Đương nhiên, cô không nói với Hoàng đế Trần Vũ Trúc có thể trúng độc, chỉ nói muốn tìm hiểu đồ ăn thức uống của cô ta, Hoàng đế thấy Ôn Yến hiếm khi cúi đầu, cũng không làm khó cô nữa, nói: “Sáng sớm ngày mai, trẫm sẽ bảo Vệ Khương và Chung Phục Viễn xuất cung với ngươi!” Sở dĩ ông ấy lựa chọn sáng sớm ngày hôm sau cho Ôn Yến xuất cung, là vì sáng sớm ngày mai Tống Vĩnh Kỳ phải vào triều, đến lúc đó sẽ không ở nhà.
Ôn Yến cúi người tạ ơn: “Tạ ơn Hoàng thượng!”
Đương nhiên Hoàng đế không phải tin tưởng Ôn Yến vô điều kiện, cho nên phái Vệ công công và Chung Phục Viễn xuất cung với cô, hơn nữa thấy Ôn Yến giằng co lâu như vậy vẫn không chịu cúi đầu như trước, bây giờ khó có khi Ôn Yến cầu xin ông, dáng vẻ hạ mình, ông cũng bèn thuận nước đẩy thuyền, đổi lấy sự cảm động của cô.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ôn Yến liền đến Vương phủ.
Đan Tuyết xuất cung theo, Hiểu Lan ở lại trong cung chăm sóc Trần Vũ Trúc.
Đan Tuyết liệt kê đồ ăn Trần Vũ Trúc thường dùng ra một danh sách, Ôn Yến lần lượt kiểm tra, mấy món ăn này cho dù ăn cùng với nhau, cũng sẽ không sinh ra chất độc. Đương nhiên, điều tra như vậy cũng không tra ra được cái gì, vì nếu là hạ độc, đồ ăn có độc đã sớm bị lộ ra rồi.
Khanh Nhi biết cô đến đây, vui tươi hớn hở đến tìm cô, thấy cô bận rộn trong nhà kho, hỏi: “Tỷ tỷ, tỷ tìm gì vậy?”
Ôn Yến ngẩng đầu nhìn Khanh Nhi, lại cười nói: “Không tìm gì cả, chỉ là xem thử đồ ăn thức uống của Vương phi có vấn đề không.”
Khanh Nhi kỳ lạ hỏi: “Đồ ăn thức uống sẽ có vấn đề gì chứ, bây giờ tỷ ấy đã tốt hơn chưa?”
Ôn Yến nói: “Ừm, xem như tốt hơn rồi, chỉ là không hoàn toàn khỏi hẳn, vẫn phải tìm ra nguyên nhân bệnh mới được.”
Khanh Nhi à một tiếng, như có điều suy nghĩ nói: “Tốt hơn là được rồi!”
Ôn Yến không có dấu vết nhìn Khanh Nhi: “Nàng ta bắt đầu bị bệnh lúc Vương gia ra trận sao? Muội có biết nàng ta bị bệnh không?”
Khanh Nhi nói: “Biết một chút, nhưng không ngờ lại nặng như vậy, lúc đầu muội còn cho rằng nàng ta giả bệnh, tỷ biết mấy thiên kim tiểu thư này rồi, sức khỏe luôn yếu hơn người khác, lại nói còn thêm bây giờ nàng ta mang thai, suy yếu cũng là bình thường, cho nên không quan tâm lắm. Hơn nữa trong phủ luôn có ngự y chữa trị cho nàng ta, còn tưởng rằng chẳng mấy chốc sẽ chuyển biết tốt đẹp nữa.”
Khanh Nhi vẫn luôn không thích Trần Vũ Trúc, bây giờ nói đến bệnh của cô ta, trong giọng nói cũng không có một chút thương tiếc nào, giống như đang nói một người xa lạ vậy.
Ôn Yến không nói nữa, vừa cẩn thận kiểm tra nguyên liệu nấu ăn trong cung đưa tới một chút, những thứ này trước đó Gia Cát Minh đều kiểm tra rồi, không có vấn đề gì, bây giờ cô kiểm tra lần nữa, cũng không phát hiện dấu vết bị người ta hạ độc.
Đợi Ôn Yến bận xong, Khanh Nhi kéo tay của Ôn Yến, nói: “Tỷ tỷ, muội ở trong phủ nhàm chán quá, tỷ dẫn muội vào cung chơi đi.”
Ánh mắt Ôn Yến lóe lên, nhìn nàng ta: “Cuộc sống trong cung càng nhàm chán hơn, lại còn không có tự do, ở trong phủ không phải tốt hơn một chút sao?”
Khanh Nhi có chút mất mát nói: “Bây giờ mỗi ngày sư huynh đều bận, Lý Tuân cũng đi theo huynh ấy bận cùng, bây giờ đại ca Gia Cát cũng không đến đây, mỗi ngày muội ở trong phủ một mình, cũng không có gì gửi gắm, thật sự chán muốn chết!”
“Chuyện của muội và Lý Tuân thế nào rồi? Có phải muội thích y không? Nếu như thích thì tranh thủ xử lý hôn sự đi!” Ôn Yến hỏi.
Khanh Nhi lắc đầu, có chút mất mát: “Sư huynh cũng nói như vậy, nói tuổi của muội không còn nhỏ, qua năm đã hai mươi tuổi rồi, nhưng mà, tỷ tỷ, nói thật, bản thân muội cũng không biết mình nghĩ thế nào nữa, có đôi khi cảm thấy huynh ấy đối xử với muội rất tốt, ở cùng huynh ấy rất vui vẻ, nhưng thật sự đi cùng nhau, trong lòng muội vẫn cảm thấy như thiếu thứ gì đó!”
Ôn Yến ngừng tay, nhìn khuôn mặt buồn bực nhưng vẫn xinh đẹp như trước của nàng ta, nói: “Nếu thật sự muội ở đây không vui, vậy theo ta vào cung đi!”
Khanh Nhi lập tức trở nên vui vẻ: “Được, muội lập tức trở về chuẩn bị đồ đạc!”
Khanh Nhi đi rồi, Tiểu Tình lặng lẽ đi vào bẩm báo với Ôn Yến: “Hoàng quý phi, Nhu phi nương nương mời người đi qua một chuyến?”
Bạch Phi? Ôn Yến suýt chút đã quên trong phủ còn có vị Nhu phi bị cấm túc này. Nghĩ mới thấy, đã lâu rồi cô không nhìn thấy nàng ta, không biết bây giờ nàng ta thế nào. Cô cũng rất không yên tâm Dương Bạch Phi, dù sao, chuyện cũ còn sót lại trong trí nhớ của Dương Bạch Lan và nàng ta, tình nghĩa chị em ít nhiều cũng có một chút, trong lòng cô cũng hiểu, ngày đó Dương Bạch Phi cũng không hạ độc hại cô.
Dương Bạch Phi gầy đi rất nhiêu, xiêm y rộng thùng thình bao lấy cơ thể nhỏ bé và yếu ớt, đứng ở trong viện giống như một trận gió có thể thổi nàng ta đi mất. Nàng ta ngước khuôn mặt mộc lên, ngoài cổ tay mang một chiếc vòng tay lỏng lẻo ra, trên người trên đầu đều không có trang sức gì, cả người mang theo một lại cảm xúc chán chường, cứ như vậy yên lặng đứng ở đó, đôi mắt vì gầy mà lớn đến có chút dọa người.
Nàng ta nhẹ nhàng cúi người: “Thiếp thân tham kiến Hoàng quý phi!”
“Muội gầy đi rồi, sức khỏe không tốt sao?” Trong đôi mắt Ôn Yến trở nên ẩm ướt, nhìn thấy Nhu phi hăng hái ngày xưa bây giờ lại nhợt nhạt mất hồn, trong lòng có chút khó chịu.
Dương Bạch Phi lắc đầu, tự giễu nói: “Tốt hay không, cũng là như thế thôi.”
Ôn Yến thấy trên mặt nàng ta có một loại hơi thở yên tĩnh, giống như nàng ta đã là một người buông tha cho sinh mệnh vậy. Giờ khác này, cô cảm thấy Tống Vĩnh Kỳ quá tàn nhẫn, cũng cảm thấy mình tàn nhẫn. Mỗi người đều nói Dương Bạch Phi hại Trữ An Vương phi, nhưng chỉ trong lòng cô hiểu, là cô hại Dương Bạch Phi.
Ôn Yến kéo tay nàng ta, tay của nàng ta rất gầy, chỉ còn lại da bọc xương, gân xanh trên da bàn tay lộ hết ra, đưa mắt nhìn qua, lại kinh khủng giống như móng vuốt của diều hâu, không hề phúng phính thịt như ngày xưa nữa.
“Vào trong nói chuyện!” Ôn Yến nói.
Dương Bạch Phi theo cô vào phòng, bày trí trong phòng rất đơn giản, Trần Vũ Trúc không vì nàng ta bị cấm túc mà không tốt với nàng ta, ngược lại, cuộc sống hằng ngày của nàng ta đều là tốt nhất, hơn nữa sợ nàng ta không đủ người hầu hạ, đặc biệt phái Tiểu Tình đến đây hầu hạ nàng ta.
Ngày xưa Tiểu Tình cũng từng hầu hạ nàng ta, sau đó bị nàng ta đuổi ra ngoài, là Ôn Yến để Tiểu Tình trở lại phủ lần nữa. Bây giờ Tiểu Tình quay lại bên người nàng ta lần nữa, Tiểu Tình cũng chăm sóc đầy đủ, không hề làm khó.
“Tỷ không hận muội sao?” Vừa mới ngồi xuống, Dương Bạch Phi đã hỏi Ôn Yến.
Ôn Yến nhìn nàng ta, lắc đầu: “Tỷ biết muội không hạ độc hại tỷ.”
Dương Bạch Phi ngớ ra, vẻ mặt dần trở nên nghiêm túc: “Tỷ biết? Sao tỷ biết muội không hạ độc?”
Ôn Yến nói: “Trực giác, muội cũng không có địch ý với tỷ!”
Nước mắt của Dương Bạch Phi cứ thế rơi xuống, khuôn mặt vốn yên tĩnh bây giờ giống như rót vào một chút sức sống, ánh mắt đột nhiên sáng lấp lánh, nàng ta vội vàng nói: “Mặc kệ muội có hạ độc hay không, mặc kệ cuối cùng muội có thừa nhận hay không, muội thật sự không có lòng hại người. Từ sau khi tỷ tỷ chết, Vương gia vẫn luôn đày ải mình, sau khi tỷ xuất hiện, ngài ấy mới giống như một người sống, muội sẽ không hại tỷ, muội muốn tỷ ở bên cạnh Vương gia, để muội chuộc tội, cho nên muội tuyệt đối sẽ không hại tỷ, nhưng muội không thể không thừa nhận là muội hạ độc, vì. . . . . .”
Bóng dáng của Khanh Nhi xuất hiện bên cạnh cửa, nàng ta dựa sát vào cạnh cửa, trong tay ôm một cái túi quần áo lớn, mỉm cười hỏi: “Vì cái gì? Bạch Phi, nếu không phải ngươi hạ độc, vì sao ngươi phải thừa nhận?”
Ánh sáng trong mắt Bạch Phi lập tức tắt đi, ánh mắt nàng ta lướt qua Ôn Yến, dừng trên người Khanh Nhi, trong mắt có tức giận, có xấu hổ, có khó chịu, có hối hận, cảm xúc phức tạp khiến người ta không thể hiểu nổi.
Khóe miệng nàng ta từ sôi nổi trở thành lạnh băng, thu hồi tầm mắt, rơi trên khuôn mặt của Ôn Yến một lần nữa, lạnh lùng nói: “Đúng vậy, ta thật sự từng nghĩ như vậy, cho ngươi ở bên cạnh Vương gia cả đời, nhưng, sao ta có thể cam tâm? Ta trả giá vì ngài ấy nhiều như vậy, chờ đợi mấy năm không rời không bỏ, cũng không thể làm ngài ấy cảm động, ngươi dựa vào cái gì? Cho nên, ta muốn ngươi chết, chỉ khi ngươi chết, ta mới có thể độc chiếm Vương gia, còn có Trần Vũ Trúc nữa, nàng ta không bị bệnh, là ta hạ độc hại nàng ta, loại độc này không có thuốc giải, cho dù y thuật của ngươi có cao siêu bao nhiêu, cho ngươi thời gian năm ba năm, ngươi cũng không thể tra ra cuối cùng là độc gì. Nhưng mà, mạng của nữ nhân kia cũng chưa được năm ba năm, năm ba ngày là nhiều cho nàng ta rồi!”
Khanh Nhi xông lên phía trước, tát một cái lên mặt nàng ta, tức giận nói: “Ngươi cái nữ nhân này, vì sao lại độc ác như vậy chứ?”
Khanh Nhi vẫn luôn không thích Trần Vũ Trúc, bây giờ ra mặt vì Trần Vũ Trúc, sự tức giận trên mặt nàng ta cũng thật sự là thật, không lừa được người. Ôn Yến suy nghĩ lời nói của Dương Bạch Phi, nghĩ mãi vẫn không có đáp án!
Theo như lời của nàng ta trước đó, nghe như là thật lòng, nhưng sau khi vừa thấy Khanh Nhi đến đây, giọng điệu đột nhiên thay đổi, có thể nhận ra nàng ta kiêng dè Khanh Nhi.
Nếu lời nói lúc trước là thật lòng, vậy phía sau đương nhiên là lời trái với lương tâm, nhưng mà lời này cũng không giống như bịa chuyện, mà trái lại giống như là chỉ điểm.
Cô đi lên kéo Khanh Nhi ra, chán ghét nhìn chằm chằm Dương Bạch Phi, nói: “Người như vậy, không đáng ra tay với nàng ta, đi thôi!” Nói xong, cô kéo Khanh Nhi rời đi, lại quay đầu liếc mắt nhìn Dương Bạch Phi một cái, trong đôi mắt nàng ta mang theo lo lắng, Ôn Yến nhẹ gật đầu với nàng ta, ý muốn nói với nàng ta, mình đã hiểu ý của nàng ta rồi.
Dương Bạch Phi thở phào nhẹ nhõm một hơi, nhìn theo hai người rời đi!
Sau khi Khanh Nhi rời khỏi Mạc Lan Các còn cực kỳ tức giận, chửi ầm lên: “Người độc ác muội thấy nhiều rồi, nhưng chưa từng thấy nữ nhân độc ác như vậy, tỷ tỷ, tỷ không nên ngăn muội, để muội xé rách miệng nàng ta, nữ nhân như vậy, muội chỉ hận không thể róc thịt nàng ta!”
Ôn Yến nói: “Bỏ đi, chấp nhặt với nàng ta làm gì? Bây giờ là lúc nàng ta bị cấm túc, tâm trạng đã sớm bị vặn vẹo rồi, lời của nàng ta muội đừng tin quá, nàng ta không thể ra khỏi cửa, sao mà có cơ hội hạ độc? Hơn nữa, tình trạng của Trần Vũ Trúc cũng không giống trúng độc, nàng ta chỉ là xáo trộn tầm mắt của chúng ta, đừng bị lừa, nếu không muội sẽ thua!”
Khanh Nhi nhìn Ôn Yến, hỏi: “Tỷ thật sự cảm thấy Trần Vũ Trúc không phải trúng độc sao? Vậy rốt cuộc nàng ta bị sao thế? Bệnh lâu như vậy cũng không tìm ra nguyên nhân bệnh?:
Ôn Yến thấy khuôn mặt vốn tức giận của nàng ta đột nhiên trở nên bình tĩnh, hơn nữa hình như còn thầm thở phào nhẹ nhõm một hơn, trong lòng cô hiểu rõ, nhíu mày nói: “Cái này, ta cũng không biết, con người chúng ta hiểu biết về bệnh tật có hạn, có lẽ nàng ta bị một loại bệnh chúng ta chưa từng gặp.” Nói xong, Ôn Yến còn giống như nói giỡn nói: “Không phải muội không thích Trần Vũ Trúc sao? Sao lại quan tâm nàng ta vậy?”
Khanh Nhi nghiêm nghị nói: “Tuy muội không thích nàng ta, nhưng cũng không hận đến muốn nàng ta chết, bây giờ nàng ta như vậy muội cũng khó chịu, dù sao cũng là một mạng người, cho dù không thích nàng ta, nhưng vẫn hy vọng nàng ta sẽ tốt hơn.” Nàng ta ngẩng đầu nhìn Ôn Yến, có chút oán giận: “Sao tỷ tỷ lại nhìn muội như vậy? Chẳng lẽ cũng cho rằng Khanh Nhi ác độc như nữ nhân kia ư?”
Ôn Yến cười nói: “Đồ ngốc, tỷ tỷ nói đùa với muội thôi, Khanh Nhi của chúng ta trời sinh tốt bụng, sao lại là loại người ác độc kia được?”
Khanh Nhi đặt túi quần áo lên trên vai, nói: “Cho dù muội không tốt bụng, nhưng ít nhất không độc ác, người không phạm ta, ta không phạm người, đây là tôn chỉ làm người của muội! Nhưng mà nếu người đụng vào muội, tất nhiên muội sẽ trả lại gấp bội!” Nàng ta cúi đầu, trong mắt hiện lên một tia hung ác, Ôn Yến đi phía sau nàng ta, cũng không nhìn thấy sự độc ác trong mắt nàng ta lúc này, nhưng mà, lại vẫn có thể nghe ra sự lẫm liệt và lạnh lùng trong mấy câu nói cuối cùng của nàng ta.”