Nàng nghĩ đến Linh thảo, lập tức hỏi Thái hậu: “Linh thảo đâu? Đã đưa đến Thái y viện chưa ạ?”
Thái hậu vỗ lên mu bàn tay nàng an ủi: “Đã đưa đến đó rồi, cũng đã nấu thuốc đưa cho Dĩnh Nhi rồi, nó cũng đã tỉnh lại!”
Ôn Yến thở phào một hơi: “Vậy thì tốt!”
Vất vả như vậy, cuối cùng cũng coi như không uổng phí tâm tư. Chỉ là, cứu được Vương phi rồi, Tống Vĩnh Kỳ có thể trở về không?
Thái hậu quay đầu nhìn có chút không vừa lòng: “Tốt xấu gì Bạch Lan cũng đã cứu Dĩnh Nhi, sao không thấy Dung phi tới hỏi thăm vài câu chứ?”
Hoàng hậu dịu dàng cười: “Mẫu hậu, Dung phi lúc này chắc chắn đang ở bên Dĩnh Nhi rồi hơn nữa Hoàng tử An Nhiên cũng không khỏe lắm, Dung phi cũng vì thế nên chưa ghé thăm được.”
Nói đến Hoàng tử, trên mặt Thái hậu lại hiện lên sự thê lương buồn rầu, bà đau xót nói: “Ai gia nghĩ mãi không ra, đứa bé vừa mới ra đời sao lại phải chịu nhiều cực khổ như vậy?”
Hoàng hậu an ủi nói: “Mẫu hậu, người nào khi còn trẻ gặp nhiều kiếp nạn thì lớn lên sẽ càng có triển vọng.”
Thái hậu lắc đầu: “Ai gia không mong nó có triển vọng, chỉ mong nó vui vẻ bình an là được rồi. Đứa bé sinh ra trong hoàng cung chúng ta, nhìn có vẻ như rất cao quý nhưng thực ra lại là người khổ nhất trên đời. Nhiều khi ai gia ngẫm lại cũng thấy đau lòng thay cho chúng!”
Ôn Yến nghe hai người nói chuyện thấy dường như đứa bé không ổn lắm, nàng hỏi: “Hoàng tử An Nhiên thế nào rồi? Nó không khỏe sao?”
Hai từ “không khỏe” đối với đứa trẻ mới sinh là điều kiêng kị nhưng mọi người cũng cảm nhận được Ôn Yến là xuất phát từ sự lo lắng, sốt ruột nên mới nhất thời buột miệng, cũng không ai so đo với nàng. Thái hậu càng như không nghe thấy từ đó, bà đau thương nói: “Ngự y nói đứa bé vô cùng vàng vọt, hơn nữa hai hôm nay vừa uống sữa liền chớ ra, luôn miệng gào khóc, khóc đến mặt cũng xanh xao. Hôm nay ai gia đi qua thăm, nghe thấy nó khóc thê lương như vậy, lòng đau muốn vỡ nát.”
Ôn Yến vội vàng vén chăn ra, nói: “Con đi xem xem!”
Hoàng hậu giữ tay nàng lại: “Bây giờ con đi xem thế nào? Trên người con vẫn còn vết thương, khỏi rồi hẵng đi.”
Ôn Yến ngọ nguậy muốn đứng lên, nàng nói: “Không được, con sợ Hoàng tử mắc bệnh dong huyết cấp tính. Mẫu hậu, cho nhi thần đi xem xem, nếu thấy không có vấn đề gì nhi thần sẽ lập tức trở về nghỉ ngơi!”
Dương Bạch Phi cũng ở bên cạnh khuyên bảo: “Tỷ tỷ, tỷ nằm xuống đi, vết thương trên người tỷ còn chưa khỏi, thân thể suy nhược. Lần này ra ngoài gặp gió nhỡ tỷ lại ngất đi thì sao? Hơn nữa, tỷ cũng không phải đại phu, đi cũng không giúp được gì, ngược lại còn thêm phiền, Hoàng tử đã có ngự y rồi, không sao đâu!”
Thái hậu cũng nói: “Con nghe lời khuyên của Nhu Trắc phi đi, nằm xuống nghỉ ngơi cho khỏe, bên đó có ngự y rồi, nếu có chuyện gì sẽ qua đây trình báo.”
Ôn Yến cũng không biết phải giải tích về tính nguy hiểm của bệnh dong huyết thế nào cho bọn họ, Hoàng tử là nàng đỡ đẻ, nàng cũng là nghĩa mẫu của Hoàng tử. Sinh mệnh nhỏ bé kia không thể lại có sơ xuất gì, nếu không thật sự sẽ muốn luôn mạng Vương phi Trí Viễn.
Nàng cầu xin: “Hoàng tổ mẫu, người cho con đi xem đi mà, con chỉ nhìn qua thôi, nếu không có chuyện gì con sẽ lập tức quay về!”
Thái hậu lắc đầu, sẵng giọng: “Thật hết cách với con, đi đi, có điều phải ngồi kiệu qua đó, còn có mặc thêm áo vào, thân thể con bây giờ đang rất yếu.”
Nói xong, bà quay đầu sai người chuẩn bị kiệu rồi lại nhìn Ôn Yến nói: “Đứa nhỏ này, toàn thân đầy vết thương, không biết rốt cuộc con đã phải trải qua những gì. Ai, ngự y nói có thể kéo mạng con về là do vận may của con, bây giờ không thể phớt lờ dù chỉ một chút.”
Thực ra Ôn Yến không cảm thấy đau nữa rồi, nàng không biết trên người mình có bao nhiêu vết thương lại khiến cho Thái hậu cảm khái thương tiếc như vậy. Nàng đặt hai chân xuống đất liền có cung nữ tiến lên hầu hạ khiến nàng rất không quen, muốn tự mình làm. Nhưng quy củ trong cung là như vậy, nếu nàng tự mặc sẽ bị Thái hậu nói là lập dị, quái đản cho xem.
Ngượng ngùng để cung nữ mặc áo đi giày cho, sau đó dưới sự giúp đỡ của cung nữ, nàng lên kiệu đi về phía điện Sơ Dương.
Đương nhiên, nàng thực ra cũng đã đỡ hơn rất nhiều rồi nhưng các cung nữ vẫn coi nàng như người bị bệnh nặng vậy. Dọc đường đi thân thiết an ủi, sợ nàng có một chút không thoải mái liền lập tức thỉnh ngự y.