Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại - Ôn Yến - Truyện full: tác giả Ôn Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng lúc này, trong đầu cậu bé trống rỗng, hoàn toàn không có cảm giác hưng phấn và mẫn cảm như lúc nghiên cứu độc dược trước đây nữa.

An Nhiên biết, cuộc đời này cậu bé thật sự vô duyên với độc, cho dù cậu bé thật sự muốn làm trái với lời thề của mình, cứu Ôn Yến trong lúc nguy hiểm.

Nhìn vẻ mặt sốt ruột lại áy náy của An Nhiên, cho dù Tống Vĩnh Kỳ sốt ruột trái tim cũng không khỏi tan chảy ra. Y xoa đầu An Nhiên và khẽ nói: "Ngươi đã làm rất tốt rồi. Sư phụ ngươi vẫn luôn khen ngươi."

An Nhiên không nói gì. Cậu bé biết sư phụ vẫn luôn tán thành mình, cổ vũ mình tiến tới, nhưng… sư phụ trúng độc, cậu bé lại bất lực...

"Đứa trẻ ngon, ngươi tạm thời chờ ở đây, chờ Gia Cát thúc thúc của ngươi tới, xem hắn nói thế nào." Bây giờ Tống Vĩnh Kỳ chỉ có thể trông cậy vào Gia Cát Minh, nhưng y vẫn hiểu rất rõ, Ôn Yến còn không giải được độc, Gia Cát Minh… sợ rằng...

Y vẫn hi vọng Gia Cát Minh có thể làm được. Y không muốn để cho Khanh Nhi thực hiện được ý định, y hoàn toàn không muốn.

"Hoàng thúc, Kinh Mặc lo lắng cho bệnh tình của sư phụ, ta đi nói với nàng một tiếng đã." An Nhiên không muốn tiếp tục ở lại đây nữa. Cậu bé cảm thấy mình ở lại trong căn phòng này hít thở cũng khó khăn. Cho dù cậu bé không cứu được sư phụ, nhưng Kinh Mặc và Trọng Lâu, bọn họ không giống với người thường, chuyện cậu bé làm không được, không chừng bọn họ lại có thể làm được.


"Được, ngươi đi đi, lát nữa quay về nghe thử xem Gia Cát thúc thúc và các ngự y nói thế nào." Tống Vĩnh Kỳ gật đầu đồng ý, lại còn không quên dặn, y khẳng định nếu Ôn Yến tỉnh lại sẽ nhất định gọi An Nhiên quay lại.

An Nhiên đáp một tiếng rồi chạy ra ngoài, cậu bé không dám để cho Tống Vĩnh Kỳ nhìn thấy nước mắt của mình đã sắp tràn ra khỏi mi. Cậu bé biết rõ, nếu sư phụ tỉnh lại, nhất định sẽ dặn mình giống như hoàng thúc vậy.

Trong lòng An Nhiên chưa từng cảm thấy thất bại như vậy. Cậu bé hận mình học không tốt, học không đủ nhiều.

Cậu bé hận sự bất lực của mình trong giờ phút này...

An Nhiên vừa khóc vừa xông vào phòng của Kinh Mặc. Kinh Mặc và Trọng Lâu lặng lẽ nhìn An Nhiên. Bọn họ không ngờ được An Nhiên ca ca từ sau khi học y vẫn luôn vui vẻ lại có lúc khóc giống như đứa bé.

"An Nhiên ca ca, có phải ca ca khóc vì mẹ của đệ không?" Trọng Lâu đột nhiên kịp phản ứng, lúc nói chuyện cậu nhìn chằm chằm vào An Nhiên, vẻ mặt đã trắng bệch như tờ giấy.

"Mẹ sao vậy? Mẹ..." Kinh Mặc cũng đột nhiên hiểu ra. Cô bé khó nhọc nâng người ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào An Nhiên với vẻ mặt sốt ruột.

"Sư phụ bị trúng độc, hơn năm tháng rồi. Ta không giải được, có lẽ sư phụ cũng không giải được." An Nhiên lau nước mắt, khẽ nói.

Hai đứa trẻ Kinh Mặc và Trọng Lâu lập tức hoảng sợ. Chúng ngơ ngác nhìn nhau. Chỉ có điều trong mắt Kinh Mặc là chấn động, trong mắt Trọng Lâu lại khủng hoảng sâu không thấy đáy.

"Là ai hạ độc?" Hai đứa trẻ đồng thanh hỏi, nhưng đáp lại chúng chỉ là sự im lặng của An Nhiên.



"Trọng Lâu, đệ đi tìm Khanh Nhi." Kinh Mặc cố gắng muốn ngồi dậy mấy lần, nhưng cuối cùng vẫn yếu ớt nằm trên giường, cô bé sốt ruột nhìn Trọng Lâu kêu.

"Nàng đã hứa với chúng ta hai điều kiện." Thấy vẻ mặt ngơ ngác của Trọng Lâu, Kinh Mặc hung dữ trừng mắt nhìn cậu bé.

"Ta đi ngay đây." Lúc này Trọng Lâu mới hiểu được ám chỉ của Kinh Mặc, xoay người rời đi.

"An Nhiên ca ca, ca ca cũng đi đi. Không chừng có thể tìm được manh mối giải độc ở trong cung của nàng." Thấy An Nhiên vẫn còn ngơ ngác đứng ở trước mặt mình, Kinh Mặc không nhịn được ra lệnh.

Nhìn dáng vẻ đần độn của An Nhiên và Trọng Lâu, Kinh Mặc thật sự rất lo lắng về gien của nhà ông Tống.

Đương nhiên, khi cô bé lắc đầu thở dài lại hoàn toàn quên mất chính mình cũng là con cháu nhà ông Tống.

Lúc Trọng Lâu và An Nhiên chạy tới trong cung của Như quý phi, Gia Cát Minh và các thái y đều trước sau chạy tới trong điện Thái Vi.

Mấy thái y thậm chí còn không thể kiểm tra ra chuyện Ôn Yến trúng độc. Gia Cát Minh lại nhìn Tống Vĩnh Kỳ thở dài.

"Gia Cát, giữa hai người chúng ta, ngươi không cần giấu diếm ta làm gì."

"Hoàng thượng, chuyện lần này..." Gia Cát Minh cũng không muốn giấu Tống Vĩnh Kỳ, nhưng Ôn Yến đã cực khổ giấu lâu như vậy, suy nghĩ tới những cố gắng của Ôn Yến để che giấu, Gia Cát Minh lại không đành lòng mở miệng.

"Gia Cát, đã đến lúc này rồi mà ngươi vẫn muốn gạt ta sao? Ta đã biết chuyện này từ ba tháng trước rồi." Tống Vĩnh Kỳ nhìn ra được sự khó xử của Gia Cát Minh, nhưng rõ ràng, giữa Ôn Yến và y, Gia Cát lựa chọn giúp đỡ Ôn Yến.

"Hơn nữa, An Nhiên vừa rồi bắt mạch cho Ôn Yến cũng nói, Ôn Yến trúng độc hơn năm tháng."

Gia Cát Minh không dám nhìn mặt Tống Vĩnh Kỳ. Chàng biết lúc này trong lòng Tống Vĩnh Kỳ đang vô cùng bi thương. . ngôn tình hay

Trước đây Ôn Yến quyết định gạt Tống Vĩnh Kỳ, một là không muốn để cho Tống Vĩnh Kỳ lo lắng cho cô, hai là sợ Tống Vĩnh Kỳ nóng lòng tìm cách giải độc giúp cô mà rối loạn đầu trận tuyến, ba lại sợ y sẽ đau lòng, sẽ tự trách, sẽ...

Nhưng chuyện nên tới cuối cùng cũng sẽ tới, chuyện muốn giấu giếm thì dù sao cũng có một ngày phơi bày trước thiên hạ.

Những thương tâm và tự trách khi chưa biết sự thật sẽ tràn tới...



"Kỳ, ngươi nên biết Ôn Yến làm như vậy đều là muốn tốt cho ngươi thôi." Gia Cát Minh thật sự không nghĩ ra được lời an ủi nào khác.

"Nhưng… vì sao các ngươi không hỏi ta xem ta có đồng ý để các ngươi làm như vậy không? Ta..." Tống Vĩnh Kỳ cúi đầu nói, y không muốn để cho người khác nhìn thấy sự mềm yếu của mình. Nhưng chưa bao giờ y thật sự cảm thấy mình thấy bại như bây giờ, cảm giác sắp mất đi Ôn Yến càng như bóng với hình...

"Kỳ..."

Gia Cát Minh không biết nói gì cho phải, chàng chỉ có thể gọi tên y, sau đó ở bên cạnh y.

Mấy ngự y đều nơm nớp lo sợ đứng ở đó, không dám nói lời nào. Lúc này, quân vương đang trong tâm trạng bi thương càng giống như là con thú dữ bị thương một mình liếm vết thương.

"Gia Cát, mọi người đều nói ngươi là thần y Gia Cát, ngươi giúp ta nghĩ một vài cách, ngươi mau cứu Ôn Yến đi. Ngươi biết, ta không thể không có nàng."

Mặc dù biết Gia Cát đã cố gắng hết sức, Tống Vĩnh Kỳ vẫn mở miệng nói. Trong lòng y dù sao mơ hồ vẫn hơi chờ mong, nếu may mắn thật sự có cách thì sao?

Gia Cát Minh không nói gì, chàng chỉ im lặng đứng ở bên cạnh Tống Vĩnh Kỳ. Chàng cảm giác như tự mình trải qua những sốt ruột và lo lắng của Tống Vĩnh Kỳ, sự thương tâm và tự trách Tống Vĩnh Kỳ giờ phút này vậy.

Lúc này, cho dù có bảo chàng dùng tính mạng của mình để đổi lấy thuốc giải độc trên người Ôn Yến, chàng cũng vui vẻ chịu đựng.

Trong điện Thái Vi hoàn toàn yên tĩnh, bầu không khí nặng nề dường như có thể lập tức khiến người ta đóng băng. Mãi đến khi một ngự y đứng gần giường bệnh của Ôn Yến hô to một câu: "Ôn Yến đại phu tỉnh rồi."

Tống Vĩnh Kỳ lảo đảo nhào tới trước mặt Ôn Yến, thấy cô mở mắt nhìn mình cười yếu ớt, lòng Tống Vĩnh Kỳ đau như dao cắt, cố nén nước mắt, chỉ khẽ nói một câu: "Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi."

Khi biết Ôn Yến hôn mê là vì trúng độc, y cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần Ôn Yến có thể không tỉnh lại được nữa. Cho nên cô mở mắt ra tiếp tục nhìn mình cũng là một điều xa xỉ đối với Tống Vĩnh Kỳ, cũng là trời xanh thương xót y.

Cho nên dù có vô vàn lời muốn nói, y lại chỉ nói một câu: Tỉnh lại là tốt rồi.


Ôn Yến không biết trong lúc cô đang ngủ mê man đã xuất hiện tình trạng bị sốt cao. Cô chẳng qua chỉ cảm thấy mình ngủ lần này vô cùng nặng nề, tỉnh lại cũng cảm giác đầu óc mơ hồ.


"Nước." Ôn Yến cảm thấy họng mình đau như bị xé rách vậy, cô mở miệng khó nhọc nói.


Tống Vĩnh Kỳ nghe vậy thì luống cuống tay chân xoay người đi lấy nước. Y đỡ Ôn Yến ngồi dậy, sau đó ngồi sát sau lưng Ôn Yến, tay cầm nước đưa đến bên môi của Ôn Yến.


"Không cần, để ta tự uống." Trong giây lát, Ôn Yến có phần không thích ứng được với sáng vẻ dè dặt cẩn thận của Tống Vĩnh Kỳ. Chỉ là sau khi nói xong, cô lại kinh ngạc. Trong phòng tập trung các ngự y trong viện Thái y, còn có Gia Cát Minh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK