Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại - Ôn Yến - Truyện full: tác giả Ôn Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ôn Yến ban đầu còn cho rằng Hoàng gia hòa hợp êm thấm, chí ít thì cũng không có quá nhiều lo lắng cho việc lập vị Hoàng đế. Dù sao Hoàng đế cũng chỉ có hai người con trai trợ giúp đắc lực, ba Hoàng tử còn nhỏ tuổi, tư chất đần độn, cộng thêm mẫu phi của ba Hoàng tử có xuất thân thấp kém, vì vậy, tước mắt chỉ có hai người là Tống Vĩnh Kỳ và Tống Vĩnh Cung. Tống Vĩnh Kỳ do Hoàng hậu sinh ra, là Hoàng tử chính thống mà Tống Vĩnh Cung lại do Du phi sinh, là con trưởng, nỗi lo lắng của Hoàng vị chỉ đơn giản là lập trưởng hay lập chính thống.

“Hoàng huynh của chàng muốn làm Hoàng đế?” Ôn Yến nói ra câu này cũng có hơi kinh hồn bạt vía, cô thật sự không muốn Tống Vĩnh Kỳ bị cuốn vào vòng xoáy tranh đoạt Hoàng vị, nếu như không cẩn thận rất dễ vạn kiếp bất phục.

Tống Vĩnh Kỳ thở ra một hơi: “Bây giờ đúng là huynh ấy có ý nghĩ như vậy, có lẽ là do lòng đố kỵ mà thành. Nếu như bổn vương lập vị sớm hơn thì huynh ấy chưa chắc đã có ý kiến nhưng bây giờ huynh ấy và bổn vương đã nảy sinh hiềm khích, huynh ấy sẽ không muốn bổn vương được sống tốt. Hơn nữa, năm nay Phụ hoàng mới chỉ bốn mươi ba, đang độ tuổi trung niên, cho dù huynh ấy muốn làm Hoàng đế cũng sẽ không tính sớm như vậy.”

Người cổ đại lập gia đình sớm cũng sinh con sớm, Hoàng đế mười sáu tuổi đã có Tống Vĩnh Cung, năm nay Tống Vĩnh Cung vừa mới hai bảy, Tống Vĩnh Kỳ nhỏ hơn Tống Vĩnh Cung một tuổi, năm nay hai sáu, không nhỏ hơn Hoàng đế là bao.

Bốn mươi ba tuổi, thật sự cũng không phải độ tuổi quá lớn.

Ôn Yến khẽ than: “Tốt nhất chàng hãy sớm bày tỏ cõi lòng với Phụ hoàng đi, chàng không có ý định gì với Hoàng vị, nếu không, chuyện như này sẽ còn kéo dài mãi.”

Tống Vĩnh Kỳ nhìn cô, có hơi giật mình: “Ý nàng là không muốn bổn vương làm Hoàng đế?”

Trong lòng Ôn Yến ngạc nhiên, nâng mắt nhìn chàng: “Chàng muốn làm Hoàng đế?”

Vẻ mặt Tống Vĩnh Kỳ bình tĩnh, ánh mắt thâm trầm, chậm rãi nói: “Muốn hay không, không nằm trong phạm vi khống chế của bổn vương. Xuất thân trong dòng dõi Hoàng tộc, có một số chuyện sớm đã được định trước rồi, cho dù bổn vương không muốn làm thì cậu, tổ mẫu bên ngoại cũng sẽ cố gắng nâng đỡ bổn vương. Đây là số mệnh bổn vương không thể tránh khỏi.”

Ôn Yến buồn bã, trong lòng dường như có hàng nghìn cảm xúc hỗn loạn, không thể tìm ra lối thoát.

Cô nhìn ra tấm lòng chàng, chàng rốt cuộc vẫn có suy nghĩ tranh giành Hoàng vị.

Cũng tốt, sau này mất đi cô thì vẫn còn những nữ tử khác của tam cung lục viện ở bên chàng, chàng sẽ càng vui vẻ hơn.

“Nàng không vui?” Tống Vĩnh Kỳ quan sát sắc mặt cô, thật cẩn thận hỏi.

Ôn Yến mạnh mẽ nặn ra một nụ cười yếu ớt: “Không phải, chàng có lý tưởng là chuyện tốt.”

Chàng cầm lấy tay cô, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, hứa hẹn: “Nếu như bổn vương có xưng vương thiên hạ thì nàng nhất định sẽ là Hoàng hậu.”

Ôn Yến dựa vào ngực chàng, cảm nhận nhịp tim mạnh mẽ của chàng nhưng cũng không thể nào bình tâm trở lại.

Mấy hôm liền trời đổ mưa không ngớt, lũ bất ngờ khiến cho bùn núi ập xuống, chôn vùi một ngôi làng ngoại thành, phá hủy rất nhiều căn nhà và nhiều người thiệt mạng.

Hôm nay Hoàng đế thức dậy, đầu đau không ngừng nên không thể lên triều, ngự ý đến khám chữa nhưng cũng chỉ làm giảm cơn đau, không đến một canh giờ lại bị đau lại khiến ông phát cáu.

Ngự tiền hầu hạ không còn cách nào khác chỉ đành ra ngoài mời Gia Cát Minh.

Gia Cát Minh kê đơn thuốc rồi nói: “Hoàng thượng là do tích tụ trong lòng, nôn nóng bốc hỏa, tức giận quá độ lại vừa mới chịu mưa tuyết khiến khí huyết ngưng trệ, huyết mạch không thông. Thảo dân kê đơn này cần uống trong mười ngày liên tiếp sẽ phát huy được hiệu quả trị liệu.”

Hoàng đế tức giận: “Như vậy trong mười ngày tới trẫm vẫn phải chịu đựng nỗi đau đớn như ngày hôm nay?”


Gia Cát Minh hổ thẹn: “Mười ngày mới có thể làm giảm cơn đau, chứ không phải hoàn toàn ngừng đau. Hoàng thượng, khi đau có thể dùng nước lạnh chườm lên trán.”

Đau đầu do gió vốn dĩ vô cùng khó chữa vì các loại nguyên nhân khác nhau, thể chất khác nhau dẫn tới bệnh trạng cũng khác nhau, không có phương pháp điều trị cụ thể, chỉ có thể dựa vào thể chất từ từ điều trị, khơi thông huyết mạch.

Hoàng đế giận dữ, trước cơn đau đớn cũng hoàn toàn mất đi lễ nghi, ông tức giận: “Có phương pháp ngừng đau nào khác không?”

Gia Cát Minh lắc đầu: “Hoàng thượng, không còn cách nào khác, khi cơn đau đầu phát tác sẽ không thể ngăn lại, chỉ có nước lạnh có thể làm dịu đi cơn đau, nước lạnh làm mạch máu co lại, giảm bớt đau đớn.”

Sắc mặt Hoàng đế xanh mét, khuôn mặt tuấn mỹ vì đau đớn mà hơi nhăn lại, ông vung tay nói với Gia Cát Minh: “Ngươi ra ngoài tìm cho trẫm một ít Ngũ Thạch Tán, bây giờ thù trong giặc ngoài, trẫm không thể nghỉ ngơi mười ngày.”

Gia Cát Minh bị dọa tới vội vàng quỳ xuống: “Hoàng thượng, Ngũ Thạch Tán là độc dược, hao tổn tinh thần, tổn thương thân thể, người không thể uống nó được.”

“Linh tinh, Ngũ Thạch Tán là do người luyện đan luyện ra, sao lại không thể dùng? Huống hồ, cho dù có độc thì một chốc một lát cũng không thể chết được. Đi ngay đi, cho dù trẫm phải phế bỏ cơ thể này cũng không muốn phải chịu đựng nỗi đau này.” Hoàng đế cố nén cơn tức giận, gân xanh trên trán nổi lên, lạnh lùng cương quyết.

Gia Cát Minh ngẩng đầu: “Hoàng thượng còn nhớ đại phu Ôn chữa bệnh cho vương gia không? Nàng ấy rất giỏi về thuật châm cứu, châm cứu có thể làm giảm bớt cơn đau, hay là người triệu nàng vào cung chữa bệnh cho hoàng thượng?”

Hoàng đế nhíu mày: “Không phải ngươi nói người này nhân phẩm không tốt sao?”

Gia Cát Minh ngượng ngùng: “Hoàng thượng, nếu có thể chữa khỏi thì người ban thưởng cho nàng ấy là được rồi, dù sao vẫn tốt hơn là dùng Ngũ Thạch Tán.”

Hoàng đế trầm ngâm một lát: “Tiểu Đức Tử, lập tức đến y quán tuyên nàng vào cung.”

Gia Cát Minh nói: “Hoàng thượng, bây giờ đại phu Ôn đang ở Ninh An Vương phủ, Hoàng thượng có thể cho người đến Ninh An Vương phủ tuyên nàng đến!”

Hoàng đế sửng sốt: “Sao nàng lại ở trong Vương phủ?”

Gia Cát Minh giải thích: “Hiện nay nàng ở Vương phủ để trị bệnh cho Khanh Nhi, rất có hiệu quả.”

Hoàng đế nghe vậy thần sắc hơi hòa hoãn: “Nếu như nàng chữa cho Khanh Nhi cũng có hiệu quả, như vậy y thuật quả thật đúng là cao minh. Tiểu Đức Tử, đến Vương phủ tuyên nàng vào cung, cần phải lập tức vào cung.”

Gia Cát Minh thở phào một hơi, mặc dù chàng ta không muốn Ôn Yến vào cung nhưng Hoàng đế lại muốn dùng Ngũ Thạch Tán, loại chuyện làm tổn hại tới long thể như vậy nếu để Thái hậu biết được, chỉ sợ Thái hậu dưới cơn tức giận sẽ hỏi tội đám ngự y liên quan, đến chàng ta cũng không thể miễn tội.

Rất nhanh sau đó Ôn Yến đã theo Tiểu Đức Tử vào cung, theo nàng vào cung còn có Tống Vĩnh Kỳ.

Ôn Yến vào điện Càn Khôn tẩm cung của Hoàng đế, cung điện to lớn được trang hoàng vô cùng hoa lệ, chỗ nào cũng là màu vàng sáng rực tượng trưng cho sự phú quý và uy nghiêm của Hoàng đế.

Ôn Yến có chút sợ hãi, Gia Cát Minh nhẹ giọng nói với cô: “Không phải sợ, đừng để lộ thân phận là được.”

Có được ý kiến của quốc sư, Ôn Yến cũng biết thân phận mình nhất định không được để lộ, nếu không, chuyện sự cố tái sinh…

Hoàng đế nằm trên trường tháp, khoác trên mình bộ áo ngủ bằng gấm lụa được thêu hình kim long, đôi mắt nhắm chặt, đầu mày nhíu lại vì cơn đau phát tác.

Tiểu Đức Tử tiến lên trước kính cẩn nỏi: “Hoàng thượng, đại phu Ôn đến rồi!”

Hoàng đế hơi mở mắt, ánh mắt sắc bén rơi trên khuôn mặt Ôn Yến. Mặc dù Ôn Yến đã gặp Hoàng đế nhiều lần nhưng là với thân phận con dâu, cho nên ánh mắt ông nhìn cô luôn mang theo vài phần từ ái. Mà bây giờ, cô lại lấy thân phận đại phu xa lạ vào cung, ông cần phải dựa vào cô để chữa bệnh nên khó tránh khỏi sẽ có sự hoài nghi và phòng bị với cô.

Ngay cả khi bị bệnh, giọng điệu cũng vô cùng uy nghiêm: “Ngươi đến đây!”

Ôn Yến nghe theo tiến lên, khom người hành lễ: “Dân nữ tham kiến Hoàng thượng.”

Hoàng đế ‘ừ’ một tiếng: “Gia Cát Minh nói ngươi giỏi châm cứu!” Lời ít mà ý nhiều, nhiều hơn một chữ cũng không muốn phí sức, có thể thấy bây giờ ông đang đau thế nào.



Ôn Yến khẽ nói: “Mời Hoàng thượng đưa tay để dân nữ bắt mạch cho Hoàng thượng.”

Hoàng đế đưa một tay từ trong áo ngủ gấm lụa ra, Ôn Yến nhẹ nhàng cầm lấy rồi lấy một cái gối mềm đặt dưới mu bàn tay Hoàng thượng sau đó khép ba ngón tay lại đặt lên mạch cổ tay ông.

Ôn Yến nghe mạch tượng xong, lấy bao kim châm cứu từ trong hòm thuốc ra, lấy ra hai cây kim dài nhỏ, Hoàng đế trợn mắt nhìn, hoảng sợ, sắc mặt đột nhiên thay đổi: “Ngươi… ngươi không còn cây kim nào ngắn hơn à?”

Ôn Yến ngược lại sửng sốt, không ngờ một Hoàng đế cao cao tại thượng uy nghiêm vạn phần lại sợ một cây kim nhỏ xíu như vậy. Cô cười, giống như ánh mặt trời chiếu sáng ngày mưa hiu quạnh mùa thu, vẻ mặt sợ hãi của Hoàng đế lúc này khiến cô nhớ đến khi thực tập ở khoa nhi, nhìn thấy vẻ mặt những bạn nhỏ khi sắp bị tiêm, lòng chợt ấm áp, cô dùng lời nói khi an ủi những bạn nhỏ: “Ngoan, mặc dù cây kim này dài nhưng lại không đau chút nào cả, tiêm xong sẽ cho người ăn kẹo.”

Lời vừa dứt, cô liền cảm thấy không ổn, vội khom người: “Hoàng thượng thứ tội, dân nữ nhất thời nói năng linh tinh.”

Vẻ mặt Hoàng đế không có biểu cảm gì, ngược lại còn dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn cô: “Tiểu nữ tử ngươi gan cũng lớn thật đấy. Được, trẫm sẽ thứ tội cho ngươi, nhưng cần phải đổi một cây kim khác.”

Ôn Yến khó xử: “Vậy, được rồi.” Cô rút một cây kim ngắn mảnh từ trong bao ra, mảnh như lông tơ nhưng lại có một cái đũa dài, còn dài hơn cây kim ban nãy khoảng một phần ba.

Hoàng đế tròn mắt líu lưỡi, hoảng sợ nhìn cô.

Ôn Yến nói: “Đã đổi kim rồi, mời Hoàng thượng nhắm mắt lại, dân nữ phải châm rồi.”

Hoàng thượng đưa tay ra cản, nói lung tung: “Đợi đã, trẫm có hơi khát, Tiểu Đức Tử, hầu hạ trà nước.”

Ôn Yến lùi lại, cười nói: “Hoàng thượng sợ sao?”

Hoàng đế nhận nước Tiểu Đức Tử đưa tới uống một ngụm, lạnh nhạt nói: “Trẫm sẽ sợ sao? Khi trẫm còn là Hoàng tử, thiên quân vạn mã khua kiếm trước mặt trẫm, trẫm còn không sợ, bây giờ lại sợ một cây kim bé cỏn con này sao?”

Ôn Yến ‘ừm’ một tiếng, bê một cái ghế đến ngồi trước giường: “Hoàng thượng, dân nữ từng nghe một câu chuyện, không biết Hoàng thượng có hứng thú muốn nghe không?”

Hoàng đế thấy Ôn Yến vẫn chưa châm bèn buông lỏng phòng bị, kéo dài thời gian: “Được, ngươi cứ việc nói, trẫm thích nghe kể chuyện xưa, chỉ là nhất định phải thú vị, nếu không lập tức chém đầu.”

Ôn Yến giấu cây kim vào trong tay áo: “Được, dân nữ vừa mát xa đầu cho Hoàng thượng vừa kể chuyện.”

Nói xong, cô đưa hai tay ra để Hoàng đế nhìn qua hai bàn tay trống không rồi mới đặt lên huyệt Thái Dương của Hoàng đế, nhẹ nhàng xoa bóp: “Ngày xưa có một người tên là Điền Kị, chàng ta đua ngựa thi với Tề vương, dùng số tiền lớn để đặt cược. Cuộc thi có ba vòng, Điền Kị rất muốn giành phần thắng nhưng chàng biết ngựa của Tề vương xuất sắc hơn ngựa mình rất nhiều, chàng không có khả năng thắng cuộc. Vì thế chàng thỉnh giáo một người tên là Tôn Tẫn. Tôn Tẫn là một người vô cùng thông minh, ông ta bày mưu hiến kế cho Điền Kị để Điền Kị dùng con ngựa hạ đẳng đấu với con ngựa thượng đẳng của Tề vương, thua vòng một. Sau đó Điền Kị lại dùng con ngựa trung đẳng đấu với con ngựa hạ đẳng của Tề vương, hòa nhau một ván. Cuối cùng, Điền Kị dùng con ngựa thượng đẳng đấu với con ngựa trung đẳng của Tề vương, lại thắng vòng này. Kết quả, Điền Kị đã thắng trận thi đấu này. Hoàng đế người nói xem, vị Tôn Tẫn này có phải một người thông minh không?”

Sau khi Hoàng đế ngạc nhiên một chút thì dùng tay vỗ vào mép giường: “Kế sách hay, kế sách hay!”

Ôn Yến vội vàng giữ tay ông lại, nói: “Hoàng thường chớ cử động lung tung, kim đã châm vào rồi!”

Hoàng đế giật mình, đôi mắt có chứa nước mắt chuyển động, cảm giác hai bên Thái Dương mỗi bên đã có một cái kim, ông nhìn Ôn Yến, vẻ mặt có hơi khác thường: “Ngươi cũng là một người thông minh.”

Ôn Yến cười: “Hoàng thượng quá lời rồi, Hoàng thượng hãy nhắm mắt lại, chờ một lát là được rồi!”

Hoàng đế theo lời nhắm mắt lại, Ôn Yến thở phào một hơi, quay đầu nhìn ánh mắt tán thưởng của Tiểu Đức Tử, cô khẽ cười.

Rút kim ra, Ôn Yến lại xoa bóp huyệt Thái Dương cho Hoàng đế một chút rồi bảo Tiểu Đức Tử dâng lên một ly trà xanh, đỡ Hoàng đế ngồi dậy uống trà, tha thiết hỏi: “Hoàng thượng cảm thấy thế nào rồi?”

Hoàng đế đưa tay lên đỡ trán, nhắm mắt cảm nhận một lát, nhẹ nhàng chuyển động đầu rồi đột nhiên mở mắt ra, vui vẻ nói: “Dường như đã không còn đau nữa rồi!”

Ôn Yến cười rồi lùi lại: “Vậy thì tốt, chỉ là bệnh đau đầu do gió này của Hoàng thượng đã một thời gian rồi nên phải châm cứu mười ngày nữa, và phải kết hợp với uống thuốc mới có thể khỏi hẳn.”

Hoàng đế liên tục gật đầu: “Được, trẫm nghe đại phu hết.” Ông gọi Tiểu Đức Tử: “Tiểu Đức Tử, ban thưởng.”

Tiểu Đức Tử mấy ngày nay thấy tâm tình Hoàng đế không tốt, bây giờ khó lắm mới có được vẻ mặt tươi cười nên tự nhiên cũng lắm lời hơn, cười nói: “Vạn tuế gia, thưởng lần này cũng phải là thứ có học vấn chút, không thể chỉ thưởng chút bạc cho xong chuyện được, tốt xấu gì cũng là một đại cô nương như hoa như ngọc mà.”

Hoàng đế vô cùng vui vẻ, cũng cảm thấy Tiểu Đức Tử nói có lý, liền nói: “Ừm, nói cũng có lý, chuỗi vòng tay san hô hôm trước An Nam cống nạp thưởng cho đại phu Ôn đi.”

Tiểu Đức Tử nói: “Hoàng thượng ra tay thật rộng lượng, Quý phi nương nương đã nhìn trúng chiếc vòng này từ lâu, Hoàng thượng vẫn luôn không nỡ tặng mà lần này lại tặng cho đại phu Ôn, có thể thấy Hoàng thượng rất trọng tình.”

Ôn Yến không để ý đến phần thưởng nhưng cũng không thể không nhận, chỉ cười: “Dân nữ tạ ơn Hoàng thượng.”

Hoàng đế vui vẻ muốn giữ Ôn Yến ở lại dùng bữa, Ôn Yến nói: “Ý tốt của Hoàng thượng, dân nữ không nên từ chối mới phải, chỉ là nhìn canh giờ cũng nên quay về châm cứu cho Khanh Nhi rồi.”

Hoàng đế có hơi thất vọng: “Trẫm còn muốn nghe đại phu Ôn kể chuyện xưa nữa này, nhưng dưới lập trường của đại phu thì người bệnh mới là quan trọng nhất. Thôi được, thời gian còn dài, ngươi quay về đi.”

Ôn Yến tạ ân, kính cẩn cáo lui.

Ra khỏi tẩm điện, Tống Vĩnh Kỳ và Gia Cát Minh vội vàng tiến lên, Tống Vĩnh Kỳ hỏi: “Phụ hoàng có làm khó nàng không?”

Ôn Yến lắc đầu, thở phào nhẹ nhõm: “Không có, còn ban thưởng cho ta nữa.” Cô giơ chuỗi vòng tay san hô màu đỏ rực như lửa lên khoe.

Tống Vĩnh Kỳ thở nhẹ ra: “Vậy thì tốt!”

Gia Cát Minh hỏi: “Hoàng thượng có hỏi nàng chuyện gì khác không?”

Ôn Yến biết chàng ta đang lo lắng điều gì, nói: “Yên tâm đi, ông ấy không chút hoài nghi thân phận ta.”

Gia Cát Minh lắc đầu: “Cũng không thể hoàn toàn yên tâm, sau lần đầu tiên gặp nàng Hoàng thượng đã không ngừng tra hỏi lai lịch, mặc dù ta đã gạt được người nhưng Hoàng thượng rất sáng suốt, chỉ sợ sớm muộn gì cũng sẽ phát hiện ra manh mối, sau này nàng nói năng cẩn thận đừng để lộ dấu vết.”

Ôn Yến nhìn về phía sau, nói nhỏ: “Chúng ta đi về rồi nói.”

Tống Vĩnh Kỳ nói: “Đi thôi, xe ngựa ở Nam Cung Môn.”

Một hàng người lên xe ngựa, Gia Cát Minh nói: “Hôm nay Hoàng thượng vì chuyện mưa bão nên đau đầu chưa tìm ra cách giải quyết, nếu như để ông ấy biết Ôn Yến chết rồi tái sinh, ban đầu mặc dù có thể sẽ vui vẻ nhưng sớm muộn gì cũng sẽ bị người ta đưa ra làm thành văn chương. Chỉ sợ đến lúc đó sẽ xảy ra sự cố.”

Tống Vĩnh Kỳ cũng cho là như vậy: “Hiện nay người biết chuyện này vẫn chưa nhiều, trừ ma ma ở Chỉ Nghi Các và tiểu Chi ra chỉ còn hai người chúng ta. Chuyện này cần phải giữ bí mật.”

“Còn có một người là Chung Phục Viễn, Ôn Yến, người này có đáng tin không?” Gia Cát Minh hỏi.

Ôn Yến nói: “Yên tâm, chàng là bạn thân của ta, đánh chết chàng cũng không bán đứng ta đâu.”

“Nếu nàng đã chắc chắn như vậy thì tốt rồi, khi về mau chóng tiễn tiểu Chi và ma ma đi, đổi vài người mới đến hầu hạ.” Tống Vĩnh Kỳ nói.

Ôn Yến nói: “Không cần, ta tin tưởng bọn họ, chỉ cần nói rõ ràng quan hệ thiệt hơn với họ, bọn họ sẽ không nói ra ngoài đâu.”



Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu: “Không, Ôn Yến, không thể lơ là được. Chuyện này liên quan đến sinh tử của nàng, bổn vương không cho phép có bất kỳ mối nguy hiểm nào tồn tại, cho dù chỉ là khả năng nhỏ nhất.”

Gia Cát Minh cũng tán đồng: “Đúng thế, cho dù bọn họ không có ý định sẽ nói ra nhưng nếu như nhất thời lỡ miệng để lộ cũng là chuyện thường có. Đây không phải chuyện đùa, nếu như một khi bị người khác châm ngòi, Hoàng thượng lại làm lớn chuyện sẽ liên lụy đến cả Ninh An Vương phủ.”

Ôn Yến nói: “Dù sao cũng là con ruột, không đến nỗi thế chứ?”

Gia Cát Minh cười lạnh: “Con ruột so với giang sơn, cái nào nhẹ cái nào nặng?”

Ôn Yến trầm mặc, bọn họ hiểu Hoàng đế hơn cô, nếu bọn họ đều lo lắng như vậy nhất định không phải không có lý do.

Tống Vĩnh Kỳ rất nhanh đã tiễn ma ma và tiểu Chi đi, tiểu Chi và ma ma đã khóc rất lâu, căn dặn đủ điều nhưng đến cuối vẫn phải lên đường.

Tống Vĩnh Kỳ cho bọn họ một khoản bạc để họ về quê sống cho thật tốt, chuyện của Ôn Yến cũng bảo họ giấu kín trong bụng, không được phép lộ ra nửa câu.

Tiểu Chi và ma ma đương nhiên sẽ không nói, nhưng hai người bọn họ cũng sợ sẽ mang đến tai họa cho Ôn Yến, nên dù không nỡ cũng đồng ý ra đi.

Tình hình của Khanh Nhi đã dần dần chuyển biến tốt đẹp, tỳ nữ hầu hạ bên cạnh Khanh Nhi là Thái Linh và Tương Tú đều nói đã nhìn thấy ngón tay Khanh Nhi khẽ động.

Ôn Yến cảm thấy là thần kinh đã bắt đầu hoạt động rồi, công việc châm cứu đương nhiên không thể lơi lỏng.

Hàng ngày cô đều vào cung châm cứu cho Hoàng thượng, mỗi lần vào cung là một lần Tống Vĩnh Kỳ lo lắng, sau khi xuất cung khó tránh khỏi hỏi han mọi mặt, thậm chí đến mỗi một vẻ mặt của Hoàng đế cũng không bỏ qua. Mỗi lần nghe Ôn Yến tự thuật xong, chàng đều lo lắng một lúc lâu.

Chàng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn nhưng không ổn ở đâu thì chàng lại không nói được.

Mãi cho đến một ngày, chàng cùng Ôn Yến vào cung, Ôn Yến ở ngự thư phòng châm cứu cho Hoàng đế, Hoàng đế cho chàng xem mật thư gửi tới từ biên ải.

Chàng thấy ánh mắt Hoàng đế nhìn Ôn Yến mang theo thứ tình cảm dịu dàng khiến người khác không thể bỏ qua, tim nhảy lên vài cái, hận không thể lập tức kéo Ôn Yến rời đi.

Ôn Yến chỉ một lòng chú ý đến bệnh tình của Hoàng đế, làm sao có thể để ý nhiều như vậy được? Mỗi lần cô châm cứu xong đều sẽ mát xa cho Hoàng đế một lát, mà Hoàng đế sẽ nhắm mắt lại, trên mặt mang theo ý cười ấm áp hưởng thụ một khắc bình yên này.

Trên xe ngựa xuất cung, Tống Vĩnh Kỳ vẫn luôn không nói gì, bày ra vẻ mặt thối cho Ôn Yến xem.

Ôn Yến không biết rốt cuộc chàng đang tức giận cái gì, kéo ống tay áo chàng hỏi: “Sao thế? Vừa nãy Phụ hoàng cũng không có quở trách chàng mà? Chàng tức giận cái gì vậy?”

Tống Vĩnh Kỳ hất tay nàng ra, trừng mắt nhìn: “Vì sao ban nãy nàng lại mát xa đầu cho Phụ hoàng?”

Ôn Yến sửng sốt một lát: “Cái này à, sau khi châm cứu xong phải mát xa để máu lưu thông nhanh hơn, có vấn đề gì sao? Mỗi lần châm cứu cho chàng xong ta đều sẽ mát xa cho chàng mà.”

“Phụ hoàng và bổn vương sao có thể giống nhau được? Cho dù nàng mát xa toàn thân bổn vương, đó cũng là điều nên làm.” Tống Vĩnh Kỳ tức giận: “Nhưng dù sao Phụ hoàng với nàng mà nói cũng là một nam nhân xa lạ, nàng tiếp xúc thân mật với một nam nhân xa lạ như vậy không sợ…” Chàng tức giận trừng mắt nhìn nàng, không nói được nữa.

Ôn Yến ngẩn người trừng lớn mắt nhìn chàng: “Sợ cái gì? Hơn nữa đây được tính là tiếp xúc thân mật gì chứ? Những người ở làm phụ khoa và khoa tiết niệu thì sao? Ở chỗ ta, một bác sĩ nữ cởi quần nam nhân kiểm tra cơ quan sinh dục cũng là chuyện hết sức bình thường.”

Lần này đến Tống Vĩnh Kỳ trừng lớn mắt, nắm chặt cổ tay cô, hung tợn hỏi: “Chỗ các nàng là chỗ quái quỷ nào? Còn có, nàng đã nhìn mấy nam nhân cởi quần rồi?”

Ôn Yến đẩy chàng một cái rồi cười bỡn cợt: “Cũng không nhiều, có lẽ là ba năm bảy trăm người gì đó.”

Tống Vĩnh Kỳ xanh mặt: “Bổn vương nhất định là điên rồi mới yêu phải một người phụ nữ như nàng.”

Ôn Yến ngả vào vai chàng: “Được rồi, đừng lo sợ không đâu nữa.”

Tống Vĩnh Kỳ ôm lấy vai cô, nghiến răng nghiến lợi: “Sau này không cho phép nàng trở về quê hương nữa, cũng không biết là nơi thế nào mà lại để nữ đại phu khám bệnh cho nam nhận, lại còn phải nhìn nơi riêng tư nữa.”

Nói đến đây, Ôn Yến có chút thương cảm, cô nói: “Ta nằm mơ cũng muốn về nhà.”

Tống Vĩnh Kỳ trừng mắt nhìn cô: “Nàng muốn về? Vậy về đi, bổn vương về cùng nàng, tiện thể gặp mặt nhạc phụ nhạc mẫu.”

Ôn Yến miễn cưỡng cười: “Không về được nữa rồi.”

“Vì sao không về được? Rất xa sao? Sợ bọn họ không nhận ra nàng? Yên tâm, bổn vương có thể nhận ra nàng hơn nữa còn có thể tiếp nhận dáng vẻ này của nàng, bọn họ là cha mẹ nàng, nhất định có thể tiếp nhận được.” Tống Vĩnh Kỳ thấy cô không vui, tim như bị ai bóp chặt, nắm lấy tay cô an ủi.

“Quốc sư nói ta là nữ từ đến từ thế giới khác, chàng biết nữ từ đến từ thế giới khác là gì không?” Ôn Yến hỏi ngược lại.

Tống Vĩnh Kỳ ngạc nhiên: “Ai biết được?”

“Nữ tử đến từ thế giới khác chính là người không thuộc về thế giới này, nhà của ta không ở thời đại này, thời đại mà ta sống là Trung Quốc vào khoảng một nghìn năm sau.” Ôn Yến phổ cập một chút kiến thức khoa học.

Tống Vĩnh Kỳ kinh ngạc, nhìn chằm chằm nàng rồi hoảng sợ hỏi: “Nàng nói đùa phải không? Một nghìn năm sau?”

Ôn Yến cười: “Rất kỳ lạ phải không? Không thể tiếp thu phải không? Đừng nói là chàng, khi ta vừa mới xuyên tới đây đến bản thân ta cũng còn không thể tiếp thu được.”

Tống Vĩnh Kỳ im lặng hồi lâu không nói gì, rất lâu sau mới hồi thần: “Ý nàng là, linh hồn nàng từ một nghìn năm sau xuyên đến đây?”

“Đúng vậy!”

Tống Vĩnh Kỳ kinh sợ đến mức dường như không nói ra lời, chàng bỗng nhiên nhớ đến một vấn đề: “Vậy khi nàng tới, Dương Bạch Lan đã chết rồi đúng không? Vậy nàng ta chết khi nào? Nàng ở trong cơ thể nàng ta từ khi nào vậy?”

Mặt Ôn Yến nhất thời ngượng nghịu, nói ậm ờ: “Quên rồi!”

“Quên rồi? Thời khắc quan trọng như vậy sao có thể quên được chứ? Để bổn vương nhớ lại xem nào, là lúc nào phát hiện tính tình Vương phi của bổn vương thay đổi lớn đây?!” Chàng nói xong quả thật còn chống cằm lâm vào trầm tư.

Ôn Yến đẩy chàng một cái, mặt đỏ ửng: “Nhớ lại làm gì chứ? Đã qua lâu như vậy rồi, ai nhớ được chứ!”

Tống Vĩnh Kỳ vốn không quá để ý vấn đề này nhưng thấy vẻ mặt quái dị của cô, đỏ hồng xấu hổ chắc chắn có gì kỳ lạ, chàng nghiêm túc nhớ lại, dựa người về phía sau, cười nói: “Không phải là lúc Dương Bạch Lan hạ mê tình dược cho bổn vương đấy chứ? Vậy khi đó người ở cùng bổn vương là nàng không phải nàng ta?”

Ôn Yến đỏ mặt huých chàng một cái, giận dữ nói: “Không muốn nói chuyện với chàng nữa.”


Tống Vĩnh Kỳ thu lại ý cười, dùng tay nâng mặt cô lên, cánh môi nhẹ nhàng phủ lên đôi môi đỏ thắm mềm mại của cô, cọ sát một chút rồi chàng động tình nói bên tai cô: “Bổn vương rất may mắn vì ngày đó là nàng, không phải Dương Bạch Lan.”


Ôn Yến trong lòng cảm động, dùng tay ôm cổ chàng rồi tặng cho chàng một nụ hôn nồng nhiệt.


Hiếm khi thấy Ôn Yến nhiệt tình như lửa thế này, Tống Vĩnh Kỳ ôm lấy nàng, biến nụ hôn nhẹ thành nụ hôn nồng nhiệt, tay chàng từ sau lưng cô chậm rãi chuyển đến phía trước, cách lớp quần áo vuốt ve nơi mềm mại trước ngực cô, xe ngựa chạy như bay trong màn mưa mà bên trong xe, lửa tình lại đang tăng lên.


Xe ngựa tới trước cửa phủ, đúng lúc Tống Vĩnh Kỳ không thể kiềm chế được tình dục, Ôn Yến kịp thời đẩy chàng ra, cười nói: “Kết thúc thôi!” Tống Vĩnh Kỳ ảo não: “Đoạn đường này quá ngắn!” Nói xong kéo rèm lên, nhảy xuống ngựa rồi nhận lấy chiếc ô giấy dầu từ người chạy xe, đưa tay dắt Ôn Yến, hai người dựa vào nhau vào phủ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK