Hoàng thái hậu vào cuối năm trước bỗng nhiên bị bệnh, ban đầu là cảm thấy cơ thể mệt mỏi, không muốn ăn, với đau đầu, cứ cử động lại thấy đau đầu.
Lúc ấy Lam ngự y khám phán là bệnh thiếu máu, mở phương thuốc bổ máu, uống mấy ngày, cảm giác tốt hơn chút, nhưng dần dần, bệnh trạng lại càng nghiêm trọng.
Năm sau, té xỉu mấy lần, thêm chứng bệnh ho khan, thở dốc, hen suyễn, nhưng dùng thuốc trị hen suyễn cũng vô dụng.
Vào giữa tháng hai, đã nôn ra máu, sau khi ho khan thì nôn ra máu, sốt nhẹ dài ngày nên gầy yếu.
Gia Cát Minh từng vào cung khám và chữa bệnh, cảm thấy hơi giống ho lao, dùng mấy thang thuốc trị liệu, cũng không thấy bệnh tình chuyển biến tốt đẹp.
Gia Cát Minh cùng các ngự y nghiên cứu, cảm thấy chứng bệnh này tuy giống ho lao khá nhiều, nhưng sau khi dùng thuốc thì không hề có tác dụng, có thể thấy chẩn đoán bệnh ho lao là không chính xác.
Lam ngự y không chỉ một lần nói: “Nếu Ôn đại phu ở đây, chắc chắn sẽ biết là bệnh gì.”
Gia Cát Minh mỗi lần nghe câu ấy, đều im lặng.
Im lặng rồi, chàng cho hay, báo cho các ngự y, đừng nói những lời ấy trước mặt Hoàng thượng.
Bệnh tình Hoàng thái hậu ngày càng nghiêm trọng, nhưng không có ai biết là bệnh gì, điều ấy không khỏi khiến Tống Vĩnh Kỳ tức giận lo lắng.
Đêm nay, chàng hầu hạ ở trước giường bệnh, hầu hạ Hoàng thái hậu uống thuốc, vẫn ngồi bên giường, không đành lòng rời đi.
“Hoàng đế, về nghỉ ngơi đi.” Hoàng thái hậu mở to mắt, trán chảy mồ hôi nhỏ giọt, từ sau khi bị bệnh, bà bị mồ hôi trộm rất nghiêm trọng, có đôi khi rõ ràng ban ngày, nhiều khi trời trở rét, lại chảy mồ hôi lạnh.
“Nhi thần muốn chăm sóc mẫu hậu.” Tống Vĩnh Kỳ dịch chăn cho bà, nhịn xuống khó chịu dưới đáy lòng, dịu dàng nói.
Hoàng thái hậu thở một hơi thật dài, nhịn xuống xúc động muốn ho khan: “Mẫu hậu sợ bị bệnh lao, sẽ lây bệnh mất, con là vua một nước, tốt nhất đừng tới.”
“Gia Cát nói rõ, mẫu hậu không phải bệnh lao, chỉ thiếu máu thôi, bổ chút là được rồi.” Tống Vĩnh Kỳ an ủi.
Hoàng thái hậu tái nhợt lắc đầu: “Ai gia biết thân thể của mình, ai gia sắp không được nữa rồi……”
Đáy mắt bà dần hiện lên nước mắt: “Cả đời ai gia, đã trải qua không ít mưa gió, cũng hưởng hết vinh hoa phú quý, theo lý sống không hối hận, nhưng điều duy nhất tiếc nuối, đó là không thể nhìn con sau này……”
Giọng bà nói hơi gấp, gây ra cơn ngứa, bật dậy ho khan, ho kinh thiên động địa như không ho ra phổi thì không bỏ qua.
Tống Vĩnh Kỳ vội nâng bà dậy, nhẹ nhàng vỗ sau lưng bà, quay lại gọi người: “Mau, mang nước ấm vào đây.”
Cung nữ Như Hồng lập tức mang một chén nước ấm qua, đỡ Hoàng thái hậu để bà uống một ngụm, vất vả mãi mới làm bà bớt ho khan.
Sau khi bà ho khan, sắc mặt ửng hồng, mồ hôi càng chảy nhiều hơn, tóc ướt nhẹp như được ngâm trong nước mới vớt lên.
Dần dần, vẻ ửng đỏ trên mặt dần biến mất, trở về tái nhợt, vẻ tái nhợt ấy rất dọa người, như cơ thể không còn chút máu.
Tình trạng ấy bỗng khiến Tống Vĩnh Kỳ nhớ tới Trần Vũ Trúc lúc bị bệnh nặng, khi ấy Trần Vũ Trúc thiếu máu nghiêm trọng, cơ thể rất yếu, cuối cùng chứng thật, có người hạ độc nàng ta.
Chàng lập tức đứng dậy, sai Như Hồng chăm sóc tốt cho Hoàng thái hậu, bước nhanh ra ngoài.
“Gia Cát Minh ở chỗ nào?” Tống Vĩnh Kỳ ra điện, hỏi Lộ tổng quản ở một bên hầu hạ.
Lộ tổng quản kính cẩn nói: “Quay về theo lời Hoàng thượng, đại phu Gia Cát canh giờ trước còn ở viện thái y, hiện giờ sợ là đã ra khỏi cung.”
Tống Vĩnh Kỳ trầm giọng nói: “Bãi giá, trẫm muốn xuất cung.”
“Rõ!” Lộ tổng quản lên tiếng đáp, bước nhanh xuống, trong miệng hô: “Hoàng thượng khởi giá!”
Gia Cát Minh mấy ngày này hơn nửa thời gian ở trong cung trông coi Hoàng thái hậu, thi thoảng mới quay về y quán xử lý công việc, hai năm nay người bệnh tới y quán ngày càng nhiều, chàng ta cũng tuyển nhiều đệ tử hơn, hơn nữa tuyển thêm đại phu ở ngoài về vẫn không ứng phó hết.
Vừa hay trong quán có một đại phu vội về quê chịu tang, chàng ta đành phải chạy hai bên, nửa buổi tối trông coi trong cung, ban ngày cố hết sức rút ra thời gian nửa ngày quay về y quán hỗ trợ.
Vừa mới về chưa được bao lâu, đã nghe đệ tử nói loan giá Hoàng đế tới, chàng ta nghĩ tới Hoàng thái hậu gặp chuyện không may, sợ tới mức vội vàng chạy đi.
“Kỳ, sao ngươi lại tự đi ra? Có phải……”
Tống Vĩnh Kỳ nhìn chàng ta một cái, nhẹ giọng nói: “Tìm một chỗ yên tĩnh, chúng ta nói chuyện.”
Gia Cát Minh thấy vẻ mặt chàng nghiêm túc, biết tình hình nghiêm trọng, nói: “Ngươi ra sương phòng phía sau viện của ta, chỗ ta nghỉ ngơi đi.”
Tống Vĩnh Kỳ gật đầu, sai Lộ tổng quản chờ bên ngoài, chàng ta với Tống Vĩnh Kỳ đi vào.
Y quán có mấy phòng y tế, đều là nơi để nhóm đại phu ngày thường nghỉ ngơi, Gia Cát Minh hai năm nay ở lại y quán, nên chàng ta thu dọn phòng sạch sẽ.
Sau khi hai người ngồi xuống, Tống Vĩnh Kỳ hỏi: “Gia Cát, ngươi nói thật cho trẫm, bệnh của mẫu hậu có phải giống với bệnh của Trần Vũ Trúc năm đó không?”
Gia Cát Minh hơi bất ngờ chàng hỏi như vậy, chàng ta trầm ngâm một chốc, nhẹ giọng nói: “Ngươi nhìn thấy được? Đúng vậy, đúng là hơi giống, nhưng lại không hẳn giống như đúc, đấy cũng là nguyên nhân vì sao ta chưa nói với ngươi.”
“Bệnh của Trần Vũ Trúc…… Không phải bệnh, mà là độc!” Lúc Tống Vĩnh Kỳ nói lời ấy, đầu quả tim phát run, mấy năm nay, chàng không dám nhớ tới người hay chuyện trước kia, kể cả Khanh Nhi.
“Đúng vậy, loại độc đó, đến cả Ôn Yến cũng không thể giải được, cũng bởi điều đó, Trần Nguyên Khánh cho rằng Ôn Yến cố ý không cứu Trần Vũ Trúc.”
Tống Vĩnh Kỳ nhíu mày giận dữ: “Là ai hạ độc mẫu hậu? Là ai, hiểu được loại độc này?”
Gia Cát Minh nói: “Hiện giờ chúng ta còn chưa chứng thật đây có phải độc không, trước hết người không nên suy nghĩ lung tung, chuyện Khanh Nhi luyện độc không có ai đề cập tới, nhưng nàng ta đã muốn chết, đã chết được năm năm, tâm địa nàng ta dù ác độc thế nào, cũng không thể quay về hại người.”
“Nhưng vừa rồi trầm nhìn mặt mẫu hậu, cảm thấy tình trạng của mẫu hậu với Trần Vũ Trúc năm đó rất giống nhau.”
Gia Cát Minh: “Đúng là giống thật, nhưng ta nói rồi, không giống nhau hoàn toàn, vẫn có chỗ khác.”
“Phân biệt ở chỗ nào?” Tống Vĩnh Kỳ hỏi.
“Mạch tượng khác nhau, cả bệnh tình chuyển biến cũng không giống, bệnh Hoàng thái hậu khi tốt khi xấu, nhưng Trần Vũ Trúc khi ấy xuống dốc không phanh, thuốc hay kim châm cứu cũng vô ích, đấy là tình trạng độc bệnh đã ngấm vào máu.”
Tống Vĩnh Kỳ thông suốt: “Trần Vũ Trúc trúng độc, không ai giải được, nhưng như ngươi nói, ngay cả Ôn Yến cũng bó tay không có cách nào, trẫm chỉ sợ không biết khi Khanh Nhi còn sống có dạy độc này cho ai khác không.”
“Hẳn là không, ngươi nghĩ nhiều rồi.” Gia Cát Minh an ủi.
“Vậy thì tình trạng của mẫu hậu thế nào rồi? Thuốc có thể khống chế được không?” Tống Vĩnh Kỳ ngẩng đầu nhìn chàng ta, đáy mắt hiện vẻ khát cầu.
Gia Cát Minh im lặng hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Nói thật, ta cũng không nắm chắc, hiện giờ bệnh tình đã không thể khống chế, dùng thuốc tiếp, hiệu quả không nhiều, không hiện rõ, thậm chí ngay cả ho khan cũng không có cách nào ngừng được, bắt đầu từ tháng trước liên tục xuất hiện tình trạng sốt nhẹ, chóng mặt, mặt không có tia máu, dường như là bệnh trạng thiếu máu, nhưng không có ai bồi bổ được.”
Thật ra chàng ta chưa nói là giờ các bộ phận của Hoàng thái hậu phần lớn đã xuất hiện bệnh trạng suy nhược, đấy là điều nguy hiểm nhất, nói không chừng, người nãy còn thở giây sau đã mất.
Cho nên bây giờ so đo bà có trúng độc không cũng không còn ý nghĩa nữa, bởi vì dù không phải trúng độc, chàng ta cũng không có cách.
Chàng ta nghĩ, nếu Ôn Yến ở đây, dùng thuật kim châm có lẽ còn đường sống, những chàng ta không dám nhắc tới Ôn Yến trước mặt Tống Vĩnh Kỳ, mấy năm nay, tất cả mọi người có chung suy nghĩ, không nhắc tới người này, như nàng chưa từng tới.