Chung Phục Viễn sợ hãi kêu lên: “Chuyện gì xảy ra thế? Ôn Yến, Kinh thành này không có ai hoan nghênh chúng ta, chúng ta vẫn nên nhanh nhanh trở về thôi.”
Thiên Sơn đã ngăn Lãnh Ninh lại, trừng mắt liếc chàng ta: “Trước đừng ra tay, không nghe thấy chủ nhân nói tiểu chủ nhân đang ngủ sao? Đi về trước…”
Nàng ta nói xong lại hung dữ liếc Chung Phục Viễn: “Trở về còn sợ không có thời gian xử lý tên xấu xa này à?”
Chung Phục Viễn bị tình cảnh trước mắt làm khó hiểu: “Đây là xảy ra chuyện gì thế? Các ngươi không nhận nhầm người chứ? Ta là Lão Trư mà, ta vừa mới rời khỏi Kinh thành không bao lâu, không phải lúc trước các ngươi vô cùng nhiệt tình sao?”
Thiên Sơn hừ một tiếng: “Lãnh Ninh, ngươi cưỡi ngựa với tên xấu xa này đi, ta lên xe ngựa trở về với chủ nhân, chúng ta trở về trạch viện lúc đầu.”
Sau khi Thiên Sơn dặn dò xong thì rón ra rón rén lên xe ngựa, Ôn Yến ngồi trên xe ngựa ôm hai đứa con, bọn nhỏ đều đang ngủ.
Ôn Yến nhẹ giọng nói: “Trên đường xóc nảy quá khó chịu, ta châm cứu cho chúng nó ngủ một giấc.”
Thiên Sơn nhìn thấy khuôn mặt giống nhau của Trọng Lâu và Kinh mặc, che kín miệng, sau đó kích động nhỏ giọng nói: “Sinh đôi ạ?”
“Đúng vậy, thai long phượng!” Ôn Yến mỉm cười.
“Đây là phiên bản thu nhỏ của Hoàng thượng!” Thiên Sơn lại nhỏ giọng kinh hô.
“Giọng cha của bọn chúng!” Ôn Yến lại cười khẽ.
Thiên Sơn a lên một tiếng, nhìn Ôn Yến, nước mắt doanh tròng, đột nhiên đưa tay ôm lấy cô, khóc nức nở như một đứa nhỏ uất ức.
“Cô nương ngốc, người đã sắp thành thân rồi, sao còn giống một đứa trẻ thế?” Ôn Yến nhẹ nhàng vỗ lưng nàng ta, dịu dàng nói.
Thiên Sơn nức nở: “Ta cho rằng chủ nhân đã quên chúng ta rồi.”
“Muốn quên đấy, nhưng Thiên Sơn cô nương của chúng ta xinh đẹp như vậy, sao mà nỡ quên được? Được rồi, đừng khóc, ngồi vững, có gì về rồi nói sau.”
Ôn Yến nhắm mắt lại, uể oải cất lời: “Ta cũng mệt rồi.”
Lúc này Kinh Mặc cũng hơi nhúc nhích, lẩm bẩm: “Mẹ, đã tới chưa ạ?”
Ôn Yến vội vàng đưa tay ôm con: “Sắp đến rồi, đến ngay đây, ngủ đi, cục cưng.”
Kinh Mặc ơi cuộn người ôm lấy gối ôm ngủ tiếp.
Thiên Sơn không dám lên tiếng nữa, nhẹ nhàng ngồi xuống, một lúc nhìn Ôn Yến, một lúc lại nhìn Kinh Mặc và Trọng Lâu, trong lòng vô cùng kích động.
Nếu Bát Nương biết chủ nhân sinh ra cục cưng đáng yêu như vậy chắc chắn muốn khóc.
Hoàng thái hậu cũng vui đến hỏng luôn nhỉ? Có lẽ vừa vui vẻ cũng khỏi bệnh luôn.
Chắc chắn người vui vẻ nhất là Hoàng thượng, đây là cục cưng của Hoàng thượng đấy, chủ nhân sinh một đôi song sinh cho ngài ấy, sao lại giống như vậy chứ? Ai là đứa lớn ai là đứa nhỏ thế?
Lông mày này, cái mũi này, cái miệng này, rõ ràng chính là Hoàng thượng mà, nhìn đã biết là con của Hoàng thượng, không hề giống chủ nhân một chút nào. Nếu giống chủ nhân sẽ càng xinh đẹp hơn nhỉ?
Ôi chào, tiểu chủ nhân của nàng thật xinh đẹp, nàng cũng muốn sinh thai long phượng.
Xe ngựa vào thành, đi một mạch đến trạch viện phía trước.
Thiên Sơn đã sai người dọn dẹp sạch sẽ rồi, lúc trước cho rằng Ôn Yến sẽ ở phủ của Chung Phục Viễn, cho nên chỉ là tùy tiện dọn dẹp, nhưng mà đã đổi hết đồ dùng trong nhà, chỗ tiểu viện bị phá hủy cũng đã tu sửa, muốn ở cũng được.
“Đúng ra, Mao chủ nhiệm và Đầu Than đâu?” Trước khi đến trạch viện, Thiên Sơn đột nhiên hỏi.
Ôn Yến đáp: “Ở phía sau, Mao chủ nhiệm chở Đầu Than, cước trình của chúng nó khá chậm, nhưng mà hôm nay cũng sẽ đến.”
Thiên Sơn cười nói: “Ồ, bọn họ còn tự lên đường ạ?”
Thiên Sơn cũng biết bản lĩnh của Mao chủ nhiệm và Đầu Than, nhưng không ngờ chủ nhân dám cho chúng nó đi một mình.
Người đánh xe dừng xe ngựa lại, vén rèn lên cung kính nói: “Chủ nhân, đến rồi ạ.”
Thiên Sơn nhìn người đánh xe, lại vén mũ của gã lên: “Ngươi thuộc bên nào? Sao ta chưa từng gặp ngươi?”
“Thiên Sơn cô nương, Phi Long Môn nhiều người như vậy, cô nương có thể gặp được mấy người chứ?” Người đánh xe cười.
“Vậy ngươi thuộc bên nào? Tên gì?”
“Ta là thám tử.” Người đánh xe cười cười: “Thám tử không có tên, chỉ có danh hiệu, ta là số ba mươi sáu.”
“Mấy năm nay ngươi luôn đi theo chủ nhân à?” Thiên Sơn tò mò hỏi.
“Đúng vậy, chủ nhân rời Kinh, chúng tôi vẫn luôn đi theo.” Số ba mươi sáu nói.
“Vậy vì sao các người không trở về bẩm báo?”
“Không có lệnh của chủ nhân, chúng tôi không thể nói.” Ngươi đánh xe nói chuyện đúng quy tắc.
Thiên Sơn nhìn về phía Ôn Yến: “Chủ nhân, không phải đạo trưởng nói người quên hết mọi người rồi ư?
Ôn Yến bế Kinh Mặc xuống xe ngựa: “Ngươi bế Trọng Lâu đi, trở về lại nói kỹ càng với ngươi sau.”
Thiên Sơn vâng một tiếng, đưa tay ôm Trọng Lâu, không nhịn được cúi đầu hôn lên má cậu bé: “Thật đáng yêu.”
Trọng Lâu tỉnh lại, mở đôi mắt đen sâu thẳm, lông mi dài chớp chớp, có vẻ hơi ngạc nhiên: “Tỷ tỷ xinh đẹp này là ai thế?”
Thiên Sơn a một tiếng: “Tiểu chủ nhân, ta làm ngài tỉnh sao?”
“Trọng Lâu, đi xuống!” Ôn Yến ra lệnh.
Trọng Lâu hơi không tình nguyện: “Mẹ, hai chân con mỏi quá, sợ là không đi nổi nữa, nếu không tiếp tục để tỷ tỷ xinh đẹp này ôm con đi vào nhé?”
“Phải không? Chân là dùng để đi đường, nếu con không đi nổi nữa thì chém đứt luôn nhé?” Ôn Yến bình tĩnh lên tiếng.
Trọng Lâu đành phải đi xuống, nhưng vẫn bất mãn nhìn Kinh Mặc: “Tỷ tỷ, thức dậy đi, đến rồi.”
Kinh Mặc vẫn không nhúc nhích ở trong lòng Ôn Yến, dáng vẻ ngủ rất say.
“Đệ đã thấy lông mi của tỷ động đậy rồi, đừng giả vờ nữa.” Trọng Lâu lớn tiếng nói.
Kinh Mặc đành phải mở to mắt, tức giận trừng cậu bé: “Đệ là đồ xấu xa.”
Kinh Mặc đi xuống đứng vững, dụi dụi mắt, ngạc nhiên nhìn phong cảnh xung quanh: “Ở đây đẹp hơn Nam Sơn thành của chúng ta.”
Thật ra bốn phía cũng chẳng có phong cảnh đẹp gì, đều là phòng ốc cao thấp không giống nhau, thỉnh thoảng có tường vi vươn ra từ trong trạch viện, tăng thêm mấy phần không khí đầu hạ.
Ôn Yến cưng chiều nhìn thoáng qua Kinh Mặc, một đường tàu xe mệt nhọc cũng thật sự khiến bọn nó mệt rồi.
“Sao người cưỡi ngựa còn chậm hơn cả chúng ta thế?” Thiên Sơn nghểnh cổ nhìn ra đường: “Còn chưa đến nữa.”
“Đi vào trước đi.” Người đánh xe đã bắt đầu vận chuyển đồ đạc rồi, đồ đạc không nhiều lắm, ngoài mấy cái hòm thuốc của Ôn Yến thì chỉ có một vài bộ quần áo.
Ôn Yến nắm tay Kinh Mặc và Trọng Lâu đi vào trong trạch viện, nhìn thấy nơi có phong cảnh như cũ, trong lòng Ôn Yến xuất hiện một cảm xúc không nói nên lời, năm tháng dài dằng dặc, rất nhiều đồ vậy đều không để lại dấu vết, chỉ có người thay đổi mà thôi.
“Rất xúc động ạ?” Thiên Sơn đứng ở sau lưng cô, nhẹ giọng hỏi.
Ôn Yến quay đầu lại nhìn Thiên Sơn, trong mắt phiếm lệ: “Thiên Sơn, năm năm nay, ngươi có tốt không?”
Thiên Sơn kiềm nén lại nước mắt: “Tốt, cũng không tốt.”
“Vậy nhớ những cái tốt là được, đầu óc của con người không cần nhớ quá nhiều thứ.” Ôn Yến buông con ra, dang hai tay: “Được rồi, ôm một cái nào, Thiên Sơn của ta.”
Thiên Sơn ôm chặt lấy Ôn Yến, nước mắt từ từ chảy xuống, rơi trên vai Ôn Yến, chỉ trong chốc lát, trên vai cô đã thấm ướt một mảng.
Ôn Yến cũng vô cùng xúc động, trước đó, cô vẫn không biết trở về là đúng hay sai, nhưng ít nhất được nhìn thấy sự cảm động của Thiên Sơn, nhìn thấy quyến luyến của Thiên Sơn với mình, trở về đã rất đáng giá rồi.
Có tiếng vó ngựa vang lên, Ôn Yến nhẹ nhàng buông Thiên Sơn ra, Thiên Sơn lau nước mắt, không muốn người khác thấy nàng vừa mới khóc.
“Trời ạ, khuôn mặt của cha nuôi bị sao thế? Sưng lên kinh khủng như vậy?” Kinh Mặc hoảng sợ kêu lên.
“Ánh mắt của tỷ sao thế? Nhìn ra là cha nuôi từ chỗ nào vậy?” Trọng Lâu nặng nề cất lời.