Mục lục
Tung Hoành Cổ Đại - Ôn Yến - Truyện full: tác giả Ôn Uyển
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Người định..." Hứa Thành Trù nhìn vào mắt Kinh Mặc, nhỏ giọng mở miệng.

"Chứng cứ phạm tội đấy, trên người thích khách hôm qua xông vào Vương phủ có lệnh bài của Ngự Lâm quân, ta muốn Hoàng Thượng cho ta một lời giải thích hợp lý." Lời nói của Kinh Mặc rất ung dung nhưng cũng rất lạnh lùng.

"Có lẽ hắn ta sẽ không bất cẩn như vậy đâu, hắn ta cũng sợ ngươi cầm lệnh bài này tới tìm hắn ta đối chất, vậy hắn ta..." Hứa Thành Trù cũng sẽ không ngờ, ngồi ngay ngắn trên hoàng vị bao nhiêu năm như vậy, vậy mà...

"Chuyện này không trách hắn ta, là lòng hắn ta quá lớn, muốn khiến Vương phủ của chúng ta mang tiếng xấu tàn sát quan quân." Kinh Mặc nhỏ giọng nói, sắc mặt Hứa Thành Trù càng trở nên âm trầm.

"Hoàng Thượng nghĩ trước hết để cho những thích khách này mang theo lệnh bài Ngự Lâm quân đến Vương phủ chúng ta, chắc chắn sẽ có tử thương, đến lúc đó lại để cho hộ vệ của Hoàng cung xuất mã đến nghĩ cách cứu viện, đến lúc đó phát hiện chân tướng là chúng ta đang giết Ngự Lâm quân, hắn ta sẽ nói rằng hắn ta lo lắng cho Thành vương phủ nên mới cho người tới âm thầm bảo vệ, cuối cùng lại bị Thành vương phủ chúng ta giết chết. Đến lúc đó Thành vương phủ chúng ta cũng chỉ có thể âm thầm chịu thiệt, mặc cho Hoàng Thượng xử lý."

Lúc nói chuyện Kinh Mặc đều không ngừng lắc đầu, Hoàng Thượng thật sự rất hận Thành vương phủ nên mới không thèm quan tâm tới chuyện Thành vương phủ sẽ phải chịu tiếng xấu như thế nào...

"Tên khốn kiếp này, hắn ta..." Sắc mặt Hứa Thành Trù liên tục thay đổi, rốt cuộc đáy mắt không che giấu được thất vọng.


"Lão Gia tử, lần này ngài qua đó phụ trách khóc lóc kể lể, nhiều năm qua Thành vương phủ cũng không dễ dàng, khóc lóc kể lể rằng mấy tên Ngự Lâm quân hỗn láo dám giấu diếm Hoàng Thượng động thủ với Thành vương phủ, nếu Hoàng Thượng không trừng phạt Ngự Lâm quân, vậy ngài sẽ xin lỗi Tiên Hoàng, xin lỗi liệt tổ liệt tông..." Kinh Mặc cười nói, Hứa Thành Trù nghe nàng nói cũng cười, tìm Hoàng Thượng khóc lóc kể lể, đây chính là thủ đoạn từ trước đến nay của mình, không ngờ tiểu nha đầu này lại biết rõ ràng như vậy.

"Chuyện khóc lóc kể lể này cứ giao cho ta, vậy ngươi làm cái gì? Nhìn lão nhân Gia ta khóc sướt mướt trên triều đình, ngươi cảm thấy chuyện này thích hợp không?" Hứa Thành Trù nhỏ giọng nói chuyện với Kinh Mặc, ý tứ của hắn đã rất rõ ràng, Kinh Mặc đã làm rất nhiều chuyện vì Thành vương phủ, còn lại cứ để lão đầu tử hắn tới làm đi.

"Ngươi là mềm, ta đương nhiên là cứng rắn, ngươi quên ta là Công chúa của Đại Lương Quốc à, ai biết mấy tên Ngự lâm quân xâm nhập vào Thành vương phủ kia có phải tới giết ta hay không, cho nên Hoàng Thượng cũng phải cho Đại Lương Quốc chúng ta một lời công đạo." Kinh Mặc vừa nói chuyện, trên mặt cũng đều là ý cười.

Đã động đến tâm tư muốn đối phó của nàng, vậy sẽ phải chấp nhận hậu quả của nó.

Lần này nhất định Hứa Tư An sẽ phải nhận tổn thất lớn.

Ngay lúc Kinh Mặc đang mài đao xoèn xoẹt chuẩn bị thẳng tiến vào Hoàng cung, Hứa Kế Thành ở cách xa ngàn dặm lại ngã bệnh.

Tự dưng hắn phát sốt đã hơn mười ngày, đám người Dạ Tam cũng nơm nớp lo sợ hơn mười ngày, ngay sau khi Dạ Tam báo cáo xong việc cứu tế thiên tai đã kết thúc, thân thể của hắn cũng không chịu được nữa.

"Mau chóng đưa ta về nhà đi, mau lên." Hứa Kế Thành dùng hết khí lực sau cùng, nói với Dạ Tam.

"Gia, thân thể của ngài..." Dạ Tam hầu hạ Hứa Kế Thành nhiều năm nên rất rõ ràng tình trạng cơ thể của hắn, lần này tới Thương Nam Châu cứu trợ thiên tai, thân thể của hắn vẫn luôn phải gắng gượng rất nhiều, bây giờ hắn đã không chịu nổi nữa, cách tốt nhất chính là nghỉ ngơi lấy lại sức.



Hiện tại Giao thông ở Thương Nam Châu cơ bản đã khôi phục bình thường, cũng không thiếu dược liệu gì, ở lại đây tĩnh dưỡng so với đường xa mệt mỏi về Cảnh Thành tốt hơn nhiều, hắn ta tin là Hứa Kế Thành cũng biết rõ điểm này.

"Đây là mệnh lệnh, chờ lúc ta tỉnh lại, tốt nhất là các ngươi để cho ta nhìn thấy Kinh Mặc, nếu không ngươi cứ đi nhận cái chết đi." Vẻ mệt mỏi hiện rõ trong mắt Hứa Kế Thành, nhưng lời nói ra vẫn cực kỳ cay nghiệt.

Bởi vì hắn biết rõ, nếu như mình thật sự bị hôn mê thì phải mất thời Gian rất lâu mới có thể tỉnh lại được.

Thân thể của mình, đương nhiên là mình rõ ràng nhất, trong khoảng thời gian này quá mệt mỏi, cũng quá khổ.

Chỉ có điều Hứa Kế Thành vừa nói xong mấy lời cứng rắn thì ngoài trướng lại đột nhiên vang lên tiếng chém giết, không cần nghĩ cũng biết, là ai phái thích khách tới.

Hứa Kế Thành vốn đang yếu ớt, trên mặt lại toát lên sự tàn khốc, qua cầu rút ván, chuyện này tới cũng quá nhanh đấy.

"Gia, ngài cứ chờ ở trong này, thuộc hạ..." Đương nhiên Dạ Tam cũng biết rõ đã xảy ra chuyện gì, hắn ta đỡ Hứa Kế Thành nằm xuống rồi cầm kiếm định đi ra ngoài, nhưng không ngờ có ba thích khách áo đen đã giết vào đến trong trướng.

Không nói tiếng nào, lưỡi đao đã đâm thẳng về phía Hứa Kế Thành, Dạ Tam nhanh chóng xuất kiếm cản lại, trên mặt là sự căng thảng chưa bao giờ có.

Công phu của Dạ Tam không tệ, nhưng lấy một địch ba lại...

Dù sao thì người được Hứa Tư An phái đi làm nhiệm vụ ám sát Hứa Kế Thành nhất định không là hạng người hời hợt.

Rất nhanh Dạ Tam đã bị hai người cầm chân, hắn ta không phân thân được nên chỉ có thể trơ mắt nhìn một người khác đâm kiếm về phía Hứa Kế Thành.

"Gia..." Dạ Tam biết rõ tình trạng của Hứa Kế Thành, bây giờ sợ là sức lực để nói chuyện hắn cũng không có chứ đừng nói tới né tránh tập kích kia...

Bởi vì chỉ nhìn chằm chằm vào Hứa Kế Thành, thích khách sau lưng Dạ Tam đã ra chiêu, đâm kiếm vào sau lưng Dạ Tam...

Dạ Tam không quan tâm tới người trước mặt mình mà dốc hết toàn lực đánh về phía tên thích khách đang đâm kiếm về phía Hứa Kế Thành, hắn ta đã không có cơ hội chặn đường kiếm kia, nhưng nếu tốc độ rất nhanh thì vẫn có thể bảo vệ Gia.

Nhưng vì đang bị thương, tốc độ của hắn ta cũng chậm đi không ít nên chỉ có thể trơ mắt nhìn thanh kiếm kia đâm về phía Gia nhà mình.

Dạ Tam nhắm mắt lại, tiếng kêu than ở đáy lòng cũng đã dậy khắp trời đất...

Hắn ta nghe thấy tiếng có người hành động làm không khí lưu chuyển, cõi lòng đầy hi vọng mở to mắt, chỉ thấy một bóng người đang chắn trước mặt Hứa Kế Thành, kiếm của tên thích khách đang đâm vào từ sau lưng người kia.



Dạ Tam thở ra một hơi, xách kiếm lao về phía tên áo đen vừa ra chiêu với Hứa Kế Thành...

Đao kiếm vô tình, đoạt tính mạng người khác, hắn ta biết rõ, bây giờ không chỉ là ngươi chết ta sống mà chỉ có giết chết đối phương thì Gia nhà mình mới có hi vọng sống.

Hai ba chiêu của Dạ Tam cũng không thể giết được thích khách kia, hai thích khách trước đó công kích hắn ta cũng đang lao về phía Hứa Kế Thành.

Mục tiêu của bọn họ rất rõ ràng, chỉ có điều bọn họ lại không ngờ tới, Hứa Kế Thành võ công cao cường như lời đồn đại bây giờ lại đang bị bệnh nằm ở trên giường, một chút lực sát thương cũng không có.

Lúc mũi kiếm của một tên thích khách lần nữa hướng về phía Hứa Kế Thành, hắn đưa tay nhấn vào chiếc nhẫn trong tay một cái, một tia sáng lóe lên, thích khách kia nặng nề ngã xuống đất.

Người còn lại không ngờ đồng bọn của mình lại mất mạng bởi ám khí trong tay Hứa Kế Thành nên cũng hơi sợ, nhưng hắn ta cũng không muốn bỏ qua cơ hội ngàn năm có một lần này, cho nên vừa mang theo vài phần nơm nớp lo sợ, vừa rút kiếm đâm về phía Hứa Kế Thành.

Nhưng không ngờ người vừa mới trúng một kiếm nằm kia không nhúc nhích lại đột nhiên quay người lại, không đợi thích khách kia kịp xuất thủ, kiếm trong tay hắn ta đã đâm vào ngực thích khách kia, một đao mất mạng.

Nhưng sau khi thích khách kia ngã xuống đất, người đã từng cứu được Hứa Kế Thành kia cũng từ từ ngã trên mặt đất, dưới thân thể của hắn ta là một vũng máu đỏ thắm nhuộm mặt đất thành một màu thê lương.

Trước đó Dạ Tam còn lo lắng an toàn của Gia ở bên này, bây giờ rốt cục cũng yên lòng tiếp tục Giao đấu cùng thích khách còn lại, không bao lâu sau, thích khách kia cũng bị Dạ Tam giết chết.

Dạ Tam hốt hoảng đi về phía Hứa Kế Thành, cẩn thận hỏi thăm: "Gia, ngài không sao chứ?"

Hứa Kế Thành chống đỡ nửa ngồi ở trên giường, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào người vừa cứu mình một mạng trên mặt đất.

"Dạ Nhất, sao ngươi lại ở đây? Không phải ngươi..." Dạ Tam không ngờ người liều mình cứu Gia nhà mình lại là thủ lĩnh của bọn họ, nhưng sau khi khiếp sợ qua đi, lo lắng của hắn ta biến Thành vương phi.


Nếu Dạ Nhất ở đây thì ai sẽ bảo vệ cho sự an toàn của Vương phi? Những ngày qua Vương Gia luôn nghĩ đến Vương phi, bây giờ thấy Dạ Nhất ở đây, chắc chắn trong lòng Vương Gia sẽ vô cùng lo lắng.


"Vương phi bảo thuộc hạ dẫn theo người của mình và người của Phi Long Môn đến bảo vệ Vương Gia, tất cả mọi người đều mất mạng, nhưng lần này thích khách cũng toàn quân bị diệt." Dạ Nhất nhìn Hứa Kế Thành, dùng hết khí lực sau cùng nói cho hết lời, sau đó hôn mê.


Hứa Kế Thành nhìn Dạ Nhất, hai mắt chậm rãi nhắm lại, cơ thể của hắn đã đến cực hạn, hắn không còn sức để mà chất vấn nữa, bây giờ hắn chỉ muốn về Cảnh Thành.


"Dạ Tam, về Cảnh Thành." Hứa Kế Thành nói xong thì nhắm mắt lại, chỉ có điều trên gương mặt tái nhợt kia vẫn hiện lên sự lo lắng, tiểu nữ tử xinh đẹp ở Cảnh Thành kia vẫn đang chiếm cứ toàn bộ tâm trí của hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK