Nàng ta tha thướt đi tới trước mặt Ôn Yến, dịu dàng hành lễ, trên mặt vẫn hơi e thẹn.
"Tỷ tỷ, muội lại tới quấy rầy tỷ tỷ." Nhu phi dịu dàng nói, trên mặt đều là vẻ áy náy, Ôn Yến vội giơ tay đỡ nàng ta lên, không để cho nàng ta hành lễ.
Trần Vũ Nhu nhanh chóng đứng dậy, khi nhìn về phía Ôn Yến, trên mặt lại có thêm chút đau buồn.
"Muội muội có chuyện gì cứ nói thẳng là được, giữa chúng ta không cần phải xoắn xuýt như vậy." Ôn Yến nói thẳng.
"Tỷ tỷ, là ca ca bảo ta đi tìm Hoàng thượng, xin Hoàng thượng một đứa con. Ta tới tìm tỷ tỷ, chỉ là muốn nhờ tỷ tỷ giúp ta một chút. Ta biết Hoàng thượng yêu nhất là tỷ tỷ, chỉ có lời của tỷ tỷ thì Hoàng thượng mới có thể nghe lọt tai." Giọng Trần Vũ Nhu nói rất nhỏ, lúc nói đến muốn đứa con còn đỏ mặt.
"Chuyện này Nhu phi thật sự tìm sai người rồi. Môn chủ chúng ta quản trời quản đất, nhưng thật sự không quản được Hoàng thượng lên giường với người phụ nữ nào."
Không đợi Ôn Yến có phản ứng, Thiên Sơn đã nhảy ra trước. Nàng ấy cảm thấy Nhu phi đang bắt nạt người khác. Nàng ta nói là ý của Trần Nguyên Khánh, chẳng qua là muốn lấy Trần Nguyên Khánh tới ép Ôn Yến, sau đó bảo Ôn Yến đi khuyên Tống Vĩnh Kỳ ở cùng với Nhu phi.
Môn chủ của bọn họ quả thật rộng lượng, nhưng điều này không có nghĩa là ngay cả người đàn ông của mình cũng phải đưa ra ngoài. Lại nói, Trần Vũ Nhu này có tài đức gì, thế mà lại đưa ra yêu cầu như vậy.
Ở trong cung này, Trần Vũ Nhu nhận hết tôn sùng, tất nhiên không ngờ được còn có người dám nói chuyện với mình như vậy. Nhất là lúc Thiên Sơn nói chuyện này còn lộ ra sự căm tức khiến cho nàng ta vô cùng khiếp sợ.
"Ta, ta chẳng qua cảm thấy Ôn Yến tỷ tỷ có thể nói chuyện được với Hoàng thượng, ta cũng không cầu xin nhiều, ta..." Nhu phi hoảng lên. Nàng ta vẫn luôn được Trần Nguyên Khánh cưng chiều. Sau khi vào cung, tuy Tống Vĩnh Kỳ không sủng hạnh nàng ta nhưng vẫn không ngừng ban cho đủ thứ đưa vào Nhu Nghi cung. Trong cung tất nhiên không có ai dám tức giận nghiêm mặt nói chuyện với nàng ta. Cho nên Thiên Sơn nói mấy câu, lại làm cho nàng ta không biết phải làm sao, khi nhìn về phía Ôn Yến, nước mắt đã rưng rưng như phải chịu uất ức cực lớn vậy.
"Thiên Sơn cô nương, ta không có ý gì khác. Ta chỉ là… ta chỉ là..." Nhu phi sốt ruột giải thích, lúc nói chuyện đã rơi lệ. Thiên Sơn lại càng thêm căm tức. Nàng ta nói gì thì nói đi, lại còn khóc ở đây, thật giống như mình làm cho nàng ta phải chịu uất ức vậy.
"Muội muội, ta đã hiểu ý của muội, ta sẽ nói với Hoàng thượng. Nhưng Hoàng thượng muốn làm thế nào, lời ta nói lại không tính. Ta chỉ có thể nói là ta sẽ làm hết sức thôi." Ôn Yến cũng rất không cam lòng, nhưng nhìn Nhu phi khóc, cô đột nhiên thấy mềm lòng.
"Tỷ tỷ, tỷ tỷ sẽ tác thành cho ta đúng không?" Trong mắt Nhu phi lóe lên vẻ vui sướng. Nàng ta kích động nhìn Ôn Yến.
"Ngươi nghe không hiểu sao? Môn chủ của chúng ta nói là sẽ nói lại với Hoàng thượng, nhưng Hoàng thượng làm như thế nào, môn chủ của chúng ta không làm chủ được." Thiên Sơn nghe Nhu phi nói vậy, gần như muốn nhảy dựng lên. Sao người phụ nữ này có thể vô sỉ như vậy? Chẳng lẽ nàng ta không biết nàng ta luôn miệng nói tác thành chính là nỗi đau moi tim đối với môn chủ sao?
"Ta, ta..." Nhu phi nhìn Ôn Yến giống như xin giúp đỡ nhưng Ôn Yến lại không muốn nhìn mặt Nhu phi. Cô biết Nhu phi đang mong đợi điều gì. Cô cũng biết đối với Tống Vĩnh Kỳ bây giờ, cách tốt nhất để hàng phục con ngựa tốt Trần Nguyên Khánh này chính là sủng hạnh Nhu phi. Nhưng… cô thật sự không có can đảm đi mở miệng khuyên Tống Vĩnh Kỳ.
Ép người mình thích phải ở cùng với người không thương, cho dù chuyện liên quan đến triều chính, Ôn Yến vẫn cảm thấy mình làm không được.
Cho dù loại bỏ nhân tố khiến mình đau lòng ra, cô vẫn không thể mở miệng khuyên Tống Vĩnh Kỳ được. Bởi vì cô hiểu rất rõ sự kiêu ngạo của Tống Vĩnh Kỳ, y xem thường chuyện dùng phụ nữ để đi lôi kéo triều thần, lại càng xem thường chuyện lợi dụng một người phụ nữ để đạt tới lý tưởng mình muốn làm gì thì làm trên triều đình.
Bởi vì cô hiểu được, cho nên sẽ không đi làm khó y.
Bởi vì cô hiểu được, cho nên mới khoan dung.
Mà lần này Trần Vũ Nhu lại làm cho cô thất vọng.
Sau khi vào cung, cô nương hiểu ý người trước kia đã thay đổi rồi.
Nhu phi và Trần Vũ Trúc trong ký ức của cô càng lúc càng xa, càng lúc càng khác lạ.
"Nhu phi, muội trở về đi, lời nên nói ta sẽ nói với Hoàng thượng, nhưng lời không nên nói, ta sẽ không nói đâu." Ôn Yến khẽ nói.
Cô không có cách nào cho Nhu phi một liều thuốc an thần, bởi vì muốn nói với Tống Vĩnh Kỳ về chuyện này, cô thậm chí còn chưa bước qua được cánh cửa trong lòng mình.
"Nhưng tỷ tỷ, tỷ tỷ biết, ta là..." Nhu phi còn muốn nói tiếp nhưng Ôn Yến không muốn nghe nữa. Cô biết Nhu phi muốn nói nàng ta là Trần Vũ Trúc, nàng ta đáng lẽ nên ở cùng với Hoàng thượng, nàng ta mới là người phụ nữ danh chính ngôn thuận nhất của Hoàng thượng.
"Nhu phi, ngươi tốt nhất đừng mở miệng nói nữa. Có vài người đã chết chính là chết thôi. Ngươi chỉ có dáng vẻ tương tự, tính tình tương đồng với nàng ấy, nhưng ngươi không phải là nàng ấy. Vương phi Ninh An Trần Vũ Trúc của trẫm đã sớm được chôn cất, hơn nữa ngay cả miếu hiệu* cũng có." Tống Vĩnh Kỳ vẫn ở trong phòng lắng nghe. Y tin tưởng Ôn Yến có thể giải quyết được người phụ nữ Nhu phi này. Nhưng y không ngờ được lần này Nhu phi tự nhiên được một tấc lại muốn tiến một thước như vậy.
*Miếu hiệu: Sau khi Hoàng Đế băng hà, ở nơi miếu thờ, người ta lập bài vị để thờ cúng, trên đó có khắc tên hiệu như Cao Tông Hoàng Đế hay Thái Tông Hoàng Đế.
Bảo Ôn Yến khuyên y lâm hạnh mình, đây thật sự là một ý hay đấy.
Như vậy giữa Ôn Yến và y nhất định sẽ có hiềm khích, nàng ta tất nhiên làm ngư ông được lợi.
Tống Vĩnh Kỳ vốn không muốn ra mặt vì Ôn Yến, nhưng Nhu phi khinh người quá đáng. Nàng ta biết rõ Ôn Yến áy náy trước cái chết của nàng ta, cho nên mới to gan như vậy, tới ép cô. Đúng là đáng giận.
"Hoàng thượng, ngài đã ở đây, ngài..." Nhu phi không ngờ được Tống Vĩnh Kỳ lại đột nhiên từ trong phòng đi ra. Y tức giận nhìn nàng ta, sự tức giận trong con mắt kia giống như ngọn lửa có thể lập tức thiêu chết nàng ta vậy.
"Nếu ta không ở đây, còn không biết Nhu phi nương nương hóa ra là người như vậy. Môn chủ Ôn Yến là người mà ngươi có thể uy hiếp được sao? Chạy về tẩm cung của ngươi mà an phận thủ thường làm Nhu phi nương nương của ngươi đi, nếu không đừng trách ta trở mặt vô tình." Tống Vĩnh Kỳ thấy Nhu phi rưng rưng nước mắt, dáng vẻ yếu ớt như chịu hết oan ức vậy, cuối cùng không nhịn được lại cao giọng nói.
"Đừng cứ làm ra vẻ oan ức như vậy nữa. Ôn Yến không làm gì khiến ngươi oan ức cả. Trẫm cũng không. Trở về đi." Tống Vĩnh Kỳ nói xong thì hất ống tay áo, dáng vẻ không muốn lại nhìn thấy Nhu phi nữa.
Trong bụng Nhu phi đầy những lời muốn nói cuối cùng đều hóa thành một tiếng thở dài buồn bã, oán trách. Nàng ta vẫn mong đợi được gặp mặt Tống Vĩnh Kỳ, nhưng không ngờ lại gặp mặt theo cách như vậy. Trong bụng y còn đầy những lời oán trách đối với mình.
"Hoàng thượng, ta chưa từng nói lời gì không thích hợp với Ôn Yến tỷ tỷ. Ta chỉ là..." Nhu phi còn muốn giải thích. Trước đó nàng ta đã từng nói những lời tương tự với Ôn Yến, nhưng lúc đó Ôn Yến tuyệt đối không phản ứng kịch liệt như thế.
"Nhu phi ngươi trở về đi." Tống Vĩnh Kỳ không muốn nghe nàng ta giải thích nữa. Những lời Nhu phi nói đều đã rơi vào tai của y, chỉ riêng một chuyện bảo Ôn Yến khuyên mình lâm hạnh nàng ta cũng đã là tội không thể tha thứ rồi.
Y quả thật thẹn với Trần Vũ Trúc, vì mình không bảo vệ tốt cho nàng ấy mới hại chết nàng ấy. Nhưng Trần Vũ Trúc kia là người thấu tình đạt lý, sẽ không làm ra chuyện như ngày hôm nay.
"Hoàng thượng, thần thiếp lập tức đi ngay, ngài đừng tức giận, thần thiếp thật sự không có ý gì khác. Thần thiếp..." Trần Vũ Nhu sốt ruột giải thích. Nàng ta không muốn làm cho Tống Vĩnh Kỳ hiểu lầm mình. Nàng ta vẫn đang mong đợi Tống Vĩnh Kỳ cuối cùng có thể hiểu rõ tấm lòng của mình, sau đó đối xử tử tế với mình, thành đôi chim liền cánh, cây liền cành với mình.
Nhu phi nói xong lại lảo đảo rời đi, chỉ là khi đi đến cuối đường, nàng ta vẫn không nhịn được quay đầu liếc nhìn người đàn ông mà nàng ta yêu...