Vở kịch của gánh hát trước đó, một là để an định lòng dân, khiến bá tánh thành Kinh Mặc không còn sợ danh tiếng giết người không gớm tay của vị tướng quân áo trắng đó, hai là để tin đồn như vậy truyền vào Cảnh Thành, chỉ cần Hoàng Thượng nghe nói đến chuyện này thì chắc chắn sẽ có khúc mắt với Thành Vương.
Lúc câu chuyện được lan truyền rộng rãi thì cùng lúc đó, quân Đại Lương cũng bắt đầu nhe răng nanh của mình với binh sĩ Tử Húc.
Thế tấn công gọng kìm hai mặt mà trước đó Dạ Tam suy đoán vẫn chưa xuất hiện, thì binh Tử Húc đã bắt đầu kêu khổ tận trời rồi, bởi vì mục đích của việc Đại Lương lẻn vào phía sau binh Tử Húc vậy mà lại là cản đường lương thảo.
Mười vạn binh mã đối với một tiểu đội vận chuyển lương thảo mà nói là sự đàn áp thực lực trực tiếp, bọn họ chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng.
Cho nên quân đội do tướng quân áo trắng dẫn đầu chỉ sau ba ngày đã bắt đầu kêu khổ ầm trời, cái bụng đói đã nhắc nhở bọn họ, bây giờ hình như đã đến chỗ sơn cùng thuỷ tận rồi vậy.
Thành Kinh Mặc phía trước dễ thủ khó công, đằng sau có binh mã Đại Lương nhòm ngó như hổ đói.
Lo lắng lớn nhất của bọn chúng bây giờ chính là nếu như Đại Lương công kích hai mặt thì bọn chúng hết đường cầu trợ, chết là cái chắc.
Trong tuyệt vọng, bọn chúng sẽ sinh ra rất nhiều tâm tư khác, ví dụ như, bọn chúng dời ánh mắt lên người của Lãnh Tố.
Bây giờ tướng sĩ trong doanh đều biết, Lãnh Tố này là con gái của Lãnh Ninh, chỉ cần có Lãnh Tố thì thủ quân trong thành Kinh Mặc sẽ không hành động lỗ mãng, vì để an ủi sự khủng khoảng trong đáy lòng bọn chúng, bọn chúng trói Lãnh Tố xuống bên dưới chiến kỳ.
Phản ứng của Lãnh Tố khiến bọn chúng rất thất vọng, bọn chúng vốn tưởng có thể nhìn thấy nữ nhân này khóc lóc thảm thiết, vốn tưởng có thể lấy đó để đàm phán với Lãnh Tố.
Nhưng Lãnh Tố đứng ở đó, nhẹ nhàng như gió đông, nhất thời bọn chúng không biết nên tiếp tục thế nào nữa…..
Dứt khoác, trói Lãnh Tố ở đó, như vậy cũng coi như có thể an ủi vài phần oán khí sinh ra khi bọn chúng không được ăn no.
Kinh Mặc đang thương lượng tiếp theo đây nên hành động thế nào mới có thể khiến binh Tử Húc khoanh tay chịu trói cùng với Trần Nguyên Khánh, nhưng không ngờ Lãnh Ninh sốt sắng đi vào, nhìn thấy Kinh Mặc thì quỳ phụp một tiếng xuống đất.
“Lãnh Ninh thúc thúc, thúc mau đứng dậy đi, sao thế?” Kinh Mặc nói xong thì trong đầu chợt loé qua hình bóng của Lãnh Tố, nàng sốt sắng hỏi: “Lãnh Tố, là Lãnh Tố xảy ra chuyện rồi có đúng không? Rốt cuộc thế nào rồi?”
“Bọn chúng trói Lãnh Tố ở dưới cờ lớn, vốn không có uy hiếp gì chúng ta, nhưng Lãnh Tố được thúc nuôi dưỡng chu đáo, sao mà….” Lãnh Ninh chưa nói xong thì nước mắt đã chảy ra ồ ạt rồi.
Đây là lần đầu tiên Kinh Mặc nhìn thấy Lãnh Ninh khóc, một người nam nhân như núi cao, vì con gái của mình mà khóc như một đứa trẻ.
“Ta đi gặp bọn chúng.” Kinh Mặc trầm mặc một hồi, nhìn Trần Nguyên Khánh một cái, nhẹ giọng nói.
“Không được, nếu như người xuất thành thì bọn chúng sẽ đối với Tố Nhi…..” Lãnh Ninh lo lắng mà nhìn Kinh Mặc, Kinh Mặc nhìn sự hoảng loạn trên khuôn mặt của người nam nhân trước giờ luôn chín chắn vững vàng kia, mỉm cười nói một câu: “Thúc tin ta, đây là cơ hội ngàn năm khó tìm, ta sẽ cứu Lãnh Tố về.”
“Nhưng tướng quân áo trắng đó đã nói, nếu như chúng ta dám xuất binh thì hắn sẽ lấy tính mạng của Lãnh Tố, mấy ngày này ta không dám xuất quân cũng là vì cái này, ta biết vì Tố Nhi, ta đã không làm tròn bổn phận, nhưng ta sợ bọn chúng sẽ ra tay với Tố Nhi, Thiên Sơn cô cô của người….” Lãnh Ninh muốn nói nhưng lại dừng, sự sủng ái của ông ta đối với Tố Nhi hoàn toàn là vì người nữ nhân trong trái tim mình kia, Lãnh Tố, là đứa con mà Thiên Sơn liều mạng sinh ra, cũng là đứa con duy nhất của bọn họ, nếu như Tố Nhi xảy ra bất cứ chuyện gì, chỉ sợ Thiên Sơn sẽ…..
“Lãnh thúc thúc, thúc quan tâm quá thì ắt sẽ loạn, bọn chúng sẽ không làm gì Tố Nhi đâu, bởi vì bọn chúng phải dùng Tố Nhi để uy hiếp ta gả qua đó, bọn chúng không những biết Tố Nhi là con gái của thúc, mà càng biết Trọng Lâu, hình như….thích Tố Nhi.” Thanh âm nói chuyện của Kinh Mặc rất nhẹ, nhưng rơi vào trong tai của Lãnh Ninh lại như sét đánh, ông ta nhìn Kinh Mặc, rất lâu cũng không hồi thần lại được.
Nhưng sau khi Kinh Mặc nói xong những lời này, Lãnh Ninh cũng lập tức hiểu ra, lần này Lãnh Tố bị trói lại, không phải là chủ ý của tướng quân áo trắng kia.
Mà trong quân Tử Húc, bọn chúng cũng chỉ sợ một tướng quân áo trắng mà thôi, nếu như không có tướng quân áo trắng đó thì trong tướng lĩnh của quân Tử Húc sẽ không một ai có thể đối kháng với Tô Diễn, chứ đừng nói là lão tướng như Lãnh Ninh.
“Hay là để ta đi đi, ta chắc chắn sẽ cứu được Tố Nhi về.” Lãnh Ninh sau khi hiểu ra tất cả thì sốt sắng nói, Lãnh Tố là con gái ông ta, về tình về lý thì đều không thể để Kinh Mặc mạo hiểm.
“Ông chắc chắn là làm được không?” Thanh âm của Trần Nguyên Khánh không nhanh không chậm mà vang lên đằng sau Lãnh Ninh, Lãnh Ninh quay đầu lại, trừng ông ta một cái, nhưng không có tranh biện.
Nếu như không có Lãnh Tố, thì trên chiến trường Lãnh Ninh ông ta tự nhận là mãnh tướng, nhưng nếu như có Lãnh Tố thì ông ta khó tránh sẽ loạn tâm.
“Để Kinh Mặc đi đi.” Trần Nguyên Khánh lại lên tiếng lần nữa, chỉ là lúc nói chuyện, ông ta lại nhìn sang Kinh Mặc, trong lời nói toàn là sự sủng nịch.
Kinh Mặc có chút ngạc nhiên mà nhìn Trần Nguyên Khánh, nàng vốn tưởng Trần Nguyên Khánh sẽ ngăn cản mình. Nàng đắc ý mà làm một mặt quỷ với Trần Nguyên Khánh, Trần Nguyên Khánh chỉ cười cười, trong nụ cười đó, toàn là hàm ý sâu xa.
Không lâu sau Kinh Mặc mặc một thân áo giáp đi ra ngoài, áo giáp màu trắng bạc khoác lên cơ thể yếu ớt của nàng, khiến cho nữ tử thường ngày xinh đẹp dịu dàng lại vô cùng anh dũng hiên ngang.
Nàng ôm lấy chiếc mũ mỉm cười mà đi tới trước mặt Lãnh Ninh và Trần Nguyên Khánh, đằng sau chính là ánh sáng mặt trời chói mắt, như thể nàng đang bước ta từ trong ánh mặt trời vậy. Mà trong đôi con ngươi của nàng mang theo thần sắc kiên định, rõ ràng còn chói mắt hơn cả ánh mặt trời vài phần nữa.
Trần Nguyên Khánh vẫy tay với nữ tử, Kinh Mặc mỉm cười đi đến trước mặt ông ta.
“Chú ý an toàn, ta đợi người chiến thắng trở về.” Trần Nguyên Khánh nhẹ giọng nói, trong mắt đã không còn sự sủng nịch và kiêu ngạo lúc nãy nữa, mà nhiều hơn là sự lo lắng.
Cho dù bản lĩnh nàng rất giỏi, nhưng nơi mà nàng phải đi là chiến trường, sao có thể không lo lắng cho được.
“Công chúa, người…..” Cảm xúc của Trần Nguyên Khánh đã ảnh hưởng đến Lãnh Ninh, ông ta mở miệng muốn nói gì đó, nhưng thật sự mở miệng ra rồi, thì lại phát hiện mình chả nói được gì cả.
“Trần thúc, Lãnh thúc thúc, ta đi trước đây, các thúc đợi ta.” Nói xong thì Kinh Mặc quay người rời đi, ra ngoài chọn binh, sau đó lên ngựa, vút bay đến cửa thành.
Vào giây phút cửa thành Kinh Mặc mở ra, trong đại doanh ở đối diện, tướng quân áo trắng cuối cùng cũng biết chuyện ngu ngốc mà thủ hạ của mình đã làm.
“Ai trói nàng ta lên đó vậy?” Nam từ đen mặt mà hỏi Dạ Nhất Dạ Nhị ở đằng sau, hắn chẳng qua chỉ ngủ có một chút, sau khi tỉnh lại thì mấy tên không biết trời cao đất dày kia đã làm ra chuyện ngu ngốc như vậy, thật đúng là…..
“Là mấy người Lương phó tướng, bọn chúng sợ bị Đại Lương tấn công gọng kìm trước sau, mà binh sĩ Đại Lương đó rất để ý đến Lãnh Tố, chắc chắc sẽ ném chuột mà sợ vỡ bình, đây cũng là suy nghĩ cho an nguy của chúng ta, gia ngài bớt giận đi.” Dạ Nhị có chút không hiểu tại sao chuyện nhỏ như vậy mà gia nhà bọn họ lại tức giận như vậy, hắn sợ hãi mà khuyên bảo.
“Ừm, quả thực là chuyện nhỏ, bây giờ ngươi đi canh Lãnh Tố đó cho ta, nếu nàng ta có bất kỳ tổn thất nào thì gia lấy mạng của ngươi.” Thanh âm trầm thấp của nam tử chầm chậm vang lên trong doanh trại, khiến đáy lòng người sinh ra một sự hoảng sợ không tên.
Dạ Nhị nhận lệnh rời đi, nhưng thần sắc âm trầm trên mặt nam tử rất lâu vẫn không có tiêu tan đi, mãi đến rất lâu sau, bên ngoài truyền đến thanh âm đón đánh hoảng loạn của các binh sĩ.
“Đi điều tra, ai dẫn binh tới?” Nam tử nhẹ giọng nói, khiến cho Dạ Nhất, Dạ Tam vốn đang run bần bật giật bắn mình.
Hoá ra, gia nhà bọn họ đã sớm dự liệu ra được rồi.