ta liền nhanh chóng phụ họa theo sau, Trần Nguyên Khánh nhìn nhìn Trương Tiên Huy rồi cũng nhẹ giọng phụ họa: "Hoàng thượng, hiện tại lập người thừa kế là quá sớm."
Dự định của Trần Nguyên Khánh cũng giống với bọn người Trương Tiên Huy, so với Lương phi thì ông ta cảm thấy muội muội của mình càng có khả năng hạ sinh hoàng tử hơn, dù sao nàng ta cũng là Ninh An vương phi danh chính ngôn thuận, con của nàng ta là người duy nhất có tư cách thừa kế hoàng vị.
Cho nên, hiện tại tuyệt đối không thể để cho nhi tử của Ôn Yến trở thành thái tử được.
Tống Vĩnh Kỳ cười nhạt một tiếng như cũ, chỉ là đáy mắt đã lạnh rét, chỉ có bọn người Trương Tiên Huy và Trần Nguyên Khánh nhìn thấy.
"Thế nhưng sự trung thành của Phi Long Môn ngoại trừ việc lập thái tử thì trẫm thật sự không biết phải làm thế nào để bảo đảm được, nhất là bây giờ bọn họ đang ở Khắc Châu, muốn quân Khắc Châu cũng chỉ là chuyện dễ như trở bàn tay, trẫm..." Tống Vĩnh Kỳ rất là khó xử nhìn Trần Nguyên Khánh lúc nãy còn nói chắc như đinh đóng cột trên triều đình, muốn mình hạ chỉ khống chế Phi Long Môn lại, vẻ trào phúng nơi đáy mắt càng nồng đậm hơn.
Nếu như không phải trong lòng của bọn họ tràn đầy ham muốn cá nhân của bản thân, suy nghĩ rõ ngọn nguồn của mọi chuyện, như vậy cũng sẽ không ném vấn đề như thế này lên triều đình.
Thế nhưng bọn họ quá muốn để cho mình và Ôn Yến có hiềm khích, bọn họ quá muốn diệt trừ Phi Long Môn được xem là tâm phúc của mình.
"Hoàng thượng, nếu như không phải chứng cứ vô cùng xác thực thì chúng thần cũng không dám nói linh tinh trên triều đình, cho dù hoàng thượng tin tưởng hoàng tử là con của nàng ấy, môn chủ Ôn Yến cũng không nhất định không có tâm tư riêng, cho nên chúng thần mới..."
"Chắc chắn là môn chủ Ôn Yến có oán hận hoàng thượng cho nên mới có thể làm như vậy, tại sao Ôn Yến lại rời khỏi hậu cung, hoàng thượng hẳn là người hiểu rõ nhất không phải sao?" So sánh với Trần Nguyên Khánh lúc này đang quẫn bách, Trương Tiên Huy đã không lo lắng Tống Vĩnh Kỳ sẽ lập thái tử lại mở miệng một lần nữa.
"Môn chủ Ôn Yến có oán giận cũng là chuyện bình thường, dù sao nàng ấy cũng đã từng thật lòng yêu nhau với hoàng thượng, nhưng lại bởi vì một số người bảo thủ cố chấp ở trong triều mà không thể thành người yêu mà trở thành bà con thân thuộc." Trương Tư Không cười nói, nhìn bọn họ đang xoắn xuýt với chuyện trung thành của Phi Long Môn, ông ta đột nhiên cảm thấy đây chính là thời cơ tốt để hoàng thượng và Ôn Yến bên cạnh nhau.
Những năm này ông ta vẫn luôn cảm thấy có lỗi vì lúc trước đã cổ hủ, nếu như không phải lúc trước ông ta khăng khăng ngăn cản thì có lẽ tất cả cũng sẽ không giống như bây giờ, cho nên ông ta vẫn luôn tìm kiếm cơ hội để bọn họ có thể danh chính ngôn thuận mà ở bên nhau.
"Nàng ấy là Quý Phi của tiên hoàng, làm sao có thể cùng hoàng thượng được, trái với luân thường đạo lý, chúng ta không thể làm như không thấy được." Thấy Trương Tư Không lại nhắc đến chuyện của Ôn Yến và hoàng thượng, Trương Tiên Huy một phe, Lương Khuê một phe, còn có Trần Nguyên Khánh một phe đều nhanh chóng đứng lên phản kích.
Đối với chuyện của Ôn Yến thì bọn họ có mối thù chung, nếu như hoàng thượng và Ôn Yến ở cùng với nhau thì tổn thất của bọn họ rất lớn.
"Không để ý đến nhân luân cương thường chính là tiên hoàng, ông ấy đã biết rõ hoàng thượng và môn chủ Ôn Yến tình sâu nghĩa nặng với nhau, vậy mà lại khăng khăng phong Ôn Yến làm quý phi..." Trương Tư Không lại cẩn thận nhắc lại chuyện năm đó một lần nữa, chỉ là tất cả mọi người ở đây lại không quan tâm nhiều đến chuyện năm đó, cái bọn họ quan tâm chính là lợi ích hiện tại, bọn họ không thể để lợi ích của mình bị tổn thất.
"Hoàng thượng, nếu như vì vậy mà Ôn Yến có oán khí, không đồng lòng với hoàng thượng cũng là có thể, cho nên chúng ta vẫn nên ngẫm lại chúng ta phải làm như thế nào để có được trái tim của Ôn Yến." Lúc nói chuyện, thần sắc của Tống Vĩnh Cương rất đắc ý.
Mặc dù trở ngại luân thường đạo lý, trở ngại mưu mô ở phía sau của bọn người Tống Vân Lễ, Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến vẫn là không có khả năng danh chính ngôn thuận ở cạnh nhau, nhưng thừa cơ hội này mà tranh thủ một vài thứ vì bọn họ thì có thể.
Dù sao đây là cơ hội ngàn năm có một, mà cơ hội lần này lại là do bọn người Tống Vân Lễ và Trần Nguyên Khánh chắp tay đưa lên.
"Hoàng thượng có thể lập thái tử."
"Hoàng thượng đã từng nói Ôn Yến và ngài là người thân của nhau, ngài chỉ có thể hạ chỉ lập nàng ấy làm công chúa..." Rốt cuộc Trần Nguyên Khánh cũng đã tỉnh táo lại từ trong mất mát, hắn ta nói ra đề nghị của bản thân mình, trong nháy mắt nhận được tán thưởng của rất nhiều người.
Lời đề nghị của Trần Nguyên Khánh không được gọi là không cay độc, chỉ cần danh phận công chúa của Ôn Yến đã định rồi, vậy thì nàng ấy và Tống Vĩnh Kỳ chính là huynh muội. E là người đời cũng không quan tâm danh hiệu công chúa này của Ôn Yến được phong lúc nào, bọn họ sẽ chỉ cảm thấy Trọng Lâu là kết quả của việc hai huynh muội Ôn Yến và Tống Vĩnh Kỳ loạn luân mà có được, đây là muốn trực tiếp chặt đứt khả năng trở thành thái tử của Trọng Lâu.
Tống Vĩnh Kỳ rất hiểu rõ rắp tâm của Trần Nguyên Khánh, mặc dù hiện tại hắn ta lòng lang dạ thú cố gắng nghĩ kế ở triều đình, nhưng dù sao hắn ta cũng là tướng võ, tâm tư không đủ cẩn thận, ý đồ của hắn ta rất dễ dàng khiến người khác phát giác được.
"Hoang đường, chẳng lẽ sau này muốn để hoàng tử gọi mẫu thân của mình là cô mẫu ư?" Sắc mặt của Trương Tư Không giận đến nỗi xanh mét, nếu như có thể thì ông ta thật sự muốn đánh Trần Nguyên Khánh dụng ý khó dò này.
"Đó chính là muốn hoàng tử của bản vương gọi nghĩa mẫu một tiếng cô mẫu, bản vương không đồng ý, nghĩa mẫu thì chính là nghĩa mẫu, cô mẫu lại là cái thứ gì chứ?" Mặt mũi Tống Vĩnh Cương tràn đầy giận dữ, rất kiên định nói với Tống Vĩnh Kỳ.
Sao Tống Vĩnh Kỳ có thể không biết ý của Tống Vĩnh Cương được, mặc dù hắn là đang dùng cách ngang ngược để trợ giúp mình, bởi vì lời đề nghị của Trần Nguyên Khánh đã đưa ra ngoài trừ ảnh hưởng đến Trọng Lâu thì thật ra còn có thể thực hiện được.
"Để hoàng tử gọi mẫu thân của mình là cô mẫu thì quá là hoang đường, hoàng thượng đối với môn chủ Ôn Yến tình sâu nghĩa trọng, những năm gần đây đều chưa từng chạm qua nữ nhân khác, không biết là sau này hoàng thượng có phải cũng như thế, vì môn chủ Ôn Yến mà thủ thân?" Tiêu Tướng nhẹ giọng hỏi, trong mắt đều là ánh sáng.
"Trẫm không có hứng thú với những nữ nhân khác." Nếu là tra hỏi của Tiêu Tướng, cho dù không biết ý đồ của ông ta thì Tống Vĩnh Kỳ cũng sẽ thẳng thắn đáp lại, dù sao đây cũng là người một nhà có số lượng không ít trên triều đình.
"Hoàng thượng, trước đây không lâu ngài với Lương phi nương nương còn mặn nồng, nay ngài nói những lời này không khỏi cảm thấy tuyệt tình." Trương Tiên Huy nghe Tống Vĩnh Kỳ nói vậy, đầu tiên là cảm thấy căm tức.
"Trẫm mặn nồng với Lương phi như thế nào, ngươi tốt nhất nên về hỏi nữ nhi của ngươi đi, trẫm không trách tội cả nhà ngươi thì ngươi hẳn đã nên tạ trẫm khoan dung độ lượng rồi." Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng cười một tiếng với Trương Tiên Huy, nhẹ giọng nói.
Trương Tiên Huy đương nhiên cũng biết rõ nữ nhi của mình với hoàng thượng như thế nào, cho nên cũng biết mình đây là đang tự rước lấy nhục, nhưng mà nhìn thấy bộ dáng không muốn truy cứu của Tống Vĩnh Kỳ thì ông ta mới thở phào một hơi.
Chỉ là tiếp theo đây, Tiêu Tướng có ý đồ gì thì ông ta đoán không được.