“Nhưng đây là biện pháp trực tiếp nhất không phải sao? Nếu muội muội của hắn gả cho Vương gia, nhất định hắn sẽ vì muội phu của mình mà bày mưu tính kế.” Trần Tướng quân nhìn Tống Vĩnh Kỳ một cái, thấy chàng không có biểu hiện gì phản đối mới tiếp tục nói ra, thanh âm lại giảm thấp xuống một chút nữa: “Vả lại, rõ ràng là Hoàng Thượng giả truyền ý chỉ của Thái hậu, cố ý khiến Vương gia khó xử, làm thế nào cũng không được, kháng chỉ là tội chết, ngược lại cưới còn có một chút hi vọng sống, thêm nữa, chuyện sau này ai mà biết trước được? Phân vị Vương phi này, có lẽ Ôn cô nương cũng không thèm khát, nếu một ngày nào đó Vương gia có thể leo lên vị trí Cửu Ngũ Chí Tôn kia, lập nàng làm hoàng hậu đó mới là tốt nhất.”
Lời này vừa nói ra, toàn trường lập tức tĩnh mịch một hồi, Gia Cát Minh vội vàng đến bên cửa sổ nhìn bốn phía một lượt xem có hạ nhân đi lại không, may mắn bọn hắn đều sai hạ nhân đi chỗ khác, nếu không lời này truyền ra ngoài, Vương phủ mới thật sự chịu họa diệt môn.
Gia Cát Minh trách cứ: “Sao có thể nói lời như vậy? Hiện tại vị trí Thái tử chưa chọn được, Hoàng Thượng lại kiêng kị như thế, một khi để ông ấy biết được chúng ta có tâm tư như vậy, nhất định không chỉ phải chịu mấy thứ tội thôi đâu.”
Trần Tướng quân là con nhà võ, ruột thẳng bụng thẳng, nghĩ cái gì thì nói cái đó, cũng không nghĩ tới hậu quả, giờ phút này bị Tống Vĩnh Kỳ cảnh cáo một chút, mới nghĩ mà sợ, vội vàng thỉnh tội: “Vương gia thứ tội, mạt tướng cũng chỉ là biểu lộ cảm xúc.”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn hắn, bình tĩnh không lay động nói: “Gia Cát nói đúng, về sau ngươi nói chuyện phải chú ý một chút.” Dừng một chút, chàng lại nói: “Việc chúng ta có tâm tư như vậy nhất định không thể để người bên ngoài biết được.”
Gia Cát Minh kinh ngạc nhìn chàng, khuôn mặt có chút ý vị sâu xa.
Trần Tướng quân lại từ trong những lời này của chàng nghe được ý ở ngoài lời, vui vẻ nói: “Vương gia anh minh, về sau mạt tướng nhất định sẽ chú ý!”
Sau khi Trần Tướng quân lui ra ngoài, Gia Cát Minh mới hỏi Tống Vĩnh Kỳ: “Huynh thật sự định cưới Trần Vũ Trúc?”
Tống Vĩnh Kỳ nắm chặt hai nắm đấm, giọng nói lại vô cùng tỉnh táo nói: “Huynh nghĩ bản vương còn có đường lui sao?”
Gia Cát Minh trầm mặc một chút: “Vậy huynh định nói với Ôn Yến như thế nào?”
Tống Vĩnh Kỳ im lặng, khuôn mặt tuấn mỹ treo lên sự lo lắng, cửa lớn mở ra, sau cơn mưa một tia nắng chiều chiếu vào trên mặt chàng chập chờn sáng tối, hai tay chàng càng nắm chặt hơn, miệng lại không nói ra một lời.
Nói thế nào? Nói thế nào? Còn có thể nói thế nào? Bây giờ chuyện của Ôn Yến còn chưa giải quyết xong, mặc dù ba năm này không thể tuyển hậu phi nạp thiếp, nhưng nếu chàng có lòng muốn Ôn Yến vào cung, chàng sẽ có biện pháp.
Gia Cát Minh thấy chàng trầm mặc, bèn hỏi: “Huynh cảm thấy, có thể đem thân phận của Ôn Yến nói cho Hoàng Thượng biết hay không? Có thể, nếu ông ấy còn một chút tình phụ tử, sẽ niệm tình huynh đau khổ ba năm, sẽ cho phép hai người các huynh thành thân.”
Tống Vĩnh Kỳ cười khổ: “Tình phụ tử ư? Huynh cho rằng Phụ hoàng nhìn không ra Bản vương có tâm đối với Ôn Yến sao? Nếu ông ấy niệm tình ta đau khổ ba năm, hẳn là nên vì ta mà sớm tứ hôn cho hai người bọn ta mới đúng. Nhưng chẳng những ông ấy không có, ngược lại lại dùng ý chỉ của Hoàng tổ mẫu trước lúc lâm chung đến ép buộc bản vương cưới Trần Vũ Trúc, tâm tư của ông ấy, huynh còn không nhìn ra à? Ông ấy đối với Ôn Yến là nhất định phải chiếm được!”
Gia Cát Minh có chút ảo não lúc trước chưa hề nói thân phận của Ôn Yến với Hoàng đế, lúc trước là chàng ta cất giấu tư tâm, không muốn Ôn Yến dùng tên của mình gặp người khác, chỉ là không nghĩ tới chuyện sẽ tới tình trạng như ngày hôm nay.
Dừng một chút, chàng ta nói: “Bây giờ Hoàng Thượng còn tưởng rằng Ôn Yến tên là Ôn Noãn, không bằng, để cho Ôn Yến cùng Hoàng Thượng trực tiếp nói rõ, nàng là Ôn Yến, ám chỉ như thế, Hoàng Thượng nhất định sẽ hoài nghi thân phận của nàng, sẽ để Quốc sư đi điều tra, một khi biết được ngày xưa nàng chính là Ôn Yến, làm sao ông ấy còn vừa ý Ôn Yến, cũng không có khả năng đánh chủ ý con dâu mình chứ!”
Tống Vĩnh Kỳ nghiêm túc lắc đầu: “Không, chiếu theo tính tình của ông ấy, nếu một khi biết Ôn Yến chính là Ninh An vương phi ngày xưa, ông ấy sẽ thẹn quá hoá giận, về phần sẽ làm ra những chuyện gì, ta cũng không biết được.”
Điều này cũng đúng sự thật! Gia Cát Minh thở dài nói: “Nếu lúc trước nói rõ thân phận thì đã không đến mức tiến thoái lưỡng nan như bây giờ!”
Bây giờ có nói gì thì cũng đã muộn, tạo hóa trêu người, ai nghĩ đến Ôn Yến đã chết ba năm lại phục sinh? Ai lại nghĩ tới ba năm sau, Hoàng đế lại để ý tới Ôn Yến, còn bị Quốc sư cho rằng nàng ấy rất cao quý. Thế cục bây giờ, đâm lao phải theo lao, Tống Vĩnh Kỳ không thể không cưới, mà nàng ấy, lại không thể không gả.
Gia Cát Minh bỗng nhiên nghĩ ra cái gì, chàng ta liền vội vàng hỏi: “Hiện tại Ôn Yến là chủ nhân của Phi Long môn, không phải nói chủ nhân của Phi Long môn có thể kháng chỉ mà phải không? Nếu chủ nhân của Phi Long môn hạ lệnh, Hoàng đế cũng còn phải tuân theo mà làm.”
Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu: “Đó là chuyện trước kia từ thời Thái tổ, hiện tại đã không còn tác dụng gì nữa, thêm nữa, Phi Long môn vận hành như thế nào, có bao nhiêu thành viên, cho tới bây giờ vẫn là một bí ẩn. Bản vương cảm thấy, trước kia Phi Long môn có lẽ còn đáng tin cậy, nhưng hiện tại thiên hạ đã qua được trăm năm Phi Long môn cũng chưa từng một lần chấp hành nhiệm vụ, cho nên, những thành viên mới của Phi Long môn đại khái cũng không dũng mãnh bằng ngày xưa, chỉ sợ toàn bộ đều thành thiếu gia ăn chơi!”
Chuyện này cũng có thể là sự thật. Nhớ năm đó đệ tử võ tướng cùng với Thái tổ giành thiên hạ, bây giờ cũng trở thành ác bá trong thành, ỷ vào tổ tiên mình đã từng lập công lao hiển hách, ăn bổng lộc triều đình, nhận lấy quan tước chức vị tổ tiên để lại, hoành hành bá đạo, không coi ai ra gì. Phi Long môn vô cùng uy phong hiển hách cũng đã là chuyện của trăm năm trước, bây giờ, cũng không biết đã trở thành bộ dáng gì.
Gia Cát Minh nhụt chí nói: “Cái này không được, cái kia không được, vậy thật không có đường lui sao?”
Ánh mắt Tống Vĩnh Kỳ ngưng tụ một luồng hơi lạnh, lạnh lùng nói: “Lời nói của Trần Tướng quân mặc dù đại nghịch bất đạo, nhưng cũng không phải không có đạo lý. Bản vương muốn nắm giữ vận mệnh của mình và Ôn Yến, chỉ có cách ngồi vào ghế rồng. Chỉ là bây giờ Phụ hoàng còn khỏe mạnh, cũng chưa xác lập vị trí Thái tử, căn cơ của bản vương cũng chưa ổn, chuyện trước mắt có thể làm chỉ có chính là nén giận, giấu tài.”
Gia Cát Minh lập tức cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, chàng ta trầm tư một lúc, dứt khoát nói: “Cho dù huynh quyết định như thế nào, ta cũng sẽ dùng hết khí lực toàn thân ủng hộ huynh.”
Vẻ mặt Tống Vĩnh Kỳ vô cùng cảm động, khẽ nói: “Gia Cát, những năm này, cám ơn huynh vẫn luôn ở bên cạnh bản vương, đời này bản vương có huynh và Ôn Yến, là phúc khí đã tu luyện từ kiếp trước!”
Gia Cát thở dài một tiếng, chàng ta trầm thấp nói: “Ngày đó Ôn Yến trở về, đúng là ta cũng có ý đồ riêng, nếu không phải chút tư tâm ấy thì hoàn cảnh cũng không trở thành làm hại bọn huynh như hiện tại. Chuyện ta đã làm cũng không thể vãn hồi.”
Chàng ta câu nói này, cùng là thẳng thắn nói cho Tống Vĩnh Kỳ biết chàng ta thích Ôn Yến, tuy trong lòng Tống Vĩnh Kỳ có chút khó chịu, nhưng chàng ta thẳng thắn nói ra như vậy, trong lòng vẫn có chút rung động. Chàng nghênh tiếp ánh mắt của Gia Cát Minh, khẽ nói: “Ngoại trừ Ôn Yến, những thứ khác bản vương đều có thể chắp tay nhường cho huynh.”
Gia Cát Minh cười: “Huynh đừng hiểu lầm, Ôn Yến đối với ta chưa bao giờ có một chút tâm tư khác, ta biết bây giờ huynh trù tính tất cả cũng là do bất đắc dĩ, nếu không phản kháng, chỉ sợ là không có đường ra. Giờ phút này ta nói ra lời này, là để giữa chúng ta không có bất kỳ hiềm khích gì. Chỉ khi chúng ta khôi phục sự ăn ý ngày xưa, mới có thể làm mọi việc được thuận lợi.”
Hai cánh tay nắm lấy nhau cùng một chỗ, một vài khúc mắc trước đó bởi vì Ôn Yến mà có bây giờ đã hoàn toàn biến mất.
Lòng Tống Vĩnh Kỳ lúc đó giống như trở nên hung ác hơn. Chàng biết, mình nhớ tình phụ tử, nhưng vị kia, chưa chắc sẽ nhớ.
Ôn Yến trở về ngày mười ba tháng chạp, hôn sự của Tống Vĩnh Kỳ định ở ngày hai mươi lăm tháng chạp.
Lúc Ôn Yến biết hôn sự của Tống Vĩnh Kỳ biểu hiện vô cùng trấn định giống như đã sớm biết từ trước. Mà trên thực tế nàng đúng là đã sớm biết, khi Hoàng đế hạ lệnh tứ hôn Thiên Sơn đã thông báo cho Ôn Yến biết.
Thiên Sơn và Ôn Yến cũng đã phân tích qua tình thế của Tống Vĩnh Kỳ, chàng không thể không cưới. Không cưới, khó mà tự bảo vệ mình. Cưới, đầu tiên có thể ổn định lòng Hoàng đế sau đó dần dần lấy lại tín nhiệm của Hoàng đế, còn có thể có thêm sự ủng hộ của nhà mẹ đẻ Trần Vũ Trúc nữa, thế lực của gia tộc Trần thị trong triều rất lớn, thế này coi như toàn bộ đều đứng sau lưng Tống Vĩnh Kỳ, đối với Tống Vĩnh Kỳ là trăm lợi không một hại.
Mà giờ khắc này Ôn Yến, đã không còn suy nghĩ việc Tống Vĩnh Kỳ tái giá nữa. Bởi vì, nàng đã ẩn ẩn cảm giác được, đại nạn của mình sắp tới, chỉ có mau chóng khiến chàng đứng vững bước chân, vậy coi như mình có đi, đi cũng được yên tâm.
Nam nhân mình yêu sắp thành thân, tân nương lại không phải là mình, loại cảm giác này ngẫm lại trong lòng vẫn còn đang chảy máu. Thời gian ở Phi Long môn Ôn Yến gần như mỗi đêm cô đều không ngủ được, lòng đau không chịu nổi. Mà ở trong đau đớn, cô cuối cùng cũng có chút an ủi, đó chính là cô biết trong lòng Tống Vĩnh Kỳ có vị trí của mình, mà cưới Trần Vũ Trúc, là do bất đắc dĩ.
Ôn Yến trở lại trong phủ, Khanh Nhi liền lập tức đến gặp cô, lại lại nói với cô chuyện Tống Vĩnh Kỳ thành thân.
Nàng ta thấy Ôn Yến thần sắc tự nhiên, không khỏi tức giận: “Huynh ấy sắp thành hôn, sao tỷ còn có thể lãnh tĩnh như vậy? Vương phi huynh ấy nên cưới là tỷ mà!”
Ôn Yến buông tay: “Vậy muội dạy ta, ta có thể làm thế gì? Để chàng kháng chỉ bây giờ?”
Khanh Nhi nắm chặt hai nắm tay, tức giận nói: “Nhưng trong lòng muội thấy tức thay cho tỷ, Trần Vũ Trúc này là người nào chứ? Nàng ta dựa vào cái gì mà trở thành Vương phi? Nghe nói nàng ta là người bá đạo phách lối, ỷ vào phụ huynh mình trong triều có chức vị cao nên không coi ai ra gì, tính tiểu thư rất lớn, nàng ta gả tới đây tỷ và muội đều không có một ngày tốt lành.”
Ôn Yến nhẹ nhàng thở dài: “Cô nương ngốc, cho dù là muội, hay là ta, thậm chí là Kỳ, đều không thể thay đổi được điều gì. Đã không cách nào thay đổi, thì nên lạc quan tiếp nhận, trong lúc tiếp nhận thì tìm ra một con đường sống yên ổn.”
Khanh Nhi nhìn cô, lắc đầu: “Có đôi khi muội rất hoài nghi có phải tỷ yêu sư huynh hay không, yêu một người, không phải là như thế này!”
Ôn Yến cười cười, không nói tiếng nào.
Khanh Nhi nói sai, không phải cô không yêu, mà là yêu quá mức, chỉ có yêu, mới có thể vì chàng mà suy nghĩ, vì chàng trù tính. Bởi vì yêu, cho nên cô có thể quên đau đớn trong lòng, để chàng an tâm làm việc mình cần phải làm.
Liên tục hai ngày Tống Vĩnh Kỳ đều không hề tới gặp Ôn Yến.
Chàng không biết nên đối mặt với cô như thế nào, chàng cảm thấy có lỗi với cô, cho nên dù rất muốn đến gặp cô cũng không dám đến gần chỉ nhìn từ xa.
Ôn Yến cũng biết tâm tư của chàng, cho nên cũng không đi tìm chàng. Mà đi tìm Chung Phục Viễn, nói với hắn phiền muộn trong lòng.
Cô cảm thấy may mắn vì còn có Chung Phục Viễn biết nỗi khổ trong lòng mình, nếu không, cô thật sự cũng sẽ không chịu đựng nổi.
Ngày hôn lễ diễn ra, Ôn Yến cố ý tránh đi. Cô đi tìm Chung Phục Viễn, hai người ở bên ngoài ăn một bữa tiệc, lại uống một chút rượu, gần chạng vạng tối mới hồi phủ.
Cô đi qua Lăng Vân Các, nhìn thấy Tống Vĩnh Kỳ vẻ mặt u ám đứng ở cuối Lăng Vân Các, tay vịn lan can, ánh mắt nhìn về phía hoàng thành, nắng chiều tà rơi vào trên người chàng, lại không có nào mang đến một chút ấm áp, dường như chàng cứng người lại, nhìn Ôn Yến nhìn đến mức vô cùng đau lòng.
Cô đạp từng bước một trên thềm đá mà lên, đi đến phía sau chàng, nhẹ nhàng ôm lấy chàng!