Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hiển nhiên, Nghệ Lưu cũng minh bạch Nại Đạt Nhĩ có bao nhiêu nguy hiểm, hắn nhịn không được nhắc nhở Nghệ Phong:

- Nhị đệ, lấy tốc độ của đệ, khẳng định là bọn họ đuổi không kịp, đệ không nên chính diện đối chọi với hắn.

Ý tứ của Nghệ Lưu rất rõ ràng, chình là kêu Nghệ Phong trốn nhanh lên, hiển nhiên hắn cũng không tin rằng Nghệ Phong có thể đối kháng được mấy người này.

Nghệ Phong thản nhiên nhìn lướt qua Nại Đạt Nhĩ, hắn cũng có chút giật mình. Nại Đạt Nhĩ quả thật mạnh, hơn nữa là rất mạnh. Lấy hồn lực Tướng Cấp nhị giai của mình, điều tra hắn đều cảm giác được kinh tâm!

Nhận thức những người này, trong lòng hắn cũng cảnh giác. Học viện này quả thực là nơi ngọa hổ tàng long, thực lực của mình cho dù tại đế đô cũng được xem như là một cường giả. Thế nhưng thật không ngờ chỉ gặp phải một tên đệ tử cũng đã cường hãn đến bực này!

Thảo nào ngũ đại trưởng lão nói: thực lực Học viện Trạm Lam sâu không thể lường.

- Tự phế hai tay! Việc này xem như xong?

Nại Đạt Nhĩ lấy một loại tư thái cao ngạo nhìn Nghệ Phong nói.

- Lại là một tên không có não!

Nghệ Phong thầm nói một câu, rất khinh bỉ đối với những lời này của Nại Đạt Nhĩ.

Mọi người nghe nói thế, đồng thời cảm thán Nghệ Phong kiêu ngạo, cũng cảm thấy buồn cười nhìn Nại Đạt Nhĩ, hiển nhiên bọn họ chưa từng nghe qua có người chửi Học viên bạch kim là người không có đầu óc, Nghệ Phong là người thứ nhất!

Trong mắt Nại Đạt Nhĩ hiện lên hung quang, hắn nhìn Nghệ Phong cười lạnh nói:

- Ngươi là tân sinh kiêu ngạo nhất ta từng thấy, cũng là tân sinh có thực lực mạnh nhất. Thế nhưng, ngày hôm nay ngươi cũng phải lưu lại hai tay!

- Vậy thì phải xem bản lĩnh của ngươi rồi!

Nghệ Phong thản nhiên nhìn Nại Đạt Nhĩ, đấu khí trong cơ thể nhanh chóng vận chuyển.

Mọi người nghe nói thế, một mảnh ồ lên, những lời này của Nghệ Phong. Không thể nghi ngờ là khiêu chiến Nại Đạt Nhĩ.



Tuy Nghệ Phong mạnh, thế nhưng để đối phó với học viên bạch kim bài danh trước mười người, hắn một điểm hy vọng cũng không có, dựa theo lý giải của bọn họ, Nghệ Phong hẳn là nhanh chóng lắc mình rời đi. Dù sao, lấy tốc độ của hắn, coi như là Nại Đạt Nhĩ cũng không làm gì được.

Thế nhưng, nếu như là quyết đấu. Làm sao Nghệ Phong có thể là đối thủ của Nại Đạt Nhĩ được?

- Tiểu tử này có phải là đầu bị nóng hay không?

Trong lòng mọi người đồng thời hiện cách nghĩ như vậy. Cho dù muốn giải tán Hoa Hạ bang, chỉ cần không đụng tới Nại Đạt Nhĩ, có thể tùy ý phế ai thì phế, phế càng nhiều người, Hoa Hạ bang tự nhiên phải giải tán. Cần gì phải quyết đấu cùng Nại Đạt Nhĩ kinh khủng?

Bầu không khí giương cung bạt kiếm vừa chạm liền phát, Nghệ Phong và Nại Đạt Nhĩ nhìn nhau mà đứng. Đấu khí trên người hai người không ngừng bốc ra! Mọi người thấy thế, cũng phân tán ra bốn phía. Nhìn không chớp mắt vào hai người trong sân, hai cường giả Tướng Cấp đối chiến, đủ để làm cho máu bọn họ sôi trào.

- Khái...

Nghệ Lưu thở dài một hơi, bất đắc dĩ hắn chỉ có thể lui về sau hai bước, đối với đệ đệ, hắn càng lúc càng bất đắc dĩ, hiện tại dĩ nhiên cường thế đến mức có thể đối chiến với Nại Đạt Nhĩ. Một trong mười học viên bạch kim của học viện có thể đối phó dễ dàng như vậy sao?

- Tiểu tử, vẫn là một câu trước, tự phế hai tay. Ta coi như chưa có chuyện phát sinh!

Nại Đạt Nhĩ lạnh lùng nhìn Nghệ Phong, khóe miệng nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.

- Ngu ngốc!

Nghệ Phong mắng to một câu, đấu khí toàn thân hùng dũng bạo phát, một vòng xoáy bao trùm cơ thể. Nhất thời, áo giáp đấu khí trong nháy mắt hình thành.

đọc❊truyện ở http://truyencuatui.net/

Áo giáp đấu khí màu trắng sữa tản ra một khí tức cổ xưa, quang mang nhu hòa tại trên người Nghệ Phong lóe ra. Trên áo giáp đấu khí, đồ án rườm rà bao trùm phía ngoài, phối hợp với nhau trông cực kì thần bí.

Đồ án trên áo giáp đấu khí có quan hệ mật thiết với trình độ cao thâm của công pháp, công pháp càng cao thâm. Đồ án cũng càng rườm rà và thần bí. Đương nhiên, lực phòng ngự của áo giáp đấu khí như vậy càng mạnh.

- Đây là áo giáp đấu khí sao?

Mọi người nhìn áo giáp đấu khí trên thân Nghệ Phong, bọn họ vô cùng giật mình. Hiển nhiên, thứ áo giáp đấu khí này không biết phải đến ngày tháng năm nào bọn họ mới có thể sở hữu.



Khi Nại Đạt Nhĩ nhìn đồ án thần bí trên áo giáp đấu khí của Nghệ Phong, trong lòng hắn cũng hơi khiếp sợ, hắn cũng sở hữu áo giáp đấu khí, tự nhiên hiểu rõ đồ án có ý nghĩa gì. Từ trên áo giáp đấu khí của Nghệ Phong, hắn nhìn ra được, công pháp của Nghệ Phong so với hắn càng cao thâm hơn. Trong lòng Nại Đạt Nhĩ cũng mọc lên một tia đố kị.

Chỉ là, Nại Đạt Nhĩ không chú ý đến phía trong đồ án trên áo giáp của Nghệ Phong, trong áo giáp đấu khí, cư nhiên còn có đồ án phức tạp hơn so với bên ngoài. Nại Đạt Nhĩ chưa từng nghe nói qua trong áo giáp đấu khí cũng có đồ án, nếu như hắn biết được, nhất định sẽ kinh hãi không ngớt.

- Áo giáp đấu khí sao? Ta cũng có!

Nại Đạt Nhĩ cười lạnh một tiếng, đấu khí hùng dũng lao ra, một vòng xoáy bao trùm tại trên thân thể, trong nháy mắt một áo giáp đấu khí màu xám đã hình thành.

Hai người đối chọi gay gắt, toàn thân lòe lòe phát quang, tựa như là chiến thần nhìn nhau, đấu khí trong cơ thể từng vòng nhập vào trên người, áp bách không khí không ngừng xuy xuy rung động.

Khí thế Nại Đạt Nhĩ không ngừng kéo lên, khí thế cường đại áp bách người bốn phía không thở nổi, cả đám lại lần một nữa lui về sau hai bước.

- Trang bức...

Nghệ Phong tức giận mắng một câu, đầu ngón chân khẽ động, đấu khí trong kinh mạch tựa như không muốn sống dũng mãnh tràn vào quyền đầu. Nắm tay không lớn, lại tản ra nóng chảy quang mang. Tại trong không khí lưu lại một vết tích, hung hăng đánh tới ngực của Nại Đạt Nhĩ, bộ dáng như muốn mạng hắn.

Một quyền này, làm mọi người ngừng thở, trong mắt tỏa ra quang mang nóng bỏng. Trong lòng mọi người chấn động vô cùng, hiển nhiên bọn họ bị một quyền kinh thế này của Nghệ Phong làm cho kinh sợ.


- Hai huynh đệ Cổ Lạp bị phế không oan a!


Trong lòng mọi người đồng thời hiện lên một cách nghĩ như vậy.


Quyền thế cường đại mang theo từng đạo cơn lốc, làm cho không gian chung quanh Nghệ Phong xuất hiện từng đợt gãy khúc, từng đạo tàn ảnh liên tục xuất hiện hướng tới Nại Đạt Nhĩ.


- Không biết tự lượng sức mình!


Nại Đạt Nhĩ cười lạnh một tiếng, thân thể không chút di động, một chưởng không hề hoa mỹ mạnh mẽ đánh ra. Đồng thời, đấu khí màu xám trong cơ thể hắn cũng bao trùm trên nắm tay, bình thản tự nhiên, nhưng ẩn chứa lực đạo cường đại vô cùng.


Ầm...


Một tiếng va chạm, kình khí bắn ra bốn phía làm cho bàn ăn bay lên, hung hăng đập vào phương xa. Đoàn người vây quanh bốn phía, nhìn bàn ăn đập tới, nhanh chóng tản ra hai bên. Bàn ăn hung hăng đập trên mặt đất, trong nháy mắt bể nát.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK