Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại - Ôn Yến - Truyện full: tác giả Ôn Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng cung. Ngự Thư Phòng.

Sắc mặt Hoàng đế khẽ biến thành giận, chắp tay sau lưng đi lại ở bên trong ngự thư phòng, một nam tử khom người đứng thẳng trước mặt ông, vẻ mặt có chút sợ hãi, giờ phút này cúi đầu chờ Hoàng đế lên tiếng.

“Tìm kiếm tất cả chưa?” Hoàng đế tức giận hỏi, ánh mắt sắc bén quét mắt nam tử một cái.

Nam tử trả lời: “Hồi hoàng thượng, tìm tất cả các nơi, ngay đêm đó cũng không ai biết thân phận Ôn đại phu, nàng mang theo hoàng Tôn chạy trốn, người phía dưới chỉ định đuổi theo. Chẳng qua là trên đường đuổi theo gặp gỡ một người khác, bọn họ mang đi Ôn đại phu cùng hoàng tôn An Nhiên.”

Hoàng đế cau mày nói: “Hôm nay An Nhiên đã bình an trở về phủ, nói cách khác nhóm người kia rất có thể là người của trấn xa vương phủ, ngươi xác định Ôn đại phu cũng bị bọn họ mang đi sao?”

Nam tử nói: “Xác định, lúc ấy nô tài ở xa xa nhìn sang, Ôn đại phu là bị kéo đi, nàng bị thương, phần lưng đang chảy máu.”

Hoàng đế cả kinh: “Bị thương? Không nhìn lầm chứ?”

Nam tử trả lời: “Gần như có thể khẳng định!”

Mặt Hoàng đế tức giận: “Gần như? Là gần như hay là khẳng định? Phế vật, lúc ấy tại sao không đuổi theo?”


Nam tử ngập ngừng nói: “Hoàng thượng nói qua, chuyện này cần phải âm thầm tiến hành, mà khi đó đối phương quá nhiều người, sợ có người rơi vào trong tay bọn họ không nhịn được nghiêm hình bức cung…”

Hoàng đế lạnh lùng nói: “Sau đó ngươi không điều động nhân mã đuổi theo tra sao? Nàng mất tích nhiều ngày như vậy, cho nên giờ phút này các người mới đến bẩm báo cho trẫm sao? Mà đến lúc này còn không biết tung tích của nàng, trẫm nuôi các người làm gì?”

Nam tử tên Lâm Minh Dịch, là thủ lĩnh một đám người được Hoàng đế nuôi ở bên ngoài, đến từ võ lâm, không có bất kỳ quan chức trong người, càng ít người biết thân phận của bọn họ, bên ngoài người ta gọi là hoàng vệ, nhưng lại không lệ thuộc bất kỳ cơ cấu nào, trực tiếp nghe lệnh Hoàng đế, được Hoàng đế cho riêng bổng lộc, đãi ngộ so với đại thần tam phẩm đương triều không kém chút nào, Hoàng đế tiêu lớn một khoản bạc như vậy nuôi những người này, là bởi vì có rất nhiều chuyện, cũng không thể giải quyết theo chánh đạo, Hoàng đế sẽ ra lệnh cho bọn họ đi làm, hiệu quả hơn nhiều.

Còn lần này bắt cóc An Nhiên, cũng là để cho bọn họ đi làm, chuyện này, bản năng làm được không chê vào đâu được, người nào cũng sẽ không nghĩ tới An Nhiên bị giam giữ ở trong phòng bên ngoài ngoại ô thôn Thạch Đầu.

Lâm Minh Dịch nói: “Chuyện này, nô tài đi tìm hiểu!”

Hoàng đế cả giận nói: “Trong vòng ba ngày, cần phải tìm ra tung tích Ôn Noãn, nếu không, trẫm lập tức giải tán hoàng vệ!”

Lâm Minh Dịch cả kinh, liền vội vàng khom người hành lễ: “Dạ, nô tài nhất định hết sức đi tìm!”

Hoàng đế đuổi hắn đi ra ngoài, trong lòng càng bồn chồn. Quốc sư từng nói qua, chỉ cần quý nữ vào cung, phượng thể của Thái hậu có thể an khang, nhưng sự thật chứng minh, nàng vào cung cũng không có thể để cho Thái hậu mạnh khỏe, ngược lại, điều đó sớm hơn dự kiến.

Ông tâm phiền ý loạn đi lại một vòng ở bên trong ngự thư phòng, ngẩng đầu liền kêu: “Tiểu Đức Tử!”

Tiểu Đức Tử vội vàng đi vào: “Hoàng thượng, có nô tài!”

“Truyền Quốc sư!” Hoàng đế hạ lệnh.

Tiểu Đức Tử vâng dạ liền đi ra ngoài.



Một khắc đồng hồ sau, quốc sư đi tới Ngự Thư Phòng.

“Vi thần tham kiến hoàng thượng!” Quốc sư đóng cửa lại, tiến lên hành lễ.

Hoàng đế ngồi ở trên ghế rồng, tay gõ ngự án, cau mày nhìn quốc sư: “Trước đây ngươi nói qua, để cho Ôn Noãn vào cung, Thái hậu sẽ phượng thể an khang, hôm nay sự thật cũng không phải như ngươi nói, ngươi có cái gì để giải thích?”

Quốc sư trả lời: “Hoàng thượng, quý nữ vào cung, quả thật có thể bảo đảm Thái hậu phượng thể an khang, chẳng qua là, nếu quý nữ tự thân chưa đủ, thì không thể bảo vệ Thái hậu, chính nàng cũng sẽ có nguy hiểm.”

Hoàng đế vội hỏi: “Cái gì gọi là quý nữ tự thân chưa đủ?”

Quốc sư bấm ngón tay tính toán, thở dài một tiếng nói: “Cũng là vi thần đạo hạnh chưa đủ, nhưng lại không có thể tính ra quý nữ có một đại kiếp, hôm nay chỉ sợ quý nữ đã ứng kiếp rồi!”

Hoàng đế đột nhiên đứng dậy, ánh mắt bén nhọn nhìn chằm chằm quốc sư, cả giận nói: “Ngươi nói rõ ràng một chút, nàng xảy ra chuyện gì?”

Thần sắc Quốc sư không sợ hãi, nói: “Cuộc đời này của Quý nữ, sẽ có bốn đại kiếp, hơn nữa bốn đại kiếp cũng là sống chết. Hoàng thượng đã biết, mạng của một người không thể nói thời gian, cuộc sống của con người trải qua những khúc quanh, quý nữ cũng như thế. Lúc trước nàng đã trải qua hai lần tử kiếp, cuối cùng nàng cũng vượt qua nguy hiểm, còn lần này, tin tưởng nhất định cũng sẽ không việc gì! Về phần nàng gặp phải là chuyện gì, vi thần không thể đoán được. Trước khi đến, vi thần vì nàng bói một quẻ, quái tượng biểu hiện, hôm nay mặc dù nàng đang ở trong hiểm cảnh, lại có khổ tận cam lai, tin tưởng không tới ba tháng, quý nữ liền có thể bình an trở lại.”

Thần sắc Hoàng đế hơi hòa hoãn chút, chẳng qua là vẫn nghi ngờ một chút như cũ hỏi: “Ngươi có mấy phần nắm chắc nàng có thể trở lại?”

Quốc sư khom người, nói: “Vi thần có mười phần nắm chắc, nếu ba tháng sau quý nữ không trở lại, vi thần nguyện dâng đầu lên người!”

Lúc này Hoàng đế mới thả lỏng thần sắc, thu hồi tức giận mới vừa rồi, trang trọng mà nghiêm túc nói: “Có lời này của quốc sư, trẫm liền an tâm!”

Quốc sư lại cười nói: “Chỉ do hoàng thượng quá lo lắng. Đúng rồi, vi thần lại luyện mấy viên thuốc, hiến tặng cho hoàng thượng!” Hắn lấy ra một cái hộp màu đỏ chót, từ từ mở ra, bên trong lẳng lặng nằm mấy viên thuốc màu đỏ, nhưng ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào, lại có mấy phần tràn ngập các loại màu sắc.

Quốc sư trình lên cho Hoàng đế, Hoàng đế nhếch miệng, khẽ mỉm cười, từ trong chọn lựa một viên cho quốc sư: “Ái khanh cực khổ, một viên này ban cho ái khanh!”

Quốc sư nói cám ơn, chắp tay nhận lấy: “Tạ ơn hoàng thượng ban thưởng!” Hắn ngẩng đầu, ngay trước mặt Hoàng đế, ăn vào viên đan dược kia.

Hoàng đế giấu kỹ sự sắc sảo trên mặt, lại cười nói: “Ừ, những đan dược này trẫm ăn quả thật làm cho tinh lực trẫm dư thừa, ngươi lại tiếp tục luyện, cần dược liệu quý gì, trực tiếp hỏi ngự dược phòng lấy, không cần tới hỏi trẫm! Ngươi luyện đan có công, muốn ban thưởng cái gì cứ việc nói.”

Quốc sư khiêm nhường nói: “Vi thần chỉ mong Ngô Hoàng có thể Long thể an khang, thiên thu khang kiện, chính là trọn đời vi thần mong cầu!”

Hoàng đế nghe lời của hắn, hài lòng nói: “Ừ, trẫm biết lòng trung thành của ngươi, yên tâm, trẫm sẽ không bạc đãi ngươi.” Ông nheo cặp mắt lại, hạ thấp giọng hỏi: “Cửu Vương bên kia, có động tĩnh gì?”

Quốc sư nhẹ giọng trả lời: “Hồi hoàng thượng, Cửu Vương đã ôm bệnh mấy ngày, nhìn dáng dấp, phải là ứng kiếp, nếu mạng hắn tốt, có thể vượt qua, nếu không, đại khái chính là chuyện tháng này rồi.”

Hoàng đế nghe xong, vẻ mặt giật mình, ngay sau đó than thở: “Cửu đệ đáng thương của Trẫm!” Giọng nói không khỏi thương xót. Năm đó, ông đoạt vị hại chết tiên đế, cũng từng thở dài như vậy, thương xót và tiếc hận, rốt cuộc không thể so sánh với dục vọng quyền lực. Ông vẫn cho rằng mình là một người trọng tình cảm, làm hết thảy, đều là vạn bất đắc dĩ. Ông trọng tình cảm, cho nên mới phải chịu tổn thương và đau đớn như vậy. Trên thực tế, chuyện đã xảy ra gần đây, mặc dù vẫn luôn thuận như ý ông, nhưng ông không thấy vui vẻ. Ông cảm thấy, nếu ông vô tình vô nghĩa, sẽ không bởi vì những chuyện này mà khổ sở. Hoàn toàn là vì ông trọng tình, mới có vẻ khó xử như thế.

Quốc sư nói: “Hoàng thượng không cần buồn, hết thảy đều là số phận của Cửu Vương!”

Hoàng đế thở dài một tiếng: “Trẫm sẽ đối với hắn khá hơn chút, vị đệ đệ này của trẫm, từ nhỏ đã hiểu chuyện, trẫm cũng hết sức yêu thương hắn, nhưng hôm nay, cũng không giữ được hắn.”



Quốc sư an ủi: “Hoàng thượng, nếu Cửu Vương cứng rắn, vẫn có thể chống đỡ vượt qua, không cần quá thương cảm!”

Hoàng đế ừ một tiếng: “Được, ngươi đi xuống đi!”

Quốc sư khom người cáo lui trong nháy mắt, thấy Hoàng đế bỏ đan dược vào trong miệng, khóe miệng hắn nhếch lên cười lạnh, ngay sau đó thần sắc thu lại, rời khỏi Ngự Thư Phòng.

Lòng người đã như thế, ngươi mưu tính người bên cạnh, đồng thời người bên cạnh cũng sẽ mưu tính ngươi, tranh đoạt hoàng quyền cho tới bây giờ đều là tàn nhẫn máu tanh.

Ngày hôm đó lâm triều, Tống Vĩnh Kỳ xin nghỉ không có vào triều. Tống Vân Cương có chút bận tâm tình hình của Tống Vĩnh Kỳ, sau buổi triều, đi tới vương phủ Trữ An, cùng đi với hắn, còn có huynh trưởng Trần Vũ Trúc Tướng quân Trần Nguyên Khánh.

Trần Vũ Trúc vội vàng ra ngoài chào đón, hôm nay nàng là chủ mẫu vương phủ, mặc dù Tống Vĩnh Kỳ đối với nàng không tính là tốt, nhưng cũng không trở thành bài xích, thỉnh thoảng còn có thể nói mấy câu, với Trần Vũ Trúc xem ra là một bắt đầu rất tốt, cho nên ngày hôm đó huynh trưởng đi tới, nét mặt nàng biểu lộ chính là hạnh phúc vui vẻ.

“Vương Gia trong thư phòng, hoàng huynh và ca ca xin chờ đợi, ta ra lệnh người đi thông báo!” Nàng gọi Tống Vân Cương là hoàng huynh, hồn nhiên coi mình là thê tử của Tống Vĩnh Kỳ, mà trên thực tế, nàng cũng đúng là thê tử của Tống Vĩnh Kỳ.

Chẳng qua là Tống Vân Cương nghe một tiếng hoàng huynh này, trong lòng nghĩ lên cũng là hắn làm hại Ôn Yến, trái tim, nhất thời bị đau đớn một trận.

Tống Vĩnh Kỳ đi ra rất nhanh, người chàng mặc một bộ bạch y, mặt mũi hơi có chút tái nhợt, đáy mắt có quầng đen, kể từ khi biết tin tức của Ôn Yến, chàng vẫn không ngủ ngon.

Chàng thấy Tống Vân Cương, ánh mắt đột nhiên phát ra một tia hận ý, chẳng qua là ngay sau đó biến mất, chàng hiểu được, vô luận là Tống Vân Cương hay là mình, đều là một con cờ trong tay phụ hoàng mà thôi. Hơn nữa sau khi nghe được Lãng Nguyệt nói Tống Vân Cương khi biết chân tướng từng muốn tự vận, có thể thấy được nổi thống khổ của hắn sẽ không ít hơn so với chàng.

Trần Nguyên Khánh đứng dậy hành lễ: “Mạt tướng tham kiến Vương Gia!”

Tống Vĩnh Kỳ nói: “Trần tướng quân không cần đa lễ, mời ngồi!” chàng nhìn Tống Vân Cương, nói: “Hoàng huynh hôm nay đến đây bằng cách nào?”

Thần sắc Tống Vân Cương có chút mất tự nhiên, hắn ừ một tiếng nói: “À, Bổn vương vẫn muốn nói một tiếng xin lỗi cùng hoàng đệ, hôm đó, hoàng huynh chưa từng điều tra rõ liền cho rằng là hoàng đệ bắt đi An Nhiên, hôm nay An Nhiên đã tìm về, cũng chứng thật không phải do hoàng đệ gây nên!”

Trần Nguyên Khánh đối với một tiếng gọi Trần tướng quân mới lạ này hiển nhiên có chút không vừa ý, nhưng đối phương rốt cuộc là Vương Gia, quân thần khác biệt, ngay cả không hài lòng đi nữa, cũng chỉ có thể để ở trong lòng, không có biểu lộ ra.

“Tìm trở về là tốt!” Tống Vĩnh Kỳ tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, ngồi ở trên ghế, liền có người làm dâng trà lên. Chàng thuận tay liền nhận lấy, nhấp một miếng.

Tống Vân Cương lo lắng nhìn chàng: “Sắc mặt Hoàng đệ tựa hồ không tốt, có phải nghỉ ngơi không đủ hay không?”

Tống Vĩnh Kỳ ngước mắt nhìn Tống Vân Cương, Tống Vân Cương chột dạ, lập tức mở mắt, không dám nhìn chàng. Giọng của Tống Vĩnh Kỳ nhẹ nhàng vang lên, nói : “Phải, Ôn Yến mất tích, đến nay còn chưa có tìm trở về, cuộc sống hàng ngày của Bổn vương khó an!”


Tống Vân Cương không dám lên tiếng, nâng chung trà lên hớp mạnh, mặt mũi lộ rõ vẻ khó chịu.


Trần Nguyên Khánh cũng nghe qua chuyện Tống Vĩnh Kỳ và Ôn đại phu, hôm nay nghe chàng ngay trước mặt muội của mình nói đến, không khỏi có chút tức giận, hắn là vũ phu, ruột để ngoài da, sẽ không quanh co, liền dửng dưng nói: “Vương Gia nên bảo trọng thân thể mới phải, chớ có vì người không có quan hệ mà tổn thương thân thể.”


Ánh mắt Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên sắc nét, nhìn chằm chằm Trần Nguyên Khánh nói: “Không có quan hệ sao? Nàng đối với Trần tướng quân là người không có quan hệ, nhưng mà với bổn Vương mà nói, cũng là người quan trọng nhất!”


Trần Vũ Trúc nghe nói lời ấy, hơi giật mình, Ôn đại phu này, nàng cũng đã nghe nói qua, nàng ta chữa hết cho Khanh Nhi, lại từng vào cung chữa bệnh cho hoàng thượng, chẳng qua là nàng thật không ngờ Tống Vĩnh Kỳ coi trọng nàng ấy.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK