Lộ tổng quản đang giằng co với Lương phi ở cửa đại điện bên cạnh.
Thấy Ôn Yến đi ra, Lộ tổng quản hạ thấp người: “Chào Ôn đại phu!”
Lương phi đến lần này không đơn thuần chỉ là đưa canh, từ sau khi thân phận song sinh bị công khai, nàng ta luôn sai người theo dõi chặt chẽ, biết được hôm nay Ôn Yến vào cung, nàng ta vội dẫn người đến đây, muốn nhìn xem rốt cuộc Ôn Yến này là thần thánh phương nào mà Hoàng Thượng coi trọng như vậy.
Lúc này, khi thấy Ôn Yến đi ra, khúc mắc trong lòng cuối cùng cũng được gỡ bỏ, Lương phi thấy Ôn Yến chẳng qua chỉ là một cô gái có nhan sắc bình thường, quê mùa, gương mặt không son phấn thậm chí còn lộ rõ dấu vết tuổi tác, cùng lắm chỉ có thể được đánh giá là nhan sắc đại trà thôi, chứ không so sánh được với nàng ta.
Ôn Yến nhìn thấy rõ vẻ khinh miệt trên khuôn mặt Lương phi, nhưng cô chỉ khẽ cúi chào rồi định rời đi.
Nhưng Lương phi nào có định để cô đi dễ dàng như thế, nàng ta bước đếnn chặn cô lại, sau đó hành lễ với cô: “Thần thiếp Lương phi thỉnh an Hoàng Quý Thái phi.”
Lộ tổng quản vừa nghe vậy, lập tức cả kinh, vị Ôn đại phu này chưa từng được phong làm Quý Thái phi mà, hơn nữa, tất cả mọi người bọn họ đều gọi cô là Ôn đại phu, Hoàng Thượng không cho phép bất kỳ ai gọi cô là Hoàng Quý Phi.
Có lẽ Lương phi nương nương hôm nay đến đây là để khiêu khích chăng.
Ôn Yến quay đầu lại nhìn Lương phi, xem ra đối phương đã có chuẩn bị trước.
Cô thản nhiên nói: “Ta vẫn thích người khác gọi ta là đại phu hơn.”
“Thần thiếp không dám, hậu cung này tôn ti trật tự rõ ràng, Người là Hoàng Quý Phi của Tiên Đế, thần thiếp phải tôn xưng Người một tiếng Hoàng Quý Thái phi.” Lương phi ra vẻ dịu dàng, cung kính nói.
Ôn Yến không tiếp lời, cô chỉ đứng nhìn nàng ta một lúc lâu rồi nói: “Canh của nương nương đã nguội rồi, mau đưa vào trong cho Hoàng Thượng đi.”
Lương phi khom người: “Vâng, thần thiếp cung tiễn Hoàng Quý Thái phi.”
Ôn Yến sải bước rời đi.
Tuy Lương phi tới là để khiêu khích, nhưng những gì nàng ta nói cũng là sự thật.
Lương phi lạnh lùng nhìn chằm chằm theo bóng dáng của Ôn Yến, rồi tỏ vẻ khinh miệt: “Người đàn bà không biết xấu hổ, còn dám quấn lấy Hoàng Thượng!”
Lộ tổng quản nghe thấy, giật mình sợ xanh mặt, may là Hoàng Thượng không nghe thấy.
Nhưng mà, khi ông ta ngẩng đầu lên thì đã thấy Tống Vĩnh Kỳ đứng ở cửa từ lúc nào, sắc mặt hơi tái, ánh mắt lạnh băng.
“Lương phi nói ai không biết xấu hổ?” Tống Vĩnh Kỳ lạnh lùng hỏi.
Lương phi giật mình, quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt sắc lạnh đang nhìn mình chằm chằm, nàng ta chưa từng nhìn thấy ánh mắt hung dữ như thế của Hoàng Thượng, trong lòng bất giác rùng mình.
Cố đè xuống sự hoảng sợ trong lòng, nàng ta đón lấy mền canh từ tay cung nữ, rồi cười tươi bước lên trước: “Hoàng Thượng, thần thiếp không nói ai cả, thần thiếp biết gần đây chính vụ bận rộn, Hoàng Thượng ăn uống không đúng giờ, thần thiếp đích thân xuống bếp hầm canh này, cho phép thần thiếp hầu hạ Hoàng Thượng dùng canh được không?”
Tống Vĩnh Kỳ hung dữ nhìn chằm chằm nàng: “Trong cung này, không có Hoàng Quý Thái phi, nếu trẫm mà còn nghe được xưng hô đó thì đừng trách trẫm không nể tình!”
Lương phi hoảng hốt trong lòng: “Vâng, là thần thiếp nhất thời lỡ miệng, vì phụ thân nói Ôn Yến vẫn là Hoàng Quý Phi của Tiên Đế, cho nên thần thiếp…”
“Lời của phụ thân nàng nói là thánh chỉ sao? Vậy mời phụ thân của nàng vào cung làm Hoàng Đế?” Giọng Tống Vĩnh Kỳ lạnh băng không chút độ ấm.
Lương phi liền cuống quít quỳ xuống: “Hoàng Thượng thứ tội, thần thiếp biết lỗi rồi, sau này thần thiếp không dám tái phạm nữa.”
Tống Vĩnh Kỳ nghiến răng quát: “Cút!”
Nói xong, chàng xoay người vào trong.
Lương phi sợ tới mức hai chân mềm nhũn không đứng vững, nàng ta vào cung lâu như vậy, chưa bao giờ nhìn thấy Hoàng Thượng nổi giận như thế, xem ra đúng là Hoàng Thượng rất để ý đến người đó.
Lộ tổng quản nói với cung nữ: “Còn không mau đưa Lương phi nương nương về?”
“Dạ!” Cung nữ cũng bị dọa sợ, nghe thấy giọng Lộ tổng quản không vui, liền vội vàng đỡ Lương phi đứng dậy: “Nương nương, chúng ta về thôi!”
Lương phi cắn chặt răng không cam tâm, nhưng nay Hoàng Thượng đang giận dữ, nàng ta không thể mạo phạm nữa, nên đành quay về trước, rồi tìm gặp phụ thân thương lượng sau vậy.
Tin Tống Vĩnh Kỳ và Ôn Yến gặp nhau ở ngự thư phòng rất nhanh đã lan truyền khắp hậu cung.
Ngay cả đến Hoàng Thái Hậu đang bệnh nằm giường cũng biết được tin này.
“Ngươi nói chuyện này là sao đây? Hai người họ không thể gặp riêng sao?” Hoàng Thái Hậu không khỏi buồn bực, bà cảm thấy bực mình với việc hậu cung nổi sóng chỉ vì tin hai người gặp nhau.
Dung Quý Thái phi an ủi nói: “Miệng mọc trên người họ, quản làm chi cho mệt? Hoàng Thượng không sủng hạnh những phi tần đó, nay đột nhiên xuất hiện một người sinh con cho Hoàng Thượng, sao mà không kích động cho được?”
“Những phi tần này có thể sủng hạnh sao? Người nào người nấy vào cung đều có mục đích. Ngay từ lúc Hoàng Thượng đăng cơ thì bọn họ đã toan tính làm thế nào có được đại quyền từ tay Hoàng Thượng rồi, ngươi xem, bây giờ bên ngoài còn bao nhiêu người đang nghi ngờ Hoàng Thượng kế thừa Đế vị là có căn cứ theo pháp chế tổ tông hay không? Còn có ý đồ khơi mào bất hòa giữa huynh đệ bọn họ, người đừng phủ nhận với ai gia, chắc chắn có không ít người đến xúi giục Vĩnh Cung.”
Dung Quý Thái phi khẽ thở dài: “Có thì chắc chắn là có, nhưng cũng may là hai huynh đệ này đều một lòng.”
Hoàng Thái Hậu nhìn Dung Quý Thái phi: “Ngươi thành thật nói cho ai gia biết, trong lòng ngươi có từng bất mãn không? Dù sao thì Vĩnh Cung là con trưởng của Tiên Đế, nó không được thừa kế Hoàng vị mà lại là Vĩnh Kỳ, trong lòng ngươi có khó chịu không?”
Dung Quý Thái phi không khỏi buồn bực: “Đến giờ Người vẫn còn nghi ngờ thần thiếp sao? Không sai, ngày xưa thần thiếp từng có suy nghĩ như vậy, từng nghĩ nếu Vĩnh Cung trở thành Hoàng Đế thì thần thiếp cũng nở mặt nở mày, nhưng thần thiếp từng nói với Người rồi, sự ích kỷ của thần thiếp suýt chút nữa đã hại chết An Nhiên và Dĩnh Nhi, bắt đầu từ lúc đó, thần thiếp đã hoàn toàn gạt đi suy nghĩ đó trong đầu, bây giờ Vĩnh Cung không tốt sao? Có vợ có con, cả nhà hạnh phúc, vậy thì đâu cần phải làm Hoàng Đế? Hoàng Thượng cũng đâu thoải mái sung sướng gì.”
Hoàng Thái Hậu phẩy phẩy tay: “Ôi, ai gia cũng vì bị tức đến hồ đồ rồi, ngươi đừng để trong lòng.”
“Tức giận đến hồ đồ cũng không được nói thần thiếp như vậy, thần thiếp sẽ cảm thấy buồn?” Lúc này mắt Dung Quý Thái phi đã bắt đầu đỏ.
Hoàng Thái Hậu kéo tay bà ấy, chân thành nói: “Ai gia không phải cố ý nói ngươi, những năm gần đây cũng may có ngươi bên cạnh, chúng ta đã trải qua bao nhiêu cửa ải khó khăn không dễ dàng gì, ai gia hôm nay lỡ lời, nhưng từ đáy lòng chưa bao giờ nghi ngờ ngươi, đừng giận nữa, đừng chấp nhặt với bà già sắp chết này.”
Mắt Dung Quý Thái phi vẫn tiếp tục đỏ: “Người nói linh tinh gì thế? Ai sắp chết? Ôn Yến chẳng phải đã trở về rồi sao? Nàng ấy chắc chắn sẽ tìm được cách trị bệnh cho Người, đừng nghĩ lung tung.”
Hoàng Thái Hậu khẽ thở dài: “Nhưng mà nàng ta trở về được thời gian rồi, bệnh của ta là do trúng độc hay do nguyên nhân cũng chưa xác định được.”
“Đó là chưa nói với Người thôi, nhớ ngày đó An Nhiên và Dĩnh Nhi đã đến quỷ môn quan rồi, nhưng nàng ấy vẫn kéo về được. Những năm gần đây, Người xem những người từng được nàng ấy chữa bệnh, có ai mà không khỏi không?”
“Trần Vũ Trúc, Trần Vũ Trúc cuối cùng vẫn chết.” Hoàng Thái Hậu lo lắng nói: “Nghe nói bệnh này của ai gia rất giống với bệnh của Trần Vũ Trúc, nàng ta không chữa được cho Trần Vũ Trúc, thì cũng có nghĩa là không chữa được cho ai gia.”
“Là ai dám hồ ngôn loạn ngữ? Ai nói bệnh của Người giống với Trần Vũ Trúc? Lúc trước Gia Cát Minh cũng chỉ là đoán thôi sao? Ôn Yến còn chưa nói gì thì lời Gia Cát Minh nói có là gì đâu?”
Hoàng Thái Hậu nói: “Ngươi đừng tưởng ai gia không biết, người trong cung này đều bị Hoàng Đế gọi đi hỏi rồi, nói là vết thương của ai gia bị nhiễm trùng, có người hạ độc vào vết thương của ai gia, Trần Vũ Trúc chính là bị trúng độc, là do Khanh Nhi hạ độc.”
“Đó chỉ là tra hỏi theo lệ, chứ đâu có khẳng định, Ôn Yến chẳng phải vẫn chưa khẳng định là trúng độc sao? Nếu như khẳng định thì chắc chắn nàng ấy sẽ nói cho Người biết.” Dung Quý Thái phi tiếp tục trấn an.
Hoàng Thái Hậu lắc đầu thở dài: “Thôi, ai gia cũng mãn nguyện rồi, có cặp cháu đích tôn lanh lợi như vậy, ai gia không nên tham lam nữa.”