Ôn Yến đem mặt chôn ở phía sau lưng của chàng, trầm trầm nói: “Ông ấy muốn huynh đệ chàng tự giết lẫn nhau?”
Chàng chậm rãi quay người, Ôn Yến ngẩng đầu, thấy trên mặt chàng có vết thương, ngạc nhiên hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Tống Vĩnh Kỳ nói: “Hoàng huynh đánh bản vương ở trước Ngọ môn.”
“Chàng không đánh trả sao?” Trong lòng Ôn Yến căng thẳng, hỏi lại.
Tống Vĩnh Kỳ im lặng lắc đầu: “Không, bởi vì bản vương đã thấy rất rõ ràng, Phụ hoàng là muốn chúng ta đấu tới mức ngươi chết ta sống, hoàng huynh những năm này cầm binh rất có sức ảnh hưởng, Phụ hoàng vô cùng kiêng kỵ, cho nên cố ý kéo bản vương vào, chính là muốn bản vương và hoàng huynh đấu đá nhau, cho dù hai người chúng ta cuối cùng ai thắng, ông ấy đều sẽ gọt sạch quyền lực của người thắng. Ông ấy bắt đầu chơi trò ngao cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi đối với chính nhi tử ruột của mình!”
Cô nói khẽ: “Hoàng huynh của chàng không phải người lỗ mãng ngu dốt, huynh ấy sẽ sớm thấy rõ trò hề của phụ hoàng!”
Tống Vĩnh Kỳ cười khổ: “Hoàng huynh trời sinh là chiến tướng, rong ruổi sa trường, quyết sách vạn dặm, mọi việc cũng đều thuận lợi. Số mạng của huynh ấy, chính là trên chiến trường, nàng cảm thấy, một người như vậy bị đoạt mất binh quyền, đối với huynh ấy mà nói là tư vị gì? Đạt được quá nhiều hay mất đi quá nhiều, đều sẽ khiến cho người ta điên cuồng. Huynh ấy đã điên cuồng nên mất đi năng lực phán đoán nguyên bản.”
Ôn Yến im lặng!
Hai tay Tống Vĩnh Kỳ run rẩy, đỡ lấy gương mặt Ôn Yến, trong mệt mỏi, nói: “Ôn Yến, chúng ta đi thôi, rời khỏi nơi này, tìm một chỗ không người sinh sống.”
“Đi?” Trong lòng Ôn Yến dâng lên một tia hi vọng, sao cô lại không muốn cùng chàng trôi qua thời gian thật vui vẻ chứ? Mà trước mắt dường như ngoại trừ trốn đi cũng không còn biện pháp nào khác.
Nhưng mà, ý nghĩ này chỉ chợt lóe lên trong lòng Ôn Yến, cô thống khổ nói: “Không đi được, chúng ta đi sẽ liên luỵ tới Hoàng hậu và người trong Vương phủ, muốn nhiều người hi sinh tính mạng cho chúng ta như vậy, chúng ta nỡ lòng nào?”
Tống Vĩnh Kỳ ôm lấy cô, cái cằm đè vào trên đầu của cô, ánh mắt âm u lạnh lẽo từng chút từng chút sâu sắc thêm.
Sau khi hạ sính lễ hôn sự liền chính thức kết thúc.
Giao binh quyền cần thêm mấy ngày nữa. Bởi vì Tống Vĩnh Kỳ đại hôn, Hoàng đế thương cảm chàng, cho nên đặc phái Hắc Thạch Tướng quân thay thế Tống Vĩnh Kỳ tiếp nhận binh quyền và điểm binh sa trường. Chờ Tống Vĩnh Kỳ hoàn tất đại hôn, năm sau lại từ trong tay Hắc Thạch Tướng quân giao lại một lần nưac.
Cho nên, trước mắt mà nói, binh quyền Vương gia Trí Viễn giao ra suy tàn trong tay Tống Vĩnh Kỳ. Cho dù ai cũng biết, Hắc Thạch Tướng quân là võ tướng bên người được Hoàng đế sủng ái nhất, hắn cũng chỉ nghe hoàng mệnh làm việc.
Cho nên, Tống Vĩnh Kỳ chỉ là hư gánh chịu tên tuổi cướp đoạt binh quyền của Vương gia Trí Viễn, nhưng không có bất kỳ ích lợi thực tế gì.
Mười chín tháng chạp, cách hôn kỳ còn có mấy ngày.
Mấy ngày liên tục Tống Vĩnh Kỳ không vào triều, chàng không muốn chạm mặt Vương gia Trí Viễn, không muốn ở thời điểm này cùng chàng ta có bất kỳ xung đột nào.
Nhưng cho dù chàng muốn trốn tránh, phiền phức vẫn tìm tới cửa.
Buổi sáng ngày hôm đó, thời tiết mưa phùn, giữa trưa liền có tuyết rơi như lông ngỗng.
Khoảng chừng Giờ Dậu, Vương gia Trí Viễn dẫn một đội thị vệ, nổi giận đùng đùng đi vào Ninh An vương phủ.
Người gác cổng còn chưa kịp đi vào thông báo, liền bị Vương gia Trí Viễn đánh bay ra ngoài, một đoàn người xông vào Vương phủ.
Ninh An vương phủ bởi vì đại hôn sắp đến, cho nên được bố trí vô cùng hỉ khí, bốn phía dán chữ đại hỉ màu đỏ, hành lang viện tử, khắp nơi giăng đèn kết hoa.
Vương gia Trí Viễn đứng ở trong sân, giơ kiếm liên tục đâm ba cái đèn lồng đại hỉ, tức giận hô: “Tống Vĩnh Kỳ, cút ra đây!”
Đã sớm có người đi bẩm báo với Tống Vĩnh Kỳ, chàng bước nhanh đi tới, thấy Vương gia Trí Viễn mang theo một đám thị vệ đang nổi điên ở trong sân, còn chưa kịp lên trước hỏi, nắm đấm của Vương gia Trí Viễn liền đột nhiên rơi vào trên mặt của chàng, chàng ta gần như là đã dùng hết khí lực toàn thân, Tống Vĩnh Kỳ bị chàng ta đánh cho sao bay đầy mắt, còn chưa kịp phản ứng, nắm đấm của Vương gia Trí Viễn lại rơi vào trên đầu của chàng.
Ôn Yến theo chàng đi ra, thấy tình huống như vậy, vội vàng xông lên: “Vương gia Trí Viễn, ngài làm cái gì vậy hả?”
Thị vệ Vương gia Trí Viễn mang tới đỡ Ôn Yến lên, trên mặt mỗi người đều mang theo phẫn nộ. Nhất thời làm Ôn Yến ngạc nhiên không dám tùy tiện xuất thủ, thế này không giống như đến khiêu khích, nhất định đã xảy ra chuyện gì.
Nắm đấm của Vương gia Trí Viễn trong nháy mắt lại đến, Tống Vĩnh Kỳ ngăn lại, cả giận nói: “Huynh đến trong phủ ta nổi điên cái gì?”
Hai con ngươi Vương gia Trí Viễn đỏ bừng phun lửa, cả giận nói: “Ngươi đồ vô sỉ này, ngươi có cái gì cứ nhằm vào ta đây này, đem An Nhiên giao ra.”
Tống Vĩnh Kỳ sững sờ: “Cái gì? không tìm thấy An Nhiên?”
Vương gia Trí Viễn cả giận nói: “Giả bộ, còn giả bộ, rõ ràng là hôm đó ngươi không cam lòng bản vương đánh ngươi, cho nên bắt An Nhiên đi để trả thù bản vương, ngươi có gì cứ việc nhắm vào bản vương, bản vương chưa từng sợ ngươi chút nào. Ngươi còn có chút lương tâm nào hay không? An Nhiên cũng là cháu ruột ngươi đấy!”
Tống Vĩnh Kỳ nghiêm mặt, nói: “Bản vương không gặp An Nhiên, càng chưa từng nghĩ tới muốn trả thù huynh.”
Vương gia Trí Viễn nghe vậy, rút trường kiếm bên hông vèo ra khỏi vỏ, Ôn Yến giật mình, vội vàng tiến lên, ngăn ở trước người Tống Vĩnh Kỳ, vội la lên: “Ở trong này có phải có cái gì hiểu lầm hay không? Sao chàng ấy lại bắt An Nhiên đi? An Nhiên không thấy từ lúc nào? Ngài đã điều tra rõ ràng chưa?”
Tống Vĩnh Kỳ thấy Ôn Yến ngăn ở trước người, vội vàng kéo cô ra bảo vệ ở sau lưng, gầm nhẹ: “Huynh làm cái gì vậy? Quá nguy hiểm!”
Vương gia Trí Viễn tức giận đến toàn thân phát run: “Được, được, Ôn Yến đúng là tình thâm ý trọng, nhưng thời gian ba năm, ngươi liền đem nàng ấy quên mất không còn chút nào. Một nữ nhân ngươi còn che chở nàng như thế này, An Nhiên là cháu ruột ngươi, bản vương là huynh trưởng ruột của ngươi, sao ngươi lại ra tay được vậy?”
Ôn Yến ngước mắt nhìn chàng ta, còn chưa lên tiếng, Tống Vĩnh Kỳ liền cứng rắn nói: “Bản vương nhắc lại một lần, bản vương không sai người bắt An Nhiên, huynh ở chỗ này hung hăng càn quấy, còn không bằng nhanh đi tìm xung quanh một chút.”
Một người thị bên cạnh Vương gia Trí Viễn vệ lạnh lùng thốt ra: “Tướng quân Phi Ưng, mời lập tức giao hoàng tôn ra, việc này ngươi không thể nào chống chế được, trước khi hoàng tôn An Nhiên mất tích, nhũ mẫu từng thấy Trần Mậu ở bên ngoài Trí Viễn Vương phủ, sau một canh giờ, hoàng tôn liền không thấy đâu, không phải hắn bắt đi thì còn là ai? Hắn là người dưới tay Tướng quân Phi Ưng, hắn làm như vậy, nhất định là ngươi phân phó!”
Hắn mở miệng một tiếng Tướng quân Phi Ưng, nghe vào trong tai Vương gia Trí Viễn, đúng là như là lửa cháy đổ thêm dầu, mặt Vương gia Trí Viễn phẫn nộ đến mức gần như là vặn vẹo, vèo một tiếng, mũi kiếm đã chĩa vào ngực Tống Vĩnh Kỳ, cả giận nói: “Hôm nay ngươi không giao An Nhiên ra, bản vương liền khiến cho ngươi chết không có chỗ chôn!”
Kiếm kia đã xé rách y phục chỗ ngực Tống Vĩnh Kỳ, Ôn Yến nhìn thấy rất nóng lòng, nhưng lại bị Tống Vĩnh Kỳ gắt gao bảo hộ ở sau lưng, giúp không được, càng không thể ra tay, nếu không, hiểu lầm sẽ càng tăng thêm.
Bông tuyết từ không trung xoay tròn rơi xuống trên đầu trên vai Tống Vĩnh Kỳ, một lát sau vai chàng liền phủ đầy bông tuyết, chàng đứng yên bất động, khuôn mặt nặng nề, thân thể còn tiến lên ưỡn một cái, mũi kiếm kia gần như sắp đâm rách bộ ngực của chàng, Ôn Yến kinh hồn táng đảm, cũng không dám kinh hô một câu.
Phập một tiếng, mũi kiếm đâm rách lồng ngực Tống Vĩnh Kỳ, máu tươi tràn ra từ mũi kiếm, tay Vương gia Trí Viễn run nhè nhẹ, nhưng trong nháy mắt bị phẫn nộ thay thế, chàng ta nhìn chằm chằm Tống Vĩnh Kỳ, nghiêm nghị hỏi: “Bản vương hỏi lại ngươi một câu, An Nhiên đâu?”
Khuôn mặt Tống Vĩnh Kỳ không hề biến sắc, chàng nói từng câu cừng chữ: “Kể cả cho ta trả lời huynh một trăm lần, cũng vẫn là một câu kia, ta không sai người bắt An Nhiên.”
“Vậy thì ngươi đừng trách bản vương không niệm tình nghĩa huynh đệ!” Tay chàng ta cầm kiếm xoay một cái, đang định dùng sức đâm tới, Ôn Yến kinh hô một tiếng: “Không được!” Theo tiếng la của cô, một lục y nữ tử từ trên trời giáng xuống, nàng ta trong nháy mắt nhanh như chớp liền đẩy kiếm của Vương gia Trí Viễn ra, mắt lạnh giơ kiếm nhìn Vương gia Trí Viễn.
Ôn Yến thở dài một hơi, may mà Thiên Sơn tới kịp thời.
Tên thị vệ vừa rồi chất vấn Tống Vĩnh Kỳ cũng đi tới khuyên can, nói: “Vương gia, không nên xúc động, Tiểu Vương gia còn trong tay bọn họ!”
Vương gia Trí Viễn hít sâu một hơi, nhìn Tống Vĩnh Kỳ, thanh âm cũng mềm ra, dùng giọng khẩn thiết nói: “Ngươi muốn cái gì, bản vương đều có thể cho ngươi, duy chỉ có An Nhiên, là hoàng tẩu ngươi dùng vận mệnh mới đổi đc nó, ngươi làm thế nàng ấy sống sót bằng cách nào? Ngày xưa nàng ấy đối với ngươi cũng không tính là bạc đãi, ngươi cần gì phải cùng nàng ấy vào thế vạn kiếp bất phục? Giao An Nhiên ra, bản vương đương sẽ coi như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra, cũng cam đoan, sau này tuyệt đối sẽ không truy cứu nữa!”
Tống Vĩnh Kỳ bình tĩnh nói: “Hoàng huynh, hẳn huynh phải biết, huynh quan tâm những thứ kia nhưng chưa hẳn là ta đã quan tâm. Hôm nay thứ huynh mất đi, cũng không có nghĩa là ta có được, coi như ta có được, cũng chưa hẳn là thứ ta mong muốn. An Nhiên là cháu của ta, cho dù ta cùng huynh sử dụng bạo lực, cũng tuyệt đối sẽ không động đến một sợi lông của nó. Huynh tin cũng được, không tin cũng được, đáp án của ta, cũng chỉ có như vậy!”
Ánh mắt Vương gia Trí Viễn dần dần ác liệt, gương mặt tuấn mỹ bởi vì phẫn nộ hơi có vẻ hơi dữ tợn, thanh âm của chàng ta lộ ra vô cùng lạnh lẽo: “Được, Tống Vĩnh Kỳ, ngươi nhớ kỹ, là ngươi không nhớ tình huynh đệ trước, An Nhiên mà có chuyện gì, bản vương sẽ cho toàn bộ người của Ninh An vương phủ chôn cùng!”
Chàng ta lạnh lùng quay đầu, âm thanh lạnh lùng nói với thị vệ phía sau: “Rút lui!”
Ôn Yến tiến lên đỡ Tống Vĩnh Kỳ, khẩn trương xem xét miệng vết thương của chàng, may mà chỉ xước chút da, chỗ này nếu là đâm sâu thêm một chút, hậu quả khó mà tưởng tượng được.
Ôn Yến nhìn chàng: “Sao chàng có thể lại không tránh? Nếu chàng ta thật sự đâm vào, cái mạng nhỏ của chàng liền không có.”
Tống Vĩnh Kỳ vậy mà hé răng cười, ánh nắng dường như lập tức chiếu vào trên mặt của chàng, ngay cả ý cười đều tươi đẹp hơn, chàng thấp giọng nói: “Bản vương đang đánh cược, cược huynh ấy không ra tay được!”
Ôn Yến trách cứ: “Nếu không phải Thiên Sơn xuất hiện, chàng ta đã đâm vào rồi.”
Tống Vĩnh Kỳ lắc đầu, cười nói: “Không, lòng bàn tay huynh ấy hướng lên lật qua lật lại, coi như thật sự dùng sức, mũi kiếm kia cũng chỉ sẽ vẽ lên, lưu lại một chút vết máu, sẽ không thật sự đâm sâu, Ôn Yến, huynh ấy vẫn nhớ tình nghĩa huynh đệ. Tại huynh ấy cho là bản vương bắt An Nhiên đi, huynh ấy vẫn không nỡ giết bản vương.”
Ôn Yến thở dài một tiếng: “Nếu là như vậy, Phụ hoàng chàng thật sự là nghiệp chướng mà.”
Ánh mắt Tống Vĩnh Kỳ đột nhiên nguội xuống, chàng nhìn Ôn Yến: “Nàng cũng cảm thấy là Phụ hoàng sai người mang An Nhiên đi? Mục đích là muốn gây nên chiến tranh giữa huynh đệ chúng ta sao?”
Mặc dù Ôn Yến không nguyện ý thừa nhận, nhưng đáy lòng lại có trực giác nồng đậm, là Hoàng đế sai người bắt An Nhiên đi, mục đích, có chăng là hai cái, thứ nhất, để Tống Vân Cương tưởng rằng Tống Vĩnh Kỳ bắt An Nhiên đi, làm cho hai người tiếp tục bất hòa, nhưng ông ấy hiểu được chừng mực, để Tống Vân Cương cho là An Nhiên ở trong tay Tống Vĩnh Kỳ, Tống Vân Cương cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, càng sẽ không hạ sát thủ. Thứ hai, ông ấy áp chế An Nhiên, để Tống Vân Cương nghe lời.
Tống Vĩnh Kỳ lộ ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn: “Từ xưa đến nay, Hoàng đế giết con có khối người, nhưng ta chưa nghe nói qua Hoàng đế bởi vì kiêng kị nhi tử tài giỏi mà muốn ra tay độc ác.”
Ôn Yến suy nghĩ sâu xa, cảm thấy người Quốc sư này đối với Hoàng đế có ảnh hưởng rất lớn, nếu cô đoán không sai, Quốc sư hẳn là còn cho Hoàng đế dùng đan dược, bởi vì cô từng nghe Hoàng đế nói qua, con người khi còn sống, một trăm tuổi chỉ là mới bắt đầu. Là như thế nào mới khiến ông ấy nói lời như vậy? Trừ phi, ông ấy cho là sinh mệnh mình không chỉ trăm tuổi.