- Mộng Nhiên, môi của ta rất ngọt sao?
- A...
Liễu Mộng Nhiên sợ hãi kêu một tiếng, sắc mặt nàng nhanh chóng đỏ bừng, nàng cảm giác mặt mình như bị lửa đốt vậy!
Bước chân của Liễu Mộng Nhiên có chút lảo đảo, nàng nhanh chóng chạy trốn ra ngoài. Trong lòng vô cùng thẹn thùng:
“Nguyên lai hắn đã biết!”
- Ai nha! Mộng Nhiên, nàng đừng chạy! Nàng còn không có nói cho ta biết ngọt hay không ngọt, nếu như vừa rồi nàng không có cảm giác, ta có thể cho nàng làm lại!
Nghệ Phong nhìn bóng lưng hoảng loạn của Liễu Mộng Nhiên hô lớn.
Những lời này, làm cho Liễu Mộng Nhiên như nai con chấn kinh, chạy đi càng nhanh hơn.
Nghệ Phong thấy thế, không khỏi nói thầm một câu:
- Ta chỉ biết, mình lớn lên quá đẹp trai. Chung quy sẽ có người muốn chiếm tiện nghi, xem ra sau này lúc ngủ, phải đóng cửa cho kỹ, không thể để cho người khác chiếm tiện nghi. Nha đầu Mộng Nhiên kia chạy nhanh như vậy, lẽ nào nàng muốn chơi xong rồi bỏ đi, uhm, nàng đây là phap phu khí tử!
Nghệ Phong ở phía sau nói thầm, vẻ mặt tức giận, chân bước về phía phòng khách.
Khi Nghệ Phong chạy tới phòng khách, lúc này mới phát hiện khuôn mặt Liễu Mộng Nhiên đỏ bừng như, đang đứng ở cửa phòng khách, hiển nhiên là đang chờ mình.
Nghệ Phong thấy thế, không khỏi nở nụ cười, đối với thị nữ này càng thêm yêu thích.
Nghệ Phong đi tới trước, còn chưa có mở miệng, chợt nghe Liễu Mộng Nhiên nói:
- Công tử, bọn họ còn chờ bên trong!
Nghệ Phong cười cười, cũng không trêu ghẹo Liễu Mộng Nhiên nữa, hắn nói với Liễu Mộng Nhiên:
- Mộng Nhiên, đi thôi, cùng ta đi vào!
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong không nhắc chuyện tình vừa rồi, nàng nhất thời thở dài một hơi, trên mặt cũng có vẻ tươi cười, nàng biết đây là Nghệ Phong ở trước mặt người ngoài chiếu cố tâm tình của nàng.
Liễu Mộng Nhiên và Nghệ Phong sóng vai bước vào phòng khách, trong lòng Nghệ Phong tính toán: để cho bọn họ đợi lâu như vậy, trong lòng Nghệ Công sẽ oán hận vạn phần đối với mình a, chỉ là bản thiếu gia chính là muốn ngươi oán hận, nếu không sợ ngươi lưu lại ăn cơm chiều, ta còn bắt ngươi chờ dài dài a!
Nghệ Công nhìn thấy thiếu niên xuất hiện trước mắt, tuy rằng chưa từng gặp Nghệ Phong, thế nhưng hắn chỉ liếc mắt liền biết đây là tôn tử mình chưa thấy mặt. Nhìn bước chân trầm ổn cùng vẻ mặt thong dong, cảm thụ được hô hấp bình ổn của Nghệ Phong, hắn không khỏi cảm thán, quả thực là tuổi trẻ tài tuấn. Đệ tử hậu bối trong gia tộc so với Nghệ Phong quả thực kém xa!
- Ha ha! Nghệ Công, vì sao ngài đến phủ của ta? Tới vì sao không thông báo một tiếng, như vậy ta mới sắp xếp bản thân tiếp đãi thật tốt!
Nghệ Phong tươi cười chân thành, cười ha ha nói, phảng phất như rất vui vẻ vì Nghệ Công đến.
- Hừ...
Nghệ Công nghe Nghệ Phong nói, trong lòng không khỏi hừ lạnh một tiếng, đối với Nghệ Phong oán hận không ngớt. Khi nào mình bị người bắt chờ lâu như vậy, thế mà hôm nay cư nhiên bị một hậu bối bắt đợi cả một buổi chiều.
Nghệ Phong không để hắn vào mắt, làm hắn căm tức vô cùng. Chỉ là nhớ tới giá trị của Nghệ Phong, hắn nhịn.
Trong đáy lòng hắn tự an ủi chính mình:
“Cái này là hắn muốn trả thù vì Nghệ gia trục xuất hắn ra khỏi gia môn!”
- Ha ha, Nghệ Phong, ngồi đi!
Vẻ mặt Nghệ Công ôn hoà vỗ vỗ vị trí bên người, nói với Nghệ Phong.
- Ha ha, không cần!
Nghệ Phong kéo Liễu Mộng Nhiên, ngồi chỗ rất xa Nghệ Công. Hắn đây là nói cho Nghệ Công, quan hệ ta và các ngươi rất xa!
Nghệ Công thấy Nghệ Phong làm như vậy, hắn cũng lơ đểnh, hắn coi như Nghệ Phong có tính tình thiếu niên. Dù sao nếu như mình bị trục xuất khỏi gia môn. Hắn cũng sẽ như vậy.
Nghệ Công không tin tự mình đến mời Nghệ Phong, hắn có thể cự tuyệt trở lại Nghệ gia. Nghệ Công đoán rằng, không có một đệ tử nào có thể cự tuyệt!
Liễu Mộng Nhiên thấy Nghệ Phong ngồi vào chỗ của mình, đi tới rót cho Nghệ Phong một chén trà, đang chuẩn bị đi rót cho Nghệ Công, lại bị Nghệ Phong kéo về, Liễu Mộng Nhiên hiểu ý, nhu thuận đứng ở phía sau Nghệ Phong, không có động tác gì nữa.
Nghệ Công thấy một màn như vậy, hắn hơi sững sờ, hắn cũng không quan tâm chuyện uống trà, ngược lại hỏi Nghệ Phong:
- Nghệ Phong, nha đầu Lý gia thật là thị nữ của ngươi?
- Ách...
Nghệ Phong thật không ngờ câu đầu tiên của Nghệ Công sẽ nói như vậy. Chỉ là hắn lập tức phản ứng, sợ là lão gia hỏa này tính toán tìm ra quan hệ của mình và Lý gia. Nếu Liễu Mộng Nhiên thực sự là thị nữ của mình, hắn tự nhiên lại suy đoán bối cảnh của mình một chút.
- Ha ha, Nghệ Công nói đùa, Mộng Nhiên chỉ là qua đây giúp ta một chút mà thôi, ta sao có thể bắt nàng làm thị nữ!
Nghệ Phong cười cười, thề thốt phủ nhận.
Nghệ Phong không muốn Nghệ Công thăm dò mình, thật thật giả giả, giả giả thật thật, để cho bọn họ đoán đi! Đương nhiên, này cũng là chiếu cố tâm tình của Liễu Mộng Nhiên một chút, bắt kỳ nữ của đế đô làm thị nữ, này nói ra đối với Liễu Mộng Nhiên không quá tốt đẹp.
Tuy Liễu Mộng Nhiên không thèm để ý xưng hô thị nữ, thế nhưng thấy Nghệ Phong chiếu cố nàng như vậy, nàng tươi cười kiều mị như trước! Lẳng lặng đứng ở phía sau Nghệ Phong, trong ánh mắt càng thêm nhu hòa. Nữ nhân cảm động, chung quy là đến từ những việc rất nhỏ!
Nghệ Công nhìn dáng dấp này của Liễu Mộng Nhiên, hắn cũng không rõ quan hệ với Nghệ Phong, mặc dù hắn không rõ, nhưng không có nghĩa là hắn mặc kệ, hắn quyết định về nhà sẽ phái người điều tra. Chỉ là hắn nghĩ Nghệ Phong càng thêm thần bí, hắn chung quy nghĩ phía sau Nghệ Phong chắc chắn có một thế lực cường đại, bằng không vì sao Nghệ Phong có thể tạo quan hệ với những cường giả kia.
Lý gia, Bạo Cương, Hoàng đế, không một ai mà hắn không kính trọng vài phần, đặc biệt là Bạo Cương, bình thường hắn đều là một bộ tùy tiện, cho tới bây giờ đều làm theo ý mình, tuyệt đối không vào bất luận trận doanh nào, thế nhưng lần này lại nói rõ sẽ trợ giúp Nghệ Phong, điều này làm cho Nghệ Công cực kỳ nghi hoặc.
Chính mình đã từng tới cửa tìm Bạo Cương, thế nhưng bị hắn nói lảng sang chuyện khác, chỉ là trong ngôn ngữ đối với mình có chút hả hê, cười mình để cho Nghệ Phong bị trục xuất khỏi gia môn.
- Nghệ Phong, là phụ thân ngươi sai!
Nghệ Công không có nửa lời vô ích, trực tiếp hướng Nghệ Phong nói thẳng.
- A? Ngài nói Nghệ Khải Mạc sao? Ha ha, hắn không làm sai cái gì, thực ra hắn chỉ là học tập ngài mà thôi!
Nghệ Phong nở nụ cười, chính ngươi để hắn sung quân đến Mạc Thành, ngươi còn không biết xấu hổ nói người ta làm sai.
Nghệ Công nghe Nghệ Phong nói, trong lòng hắn toát ra một cổ lửa giận. Hắn không nghĩ mình đã làm sai cái gì, Nghệ Khải Mạc vô dụng, lưu hắn lại Đế đô làm cái gì?