Lương phi vốn không gặp chuyện gì, chỉ có điều nàng ta muốn được Hoàng thượng thương tiếc mà thôi.
Chỉ có điều dù gì Lương phi cũng là hậu phi, bọn họ không dám nói thực, đành nói là động thai khí, cần phải tĩnh dưỡng.
Nghe ngự y nói thế, Lan quý phi liên tục hỏi nhóm ngự ý, phải chú ý đến những gì để không bị như vậy nữa, nếu làm gì để khiến cho Lương phi mau chóng khỏe lại.
Lương phi thấy Lan quý phi cố gắng tỏ ra quan tâm mình trước mặt Hoàng thượng, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, nhưng chỉ đành thôi, giả vờ nằm trên giường một cách yếu ớt, ra vẻ mệt lử không còn sức lực nữ.
“Có Lan quý phi chăm sóc nàng thì trẫm cũng thấy yên tâm rồi, trẫm vẫn còn việc phải làm, nàng nghỉ ngơi đi.” Thấy Lương quý phi đã diễn sắp xong vở kịch này rồi, Tống Vĩnh Kỳ cũng không ở lại đây nữa, nhưng chàng vẫn nhịn cảm giác chán ghét trong lòng xuống, nói với giọng dịu dàng.
“Vậy Hoàng thượng còn đến thăm thần thiếp không? Thần thiếp không muốn để Hoàng thượng đi, thần thiếp...” Lương phi sốt ruột muốn giữ Tống Vĩnh Kỳ lại.
Nàng ta hối hận vì giả vờ không khỏe rồi, nàng ta cảm thấy nếu như mình không giả vờ mệt mỏi, chắc chắn Hoàng thượng sẽ không bỏ đi như vậy đâu...
“Hoàng thượng, chẳng qua Lương phi muội muội không nỡ xa Hoàng thượng mà thôi, người có việc thì cứ đi đi, thần thiếp sẽ chăm sóc cho muội ấy.” Vốn dĩ Tống Vĩnh Kỳ đang đau đầu nghĩ xem phải đối phó với Lương phi như thế nào, nhưng không ngờ Lan quý phi đã cướp lời.
Chàng nhìn sang Lan quý phi một lần nữa, ánh mắt lộ ra vẻ tán thưởng.
Lan quý phi cúi đầu cười e lệ, Lương phi nhìn thấy hai người bọn họ trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng căm hận tột cùng, bàn tay siết chặt thành đấm, nhưng gương mặt vẫn phải ra dáng lưu luyến.
“Lan quý phi chăm sóc Lương phi cho cẩn thận, đợi khi Lương phi sinh đứa trẻ này ra, trẫm cũng sẽ không bạc đãi nàng đâu.” Tống Vĩnh Kỳ hài lòng hứa hẹn.
“Con của Lương phi muội muội cũng là con của thần thiếp, Hoàng thượng yên tâm đi, chắc chắn thần thiếp sẽ chắm sóc muội muội và đứa trẻ trong bụng muội ấy chu toàn.” Lan quý phi hiểu không bạc đãi từ miệng Tống Vĩnh Kỳ nghĩa là gì, lúc nói chuyện, trái tim của nàng ta cũng đập rộn ràng.
“Có nàng ở đây, trẫm cũng thấy yên tâm.” Tống Vĩnh Kỳ gật đầu hài lòng, rồi đi khỏi đây, Lương phi nhìn theo hướng Tống Vĩnh Kỳ bỏ đi với ánh mắt dào dạt tình cảm, sự không cam tâm trong lòng đã hóa thành nỗi lưu luyến.
Nàng ta thật sự yêu thích Hoàng thượng, thật sự hy vọng có thể ở bên Hoàng thượng lâu dài, nàng ta rất trân trọng từng phút giây được ở bên Hoàng thượng.
Nhưng mà..
“Quý phi tỷ tỷ, tỷ đến đây làm gì? Vốn dĩ muội và Hoàng thượng đang nồng ấm với nhau, tỷ...” Mặc dù trong lòng nàng ta oán hận tột cùng, nhưng Lương phi cũng không dám nói thẳng thừng, dù gì phụ thân của bọn họ hợp tác với nhau, bọn họ cũng nên nắm tay nhau cùng tiến tới mới phải.
“Muội muội, ta đâu có ngờ Hoàng thượng lại ở đây, càng không ngờ muội muội không khỏe, ta chỉ lo lắng cho muội thôi, ta...” Lan quý phi làm ra vẻ đã hiểu Lương phi muốn nói gì, gương mặt nàng ta lộ ra vẻ sốt ruột, nàng ta sốt ruột muốn để cho Lương phi biết, mình không cố ý phá hoại tình cảm giữa Lương phi và Hoàng thượng.
“Muội muội, chúng ta đều hiểu rõ mấy năm nay đã sống như thế nào, muội có thể được Hoàng thượng để ý đến, có thể mang thai con của Hoàng thượng, ta là người mừng rỡ nhất. Dù gì một trong số hai người chúng ta được Hoàng thượng để mắt đến vẫn tốt hơn là cả hai đều sống trong khốn khổ, nữ nhân trong hậu cung này có thể tranh sủng với muội, nhưng mầt sẽ không làm vậy, bởi vì chúng ta có vinh cùng hưởng, có hoạn cùng chia, khi nãy những lời ta nói với Hoàng thượng đều là lời thật lòng đấy, ta thật sự coi con của muội như con của mình, ta không may mắn được Hoàng thượng sủng ái như muội muội, Hoàng thượng cũng sẽ không sủng ái ta, bởi vậy, niềm hy vọng duy nhất của ta chính là đứa trẻ trong bụng muội.” Nói dứt lời, Lan quý phi rưng rưng nước mắt, lời nói thắm thiết của nàng ta chạm vào đáy lòng của Lương phi, nàng ta nhìn Lan quý phi, trong lòng thấy rất đỗi áy náy.
“Quý phi tỷ tỷ, ta hiểu tấm lòng của tỷ mà, chỉ có điều...”
“Muội muội hiểu tấm lòng của ta mới là điều quan trọng nhất, muội yên tâm đi, tất thảy mọi người trong cung đều có thể hãm hại muội, nhưng ta sẽ không, ta sẽ luôn bầu bạn với muội trong cung cấm này, cho đến khi muội muội bước lên ghế Thái hậu, đứa trẻ của chúng ta sẽ trở thành Hoàng thượng.” Lan quý phi nói với vẻ kiên định, cũng đã nói ra tiếng lòng của Lương phi.
Mặc dù Lương phi không thông minh cho mấy, nhưng nàng ta cũng biết, nếu như được gia tộc của Lan phi ủng hộ, vậy thì trong tương lai con của nàng ta sẽ có thể đi xa hơn, bởi thế nàng ta không nên vì hiểu lầm nhất thời mà xa xách Lan quý phi.
“Tỷ tỷ, ta biết là trong Hoàng cung, chỉ có tỷ đối xử tốt với ta nhất thôi, sau này con của ta cũng là con của tỷ.” Lương phi hứa hẹn một cách chân thành, trong lúc nói chuyện, nàng tay nắm lấy tay Lan quý phi.
Suốt cả buổi, Lan quý phi đều nở nụ cười tươi tắn, không có ai biết rằng sau khi nghe Lương phi đảm bảo như thế, ánh mắt nàng ta thoáng có vẻ đắc ý.
Tống Vĩnh Kỳ rời khỏi cung của Lương phi, chàng sốt ruột muốn đến Thải Vi cung, chàng cảm thấy rằng chỉ có Thải Vi cung mới có thể làm dịu đi sự phiền muộn trong lòng chàng mà thôi.
Lúc chàng bước chân vào Thải Vi cung, Ôn Yến đang ngồi xếp dược liệu, Tống Vĩnh Kỳ đi vào cung mà nàng cũng không chú ý.
Tống Vĩnh Kỳ ra hiệu Thiên Sơn Vạn Thuần không được lên tiếng, rồi chậm rãi đi đến ngồi xuống bên nàng, nhìn nàng nghiên cứu dược liệu một cách nghiêm túc, thỉnh thoảng lại với tay lấy đơn thuốc, lông mày chau lại.
Đợi đến khi Ôn Yến làm việc xong, cô quay đầu lại mới nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ, chàng đang nhìn cô bằng ánh mắt dịu dàng.
“Chàng đến từ lúc nào đó, sao không sang cung của Lương phi?” Tống Vĩnh Kỳ đã từng nói với Ôn Yến rằng hôm nay chàng đã kín lịch, không có thời gian rảnh sang cung Thải Vi, nhưng nhìn thấy vẻ của chàng, hình như chàng đã ở đây lâu lắm rồi.
“Đi rồi, trốn ra luôn rồi.” Tống Vĩnh Kỳ nói với giọng nghiêm túc.
Đường đường là bậc đế vương, vậy mà phải bỏ trốn khỏi cung điện của phi tử mình, chỉ nghĩ thôi cũng thấy cảnh tượng ấy không đẹp đẽ gì cho mấy...
“Bây giờ Lương phi đang mang thai, không thể chuốc thuốc chàng được, chàng không cần phải...”
“Nàng ta sẽ không chuốc thuốc cho ta, nhưng sẽ dựa vào lòng ta, nũng nịu với ta, sẽ thấp giọng nói bản thân mình muốn được làm điển lễ sắc phong quý phi, muốn trẫm ra lệnh tổ chức tiệc cho nàng ta, còn giả vờ không khỏe, bất kỳ chuyện gì cũng là ta cảm thấy đau đầu.” Tống Vĩnh Kỳ thẳng thắn nói cho Ôn Yến nghe, bây giờ chàng thật sự không tiếp thu nổi phúc phận có mỹ nhân bầu bạn thế này.
“Đây mới là thái độ nên có của nữ nhân mà.” Ôn Yến không thể không thừa nhận rằng, đây mới là dáng vẻ mà một nữ nhân nên có, Ôn Yến cảm thấy bản thân mình không được nữ tính như Lương phi.
“Ai mà thèm loại nữ nhân như vậy chứ, ta không hiểu nổi sao lại có đàn ông thích dạng người ưa làm bộ tịch như vậy chứ, thật tình...” Tống Vĩnh Kỳ không khỏi thở than.
Ôn Yến không nói gì, chỉ cười nhẹ nhìn Tống Vĩnh ỳ, Tống Vĩnh Kỳ không hiểu ra sao, chàng cũng nhìn Ôn Yến, một hồi lâu sau mới bừng tỉnh.
Hóa ra chàng cũng từng thích nữ tử như thế, yếu đuối sà vào lòng mình, thì thầm thổ lộ tình cảm với chàng.
Bây giờ nhớ lại, bản thân mình cũng từng hưởng thụ cảm giác được nữ nhân như vậy yêu thương, có điều bây giờ, tất thảy đều đã thay đổi cả rồi.
“Đúng là lúc đó ta thích cảm giác được người khác sùng bái, được người khác ỷ lại, nhưng sau đó gặp được nàng, ta mới biết rằng, nữ tử đáng yêu nhất chính là người như nàng, không làm bộ làm tịch, vừa thông minh vừa dũng cảm, có lẽ người ưa giả vờ sẽ khiến cho nam nhân thương xót, nhưng nữ nhân như nàng, sẽ khiến cho tim ta rung động.” Tống Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng nói với Ôn Yến, chàng không thể không thừa nhận, Ôn Yến đã làm chàng thay đổi cách nhìn về nữ nhân.
Ôn Yến vẫn không nói gì, chỉ cười nhẹ, cô không ngờ rằng chỉ cần dùng một câu nói đùa bỡn của mình thôi, đã đổi lại được lời tỏ tình của Tống Vĩnh Kỳ, dường như cô đã hời to rồi...