Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại - Ôn Yến - Truyện full: tác giả Ôn Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kinh Mặc nhìn Dạ Nhị ngượng ngùng, cuối cùng cũng không nhịn được cười ra tiếng, chẳng qua nàng cười lại khiến mọi người ở đây thở phào nhẹ nhõm.

Ai cũng nhìn ra, lúc trước tâm trạng công chúa Kinh Mặc không tốt.

Quả thực tâm trạng Kinh Mặc rất tệ, ai bảo đám nữ nhân này đến đúng lúc nàng đang đọc thoại bản đến đoạn vui nhất. Dù sao nói chuyện với bọn họ, trong đầu nàng cũng chỉ nghĩ đến công chúa kia sẽ nghĩ cách nào để bắt được phò mã. Bởi vì không nghĩ ra cách gì tốt, cho nên trong lòng mới tức giận.

Vậy nên, Chu Thị thực sự đập trúng họng súng. Sau khi xử lý Chu Thị xong, Kinh Mặc không buồn nói chuyện tào lao với đám nữ nhân kia nữa. Nhân lúc người bên ngoài đang đánh đòn Chu Thị, đám nữ nhân này không nói thêm mấy câu vô nghĩa, nàng lén lấy thoại bản giấu trong ống tay áo ra đọc tiếp, sau khi nhìn thấy công chúa trong thoại bản giải quyết vấn đề thành công, nàng mới yên lòng.

Nàng cố nhịn không nhìn xuống Dạ Nhị đang xúc động xoay vòng, lúc Dạ Nhị khó xử nàng cũng đã có suy nghĩ viển vông, mà lúc Dạ Nhị nói cứu mạng, trong đầu nàng vừa vặn xuất hiện hình ảnh công chúa tinh quái kia ném phò mã vào trong bầy cừu…


Cho nên nàng mới không nhịn được mà cười thành tiếng.

Chẳng qua sự vui vẻ đột ngột này lại khiến mọi người trong đại điện nhẹ nhõm.

"Công chúa, người xem, nếu không người để ta đưa Chu Thị đi đi, chỗ Vương gia thật sự không thể không có nàng ta." Dạ Nhị nói nhẹ nhàng, tuy lời này rất cảm động, nhưng so với Vương gia mà nói, Dạ Nhị cảm thấy mình nói nhẹ nhàng hơn nhiều.

"Ngươi nói cái gì?" Kinh Mặc nhìn Dạ Nhị, nhẹ giọng hỏi. Được copy tại * tr umtruyen. NE T *

Vừa nãy nàng đang chìm đắm trong nội dung thoại bản, hoàn toàn không biết Dạ Nhị tới làm gì, lời hắn vừa mới nói nàng lại nghe thấy, nhưng nghe không giống câu ban đầu Hứa Kế Thành nói.

"Thủ dụ của Vương gia, bảo ta mang Chu Thị về. Vương gia còn cần nàng hầu hạ." Dạ Nhị hạ thấp giọng nói.

"Vậy ngươi về nói cho Vương gia các ngươi biết, Chu Thị đã bị đánh không ít gậy, cho nên sợ là không thể hầu hạ hắn. Tiện thể ngươi hỏi hắn xem, nếu như ta đổi người hầu hạ hắn, không biết hắn có ý kiến gì không." Giọng lúc Kinh Mặc nói chuyện hết sức bình tĩnh, nhưng lúc nói đến câu cuối cùng ánh mắt vẫn lướt qua đám nữ nhân trước mặt. Ngay khi câu nói của nàng kết thúc, trên mặt mấy người trong đám bọn họ hiện lên vẻ hưng phấn.



Dạ Nhị không nghĩ tới Kinh Mặc sẽ nói ra lời như vậy, nhất thời hắn giật mình, không biết nên trả lời thế nào.

"Nếu như ngươi không làm chủ được thay Vương gia của các ngươi, vậy ngươi quay lại hỏi là được. Về phần người bị đánh ngoài kia, sợ là thủ dụ của Vương gia các ngươi không cứu được nàng ta, nàng ta dám giả mạo hoàng thân quốc thích Đại Lương ta."

Đột nhiên Dạ Nhị cảm thấy người khó hầu hạ nhất trên thế giới này chính là vị Vương phi nhà mình trước mặt, thật sự còn khó hầu hạ hơn cả Vương gia nhà mình. Cái cách nghiền ngẫm từng chữ một này, khiến hắn người thô tục chỉ biết đến đao kiếm không thể tiếp chiêu được.

"Vương phi, chuyện này thuộc hạ không thể làm chủ được, người có thể dừng đánh Chu Thị trước được không, ta lập tức đi mời vương gia tới cho người." Trong lời của Dạ Nhị có vài phần cầu xin, bây giờ hắn không chắc Vương gia chọn thế nào, nếu như Vương gia vẫn chọn Chu Thị, vậy hắn phải đảm bảo Chu Thị không bị đánh chết trước.

"Vừa nãy ta đã nói rồi, ta đang thi hành pháp luật Đại Lương, Vương gia của nhà ngươi còn không quản được, huống chi là ngươi." Lúc Kinh Mặc lên tiếng lần nữa, trên mặt đã ẩn ẩn xuất hiện sự tức giận.

Chẳng qua trong lòng, vẫn hiện lên một hồi lạc lõng, Hứa Kế Thành đối xử với Chu Thị rất đặc biệt, đúng không? Ngay cả thị vệ của hắn cũng nghĩ cách bảo vệ…

Đương nhiên, nếu như Dạ Nhị biết suy nghĩ trong lòng Kinh Mặc nhất định sẽ tỏ thái độ, còn lâu hắn mới muốn bảo vệ Chu Thị, hắn càng muốn bảo vệ Vương phi là người hơn, người nào chả biết Vương phi mới là người Vương gia nuông chiều trên đầu quả tim.

"Ta sẽ không thay đổi ý định, nếu như ngươi muốn cứu nàng, vậy nhanh chân đi báo cho chủ tử ngươi đi." Bởi vì trong lòng có chút suy nghĩ, cho nên lạnh lùng hơn vài phần lúc nói chuyện với thị vệ của Hứa Kế Thành.

Dạ Nhị nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Chu Thị thỉnh thoảng truyền đến, trong lòng sốt ruột không thôi, hắn muốn mở miệng nhưng lại do dự. Cuối cùng hắn vẫn đứng dậy, chạy về phía tẩm điện của Hứa Kế Thành.

Thấy Dạ Nhị quay lại một mình, trên mặt Hứa Kế Thành nhiều thêm vài phần tò mò hứng thú. Đương nhiên, không có ai chú ý tới trên mặt hắn nhiều thêm mấy ý cười.

Dạ Nhị chưa kịp lên tiếng, Hứa Kế Thành đã sốt ruột hỏi: "Sao thế? Vương phi ghen tị, không muốn thả người?"

Không thể không nói, Hứa Kế Thành thật sự vô cùng hy vọng Dạ Nhị trả lời đúng vậy. Chẳng qua hắn vẫn nghiêm giọng, Dạ Nhị cúi đầu xuống, hắn biết tâm tư của Vương gia, Vương gia hy vọng Vương phi có thể quan tâm đến ngài, thế nhưng sự thật là...



"Sao lại không nói gì? Rốt cuộc nàng nói gì? Nếu như nàng không muốn để Chu Thị tới đây, ngươi liền nói cho nàng biết, không tha cho Chu Thị cũng được, đổi thành nàng đến hầu hạ gia." Hứa Kế Thành nói như thể đương nhiên, hắn thật sự rất mong chờ hắn có thể ở chung một phòng với Kinh Mặc, thậm chí hắn còn nghĩ xong lúc nàng đến hắn sẽ nói chuyện thật tốt với nàng, chắc chắn sẽ không khiến nàng tức giận...

"Gia, Vương phi nói, Chu Thị bị đánh rất mạnh, sợ là không có cách hầu hạ ngài, nếu ngài không ngại thì nàng đổi mấy nữ nhân khác cho ngài." Dạ Nhị cắn răng thấp giọng nói.

Nụ cười của Hứa Kế Thành đông cứng lại trên mặt, hắn nhìn Dạ Nhị, nhìn tới mức mà trong lòng Dạ Nhị cảm thấy run sợ, hắn cảm thấy nhất định chủ tử đang nổi giận, chắc chắn hắn lại phải vừa buồn phiền vừa chịu họa.

"A, nàng vĩ đại thật đấy, nếu như đây là ý của nàng, ngươi đi nói cho nàng biết, để nàng đi chọn những nữ tử đẹp nhất cho gia, mấy ngày nay gia rất cô đơn lạnh lẽo." Hứa Kế Thành nói xong liền xoay người đi đọc sách, nhưng bóng lưng của hắn lại lộ ra tức giận.

Dạ Nhị đã bỏ ý định khuyên bảo chủ tử nhà mình, hai người làm gì thì làm, vốn hai người đều xem trọng ân ái vợ chồng, vậy mà lại thành như bây giờ. Dạ Nhị không thể không thừa nhận, chỉ số trí tuệ tình cảm của chủ tử nhà hắn còn thiếu sót rất nhiều.

nhiệm vụ đi tìm Kinh Mặc, sau khi Kinh Mặc nghe Dạ Nhị đáp lại cũng nói lời giữ lời, chọn ngay hai nữ nhân xinh đẹp tươi trẻ nhất chỗ đấy cho Dạ Nhị đưa đi. Trước khi đi còn rất thật lòng bảo bọn họ hầu hạ gia cho tốt, còn nói hầu hạ Vương gia tốt rồi quay lại nàng sẽ ban thưởng.

Đương nhiên Dạ Nhị cũng nói lại nguyên câu Kinh Mặc nói cho Hứa Kế Thành nghe, sắc mặt Hứa Kế Thành lại âm trầm thêm vài phần. Nhưng hắn lại không từ chối nữ nhân Kinh Mặc chọn đưa tới, mỗi ngày đều sủng hạnh một người.

Bởi vì Hứa Kế Thành sủng ái, nên cục diện Chu Thị được độc sủng bị đánh tan, dĩ nhiên nhất thời sẽ thay sắc mới, cục diện tranh giành tình cảm diễn ra.


Hứa Kế Thành không quan tâm bọn họ tung tăng làm trò khỉ gió gì, cho nên rất nhiều chuyện tranh giành tình cảm đã đưa tới trước mặt Kinh Mặc. Kinh Mặc cũng lười xử lý mấy chuyện nhỏ nhặt lông gà vỏ tỏi này, thậm chí nàng còn cảm thấy chuyện sầu người này rất thú vị.


Cho nên những chuyện này hầu như do Lãnh Tố giải quyết, sau khi trở về các nàng vẫn tiếp tục tranh đấu không ngừng. Mà trong khoảng thời gian này quan hệ của hai người Hứa Kế Thành với Kinh Mặc đã đạt đến sự cân bằng kỳ lạ, hai người không làm phiền lẫn nhau, hình như hai người định làm người dưng như hai đường thẳng song song.


Kinh Mặc cảm thấy cuộc sống như vậy cũng không tệ, ngoại trừ không có cách ra chiến trường đánh giặc, nơi đây cũng gần giống quãng thời gian ở biên giới phía nam. Mà Hứa Kế Thành lại không bình tĩnh như vậy, hắn không muốn cuộc sống hôn nhân như thế, thế nhưng giữa hai người họ như có một tầng băng cứng, rất khó có thể phá ra được.


Đương nhiên, Kinh Mặc không biết cơm thừa mỗi ngày của nàng đều vào bụng của người tôn quý nào đấy. Mỗi lần nàng ngủ say, trên nóc nhà sẽ xuất hiện một bóng người cô đơn. Lúc hắn nhìn nữ nhân trong phòng, vẻ mặt có sự dịu dàng, nặng tình khó có thể diễn tả được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK