Thiên Sơn nhẹ giọng hỏi: “Hoàng thượng đâu? Hoàng thượng ở đó không?”
Bát Nương hạ thấp giọng nói: “Sao ngươi lại không biết chứ? Các nương nương đều ở trong thì sao Hoàng thượng lại đến đây chứ? Hoàng thượng phiền nhất các nàng đó.”
Bát Nương nhìn về phía xe ngựa, lúc này Thiên Sơn đã kéo rèm che xuống nên Bát Nương cũng không nhìn thấy người bên trong là ai.
Nàng ta nhíu mày hỏi: “Bên trong là ai đấy? Kiêu ngạo quá vậy, xe ngựa tới cửa điện rồi cũng không xuống? Lát nữa Dung Quý Thái Phi nhìn thấy lại tức giận, dạo này Dung Quý Thái Phi cực kỳ nóng nảy.”
“Có chuyện gì vậy?” Thiên Sơn hỏi.
Bát Nương thở dài: “Có thể không nóng nảy sao? Mấy năm nay, Dung Quý Thái Phi và Hoàng Thái hậu tình cảm như chị em, Thái hậu không ổn thì tâm trạng bà ấy có thể tốt được sao? Hơn nữa mấy ngày trước người của phủ Vương gia Trấn Quốc tới báo cáo, mắt của tiểu quận chúa không ổn rồi, bà càng thêm lo lắng, hơn nữa bà ấy đã nói không được nhiều người tới làm phiền Hoàng Thái hậu nhưng các nương nương vì muốn lấy lòng Hoàng thượng mà ai nấy cũng đều nịnh bợ, quấy rầy Hoàng Thái hậu dưỡng bệnh. Bà ấy làm loạn không được, không làm loạn cũng không được, tính tình sao có thể tốt được đây?”
Lời Bát Nương vừa dứt liền nghe thấy giọng nói bén nhọn của Dung Quý Thái Phi vang lên: “Yo, là quý nhân nào đây? Đến trước điện Hoàng thái hậu mà vẫn không xuống xe ngựa, có cần tìm kiệu lớn tám người rước vào không?”
Bà ấy lạnh lùng đi tới nói với Thiên Sơn: “Thiên Sơn, ai gia hạ lệnh, thời gian này không được ai tới quấy rầy Hoàng Thái hậu, ngươi không nhớ vào đầu à?”
Thiên Sơn đang định nói thì thấy rèm xe được kéo lên, Ôn Yến bước xuống xe ngựa, đứng trước mặt Dung Quý Thái phi: “Chào Quý Thái phi.”
Dung Quý Thái phi giật nảy mình, lập tức đưa tay che miệng: “Trời ơi, trời ơi, ai gia đang nằm mơ hay hoa mắt vậy? Thiên Sơn, ngươi mau nhéo ai gia một cái, ai gia sợ mấy đêm ngủ không ngon nên xuất hiện ảo giác.”
Thiên Sơn cười: “Quý Thái phi, đây đúng là chủ tử nhà chúng ta đấy.”
Dung Quý Thái phi kinh ngạc nhìn Ôn Yến, cô nở nụ cười: “Cách biệt năm năm, Quý Thái phi khoẻ không?”
Dung Quý Thái phi kích động đang định nói gì lại thấy hai cái đầu nhỏ nhắn thò ra từ trên xe ngựa, hai cái đầu chen chúc nhau, bốn con mắt đen bóng lay động, tò mò nhìn bà ấy.
“Đây là ai?” Kinh Mặc hỏi Ôn Yến: “Đây là Tổ Mẫu ạ? Nhưng không phải mẹ nói Tổ Mẫu bị bệnh rồi sao?”
Trọng Lâu cũng nhìn Dung Quý Thái phi, kinh ngạc nói: “Tổ Mẫu đẹp quá, so với Tổ Mẫu của tiểu Tam Tử thì Tổ Mẫu chúng ta trẻ hơn nhiều nha.”
Dung Quý Thái phi bỗng đưa tay che mặt, nước mắt lăn xuống từ kẽ ngón tay: “Tốt quá rồi, Ôn Yến…”
Ôn Yến tiến lên nhẹ nhàng ôm lấy bà: “Sao Quý Thái phi thấy ta là khóc thế này? Thấy ta về không tốt sao?”
“Không, không.” Dung Quý Thái phi lau nước mắt rồi ngắm nhìn Ôn Yến, một làn sương mờ lại dâng lên: “Ngươi về rồi thật tốt quá, mọi người đều đang đợi ngươi trở lại.”
Kinh Mặc và Trọng Lâu nhảy xuống, mỗi đứa kéo một tay Dung Quý Thái phi, trăm miệng một lời: “Tổ mẫu, người đừng buồn.”
Dung Quý Thái phi ngồi xổm xuống, xoa mặt Kinh Mặc rồi lại xoa mặt Trọng Lâu, nghẹn ngào nói: “Thật ngoan, thật ngoan, các bảo bối, ta cũng là Tổ Mẫu các con, nhưng các con còn một Tổ Mẫu đang nằm bên trong, bà ấy bị ốm rồi, nếu nhìn thấy các con, bệnh của bà ấy sẽ khỏi hơn một nửa đấy.”
“Vậy chúng con có thể vào thăm Tổ Mẫu kia được không?” Kinh Mặc hỏi.
Dung Quý Thái phi lau nước mắt: “Đương nhiên là được, nhưng các con đến Thiên Điện chờ trước, Dung Tổ Mẫu đuổi đám ruồi nhặng đáng ghét kia đi đã.”
Bà ấy đứng lên rồi dặn dò Thiên Sơn: “Ngươi đưa Ôn Yến và đám trẻ tới Thiên Điện trước đi.”
“Vâng, biết rồi ạ!” Thiên Sơn nói.
Dung Quý Thía phi nhìn Ôn Yến thật sau rồi mới xoay người, gọi một tiếng: “Bát Nương, ngươi vào tiễn khách với ai gia!”
Từ khi Bát Nương nhìn thấy Ôn Yến vẫn luôn nhìn cô chứ không nói lời nào, chỉ có nước mắt tuôn xuống không ngừng, đến khi Dung Quý Thái phi gọi nàng, nàng ta mới hồi phục tinh thần, hốt hoảng thưa một tiếng rồi lại quay đầu nhìn Ôn Yến một cái, Ôn Yến nói: “Bát Nương, lát nữa chúng ta nói chuyện, ngươi vào trước đi.”
Bát Nương khom người, kìm nén nước mắt: “Vâng, nô tỳ cáo lui!”
Ôn Yến nhìn đèn lồng chiếu xuống bóng lưng hai người, chỉ cảm thấy trong lòng vô cùng đau xót.
Vốn nghĩ rằng năm năm trôi qua, mọi người đều sẽ lãng quên cô, chỉ là không ngờ mình lại luôn khiến mọi người lo lắng trong lòng.
Ôn Yến à, mày có tài đức gì đâu chứ? Đáng để mọi người bận tâm mày như vậy, chỉ một điểm này thôi mày đã không thể làm loạn cuộc sống người ta rồi, mày phải đối mặt với Tống Vĩnh Kỳ thôi.
Thiên Sơn dẫn Ôn Yến và hai bé sinh đôi vào Thiên Điện, không lâu nghe thấy bên ngoài vang lên một loạt tiếng bước chân rời đi, mang theo tiếng nói chuyện nhẹ nhàng của các nữ nhân dường như không hề lo lắng chút nào cho bệnh tình của Hoàng Thái hậu mà giống như vừa vặn đi chợ về, vô cùng vui vẻ.
Sau khi tiếng bước chân dần xa khuất, Bát Nương mới đi vào Thiên Điện, nàng ta quỳ gối trước mặt Ôn Yến, hàng lễ đàng hoàng ra dáng: “Nô tỳ tham kiến chủ tử.”
Nàng ta liên tục dập đầu ba lần, khi ngẩng đầu đã lệ rơi đầy mặt.
Ôn Yến vội vàng đỡ nàng ta dậy: “Aiz, Bát Nương, ngươi làm gì vậy?”
Bát Nương khóc: “Chủ tử, mặc dù đạo trưởng nói người còn sống nhưng một ngày nô tỳ chưa tận mắt nhìn thấy chủ tử thì nô tỳ không dám tin lười đạo trưởng, nô tỳ cho rằng chủ tử đã chết.”
Ban đầu Bát Nương tận mắt nhìn thấy cô bị thương nặng, nhìn thấy dáng vẻ thoi thóp của cô, cũng nghe thấy ngự y nói đã bất lực, cho nên nàng ta luôn cho rằng đạo trưởng chỉ đang nói qua loa lấy lệ với mọi người để cho Hoàng thưọng không quá đau lòng mà thôi.
Đến bây giờ nhìn thấy cô, nhìn thấy cô vẫn đang sống, với Bát Nương mà nói, cô giống như khởi tử hoàn sinh cho nên nhất thời không khống chế được sự kích động và vui sướng trong lòng, có chút mất khống chế.
Ôn Yến cũng không nhịn được nước mắt lưng tròng, nhìn Thiên Sơn, Thiên Sơn cũng mang ánh mắt phức tạp, thực ra nàng ấy cũng từng nghĩ, liệu đạo trưởng có lừa mọi người không? Có điều, say này nàng ấy mới cưỡng ép bản thân tin tưởng, bởi vì tin tưởng thì mới có hy vọng.
“Ta cũng giống Bát Nương, ban đầu cũng cho rằng người đã chết.” Thiên Sơn nói.
Ôn Yến đáp: “Ta ở Nam Sơn Thành vài năm cũng không thay đổi hình dạng, dùng tên trước đây, cũng là diện mạo trước đây, nếu các ngươi muốn nghe ngóng thì nhất định có thể nghe ngóng được tin tức về ta.”
“Hoàng thượng hạ lệnh không cho mọi người tìm người.” Thiên Sơn nói.
Thực ra trong lòng mọi người đều hiểu, người sợ đạo trưởng nói dối nhất chính là Tống Vĩnh Kỳ, chỉ cần chàng cho họ đi tìm, cuối cùng không tìm được thì sẽ xác nhận được tin đạo trưởng nói cô còn sống là giả.
Mọi người đều thà ôm một chút hy vọng cũng không muốn tiếp nhận sự thật tàn khốc.
Ôn Yến đương nhiên hiểu được ý đằng sau lời Thiên Sơn nói, thế gian rộng lớn, muốn phân rõ thật giả rất dễ dàng, nhưng có thể tiếp nhận được không mói là điều quan trọng.
Dung Quý Thái phi ngồi trước giường, nhẹ giọng nói: “Tỷ tỷ, mấy người đó đều đi rồi, tỷ không cần giả vờ ngủ nữa đâu.”
Hoàng Thái hậu chẫm rãi mở mắt ra, đáy mắt đã có chút vệt đọng màu đen, có thể thấy bà nằm trên giường nhưng không hề ngủ được.
Bệnh bà đã rất nặng rồi, trong lòng bà cũng hiểu nhưng chuyện không buông xuống được có quá nhiều, không cam lòng cũng không yên tâm.
“Đỡ ai gai ngồi dậy một lát.” Hoàng Thái hậu khẽ thở dài.
“Có choáng không? Nếu không thì tỷ cứ nằm đi?” Mấy ngày nay bà luôn nói bị váng đầu, ngồi dậy là trời đất quay cuồng, lần trước còn suýt ngã quỵ xuống.