Mọi người sững sờ nhìn vào trong trường giác đấu. Rất khó tưởng tượng một cường giả ngũ giai, sao lại e dè đối một Lục Giác Mang Tinh bình thường như vậy. Mà điều khiến bọn họ kinh ngạc nhất là, Lục Giác Mang Tinh này lại có thể đuổi sát người không rời. Phương hướng biến hóa cực nhanh. Cho dù một người thường cũng không bằng.
Khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, ấn kết trong tay Nghệ Phong kết càng thêm mau lẹ, nhanh tới mức khiến người ta hoa cả mắt. Nếu có người có thể thấy rõ ấn giai trong tay Nghệ Phong, nhất định có thể thấy rõ ràng, phương hướng ngón tay Nghệ Phong chỉ, chính là phương hướng truy đuổi của Lục Giác Mang Tinh.
Trong sân, cảnh tượng này khiến tất cả mọi người hâm mộ nhìn Nghệ Phong. Thảo nào Nhiếp Hồn Sư có thể trở thành chức nghiệp tôn quý nhất. Chỉ cần đứng ở trên hư không, ngón tay biến hóa, có thể dễ dàng truy đuổi khiến một võ giả chật vật trốn tránh. Sự tiêu sái này không phải bất kỳ ai có thể có được.
Tuy nhiên, đối với một Nhiếp Hồn Sư lục tinh sơ cấp lại có thể sử dụng một Lục Giác Mang Tinh bình thường truy đuổi Phong Khiếu, đồng thời khiến hắn không dám đối phó. Trên mặt mọi người đều có vẻ cổ quái.
Là Lục Giác Mang Tinh này của đối phương thật sự lợi hại như vậy sai? Hay Phong Khiếu này là cường giả ngũ giai hữu danh vô thực?
Mà mấy người đứng ở trên đài cao, nhìn Lục Giác Mang Tinh kia lóe ra hào quang màu lam nhạt, trong mắt một đám lại có vẻ hồi hộp. Ánh mắt bọn họ nhìn cao nhìn xa hơn người khác, hầu như hồn lực tiếp xúc đến Lục Giác Mang Tinh, liền phát hiện hồn lực do bọn họ thăm dò bị cắn nuốt không còn một mảnh. Lúc này bọn họ hoàn toàn có thể tưởng tượng, vì sao Phong Khiếu muốn né tránh. Đối với Lục Giác Mang Tinh không hiểu rõ này, cho dù bọn họ cũng không muốn đối phó trực diện.
Thi Đại Nhi có chút mê luyến nhìn Nghệ Phong đứng trên hư không. Năng lượng dao động, kích thích gió thổi vào tóc dài và quần áo hắn, khiến hắn có vẻ khí phách tao nhã. Mấy năm trước, Nghệ Phong ở thánh địa còn trải qua việc thực lực tiêu biến, khi đó nàng đã là Tướng cấp, cao hơn Nghệ Phong.
Nhưng, thật sự không ngờ được trong thời gian mấy năm ngắn ngủn, chênh lệch hai người dường như đã quay ngược. Hắn chỉ đứng ở kia, có thể ép một cường giả ngũ giai né tránh khắp nơi, trình độ này nàng thực sự không để đạt được.
Và khác với vẻ si mê trên mặt Thi Đại Nhi, trên mặt Thủy Nhược Vân lại có vẻ hoảng hốt. Nam tử này từng đánh bại nàng, tốc độ phát triển quá nhanh. Thủy Nhược Vân hiểu rất rõ thực lực võ giả của Nghệ Phong. Nhưng giờ phút này Nghệ Phong lại không thi triển chút thực lực võ giả, gần như chỉ dựa vào Nhiếp Hồn Thuật. Nếu hắn sử dụng cả hai, vậy sẽ cường hãn đến mức nào?
Thủy Nhược Vân không có cách nào có thể tưởng tượng được, nhưng Thủy Nhược Vân hiểu rất rõ. Với trình độ của nàng bây giờ, lại càng không là đối thủ của Nghệ Phong. Ngày xưa Nghệ Phong có thể dựa vào thực lực Tướng giai đánh trọng thương Vương cấp. Vậy lúc này, một ngũ giai, ở trước mặt hắn chỉ có tự rước lấy nhục?
Mặc dù là ngũ giai, ở đại lục đã là cảnh giới vô số người đều hướng tới mà không đạt được. Nhưng dưới quang mang của hắn, thật sự không đáng nhắc tới.
- Nghệ Phong sư huynh, nếu ngươi là địch của Tĩnh Vân Tông ta, ta làm thế nào ngăn cản được?
Trong lòng Thủy Nhược Vân cười khổ. Nàng chưa từng nhận thua. Cho dù là lần trước Nghệ Phong đánh bại nàng, nàng vẫn không nhận thua. Nhưng lúc này, trong lòng lại cảm thấy bất đắc dĩ. Thánh Tông có một nhân vật như thế, mặc dù tạm thời không phải là kẻ địch của Tĩnh Vân Tông, nhưng dù sao Thánh Tông cũng là Thánh Tông. Ai biết về sau sẽ thế nào?
Thủy Nhược Vân quay sang nhìn Thi Đại Nhi, bỗng nhiên có chút hâm mộ nàng. Có một người nam nhân như vậy che chở, đã rơi vào thế bất bại.
...
Phong Khiếu trên đài, mặc kệ hắn né tránh như thế nào, hắn vẫn không thoát được Lục Giác Mang Tinh màu lam kia, tình hình như vậy, khiến ánh mắt Phong Khiếu cực kỳ mịt mờ. Tuy rằng Lục Giác Mang Tinh phát ra khí tức quả thật khiến hắn hồi hộp, nhưng hắn vẫn ngừng lại. Đấu khí bao trùm toàn thân, trực diện đón nhận Lục Giác Mang Tinh.
Nghệ Phong thấy Phong Khiếu làm như thế, trong miệng chợt hiện lên một nụ cười lạnh. Rốt cục không trốn nữa sao? Ta thật ra hi vọng ngươi vẫn tiếp tục trốn chứ?
- Đi...
Ngón tay Nghệ Phong mạnh mẽ chỉ một cái, Lục Giác Mang Tinh càng hóa thành từng đạo cực quang, bay như tên bắn về phía Phong Khiếu.
Không hề nghi ngờ Lục Giác Mang Tinh và đấu khí Phong Khiếu lần lượt đan xen với nhau. Điếu khiến Phong Khiếu cực kỳ kinh hãi chính là, đấu khí của hắn lại bị Tiểu Lục Giác Mang Tinh này cắn nuốt. Chẳng bao lâu, Tiểu Lục Giác Mang Tinh cắn nuốt năng lượng của hắn, trong nháy mắt từ cực lớn trở thành nhỏ.
Lục Giác Mang Tinh cắn nuốt năng lượng và đấu khí còn lại sau khi bị cắn nuốt của Phong Khiếu va chạm vào nhau.
Va chạm mạnh mẽ tăng vọt. Năng lượng khắp bầu trời hóa thành từng đạo kình khí mang tất cả toàn bộ không gian. Không gian dưới va chạm này, từng gợn sóng không ngừng dâng lên. Ngăn cản tầm mắt của người khác.
Cơn lốc bạo phát mạnh mẽ thổi về phía khán đài. Người phía trên khán đài, dưới cơn lốc lực lượng đẩy mạnh, thân thể mỗi người nghiêng về phía sau, đè ép đám người. Dưới biến cố như vậy, một đám ngã thành một mảnh. Từng tiếng mắng chửi không ngừng vang lên. Giờ phút này đã không còn chút phong độ thiếu niên tài tuấn.
Sau khi hai năng lượng đụng vào nhau, bên trong Lục Giác Mang Tinh vốn tan biến, một đạo năng lượng nhỏ màu lam tách ra, công kích về phía đầu Phong Khiếu.
Hào quang màu lam bay như tên bắn đến, khiến Phong Khiếu thầm hoảng hốt, thân ảnh mạnh mẽ chớp động. Một đạo đấu khí đánh thẳng vào phía trên cánh tay, hung hăng đón về phía năng lượng màu lam này. Năng lượng màu lam dưới tấn công như vậy, lúc này mới tan biến.
Sau khi Phong Khiếu làm xong tất cả điều này, thân ảnh liên tục lảo đảo lùi lại mấy bước, yết hầu lăn lộn vài cái, giống như hắn bị cái gì áp chế tiến vào thân thể. Sắc mặt thoáng có chút trắng bệch khó coi.
Đám người Lợi Lang nhìn Phong Khiếu, yết hầu hắn hung hăng lăn lộn vài cái. Ngay lập tức ánh mắt chú ý tới vẻ phong khinh vân đạm trên người Nghệ Phong.
Rốt cuộc đây là công kích gì? Một lần thi triển, lại tản mát ra ba lần công kích. Càng đáng sợ chính là, lại cắn nuốt năng lượng người khác hóa thành của mình. Sau một thời gian, thảo nào Phong Khiếu ăn thiệt thòi lớn. Lúc này, hẳn là khí huyết trong ngực hắn đang cuồn cuộn đi.
Mọi người đều thừ người ra. Tuy rằng không rõ Lục Giác Mang Tinh là cái gì, nhưng quỷ dị trong đó, bọn họ suy nghĩ cả trăm lần đều không giải thích được.
- Không hổ danh là Nhiếp Hồn Sư, thủ đoạn công kích quả thực quỷ dị. Chẳng qua, Nhiếp Hồn Sư lục tinh sơ cấp, thật sự có thể là đối thủ của võ giả Vương Cấp ngũ giai sao?
Mọi người quay đầu nhìn về phía Phong Khiếu thoáng trắng bệch. Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng bọn họ buộc phải thừa nhận chuyện này là thực.
- Quả thật Nhiếp Hồn Sư là chức nghiệp được thiên thần chiếu cố.
Một đám nhìn Nghệ Phong, trong ánh mắt đầy vẻ hâm mộ. Hiển nhiên công kích lần này của Nghệ Phong, đã hoàn toàn thuyết phục bọn họ.
Phong Khiếu gắt gao nhìn chằm chằm vào Nghệ Phong. Đối với kiến thức coi như uyên bác của hắn mà nói, tất nhiên không tin một Nhiếp Hồn Sư lục tinh sơ cấp chính là đối thủ của Vương cấp ngũ giai. Dù sao đây là một sự biến hóa về chất.
Nhưng, điều khiến Phong Khiếu hồi hộp chính là, Nhiếp Hồn Sư Nghệ Phong hiển nhiên khác với các Nhiếp Hồn Sư khác. Trước không nói về phương pháp thi triển Nhiếp Hồn Thuật như thế nào, năng lượng thản nhiên vừa rồi trong công kích của hắn, năng lượng màu lam kia khiến hắn rất hoảng sợ. Cho dù năng lượng thuộc tính của hắn ở trước mặt nó, chỉ có thể bị nó cắn nuốt.
Năng lượng như vậy mới là nguyên nhân khiến uy lực chiêu này của Nghệ Phong trở nên cường đại như thế.
Phong Khiếu hít một hơi thật sâu, gắt gao nhìn chăm chú vào Nghệ Phong, đấu khí trong tay lại tăng vọt lên.
- Vừa rồi đã xem thường ngươi. Tuy nhiên hiện tại, ngươi không còn cơ hội nữa đâu.
Phong Khiếu lạnh lùng nói.