- Lẽ nào ngươi có thể sánh ngang với Mãnh Hổ Môn? Tổ chức nhỏ yếu, ta khinh thường gia nhập!
Nghệ Phong nhìn Vũ Thanh Phong nói:
- Ta ngay cả một tổ chức nhỏ cũng không tính, ta mời, chỉ có một nguyên nhân. Đó chính là ta là Nghệ Phong!
Vũ Thanh Phong sửng sốt, lập tức chăm chú nhìn Nghệ Phong, hắn cũng trầm ngưng tại chỗ không nói gì!
Lúc này, Nguyên Trực đi tới nói:
- Vũ Thanh Phong, ta nghĩ tương lai ngươi sẽ thoả mãn vì quyết định hôm nay.
Vũ Thanh Phong nhìn Nguyên Trực, nao nao nói:
- Ngươi cũng đi theo Nghệ Phong?
Nguyên Trực gật đầu nói:
- Chuyện này có gì không thể sao?
Vũ Thanh Phong cổ quái nhìn Nguyên Trực, đối với cường giả nổi danh trong học viện này, hắn cũng có nghe thấy. Nghe nói tổ chức cường đại nhất của học viện mời hắn, hắn cũng cự tuyệt. Vì sao lại theo Nghệ Phong?
Hắn nhìn Nghệ Phong một chút, sau đó nhìn Nguyên Trực một chút, bỗng nhiên vươn tay nói:
- Ta gia nhập! Ta tin tưởng ánh mắt luôn luôn ngạo khí của Nguyên Trực!
- Ách...
Nghệ Phong cười khổ, hắn nghĩ không ra danh tiếng mình so ra còn kém Nguyên Trực, không phải nói bản thiếu gia là một danh nhân của học viện sao? Sao mời một người còn phải mượn người khác a!
Nghệ Phong nghẹn khuất, đồng thời cũng vì Vũ Thanh Phong gia nhập mà vui vẻ.
Thành viên của Mãnh Hổ Môn nhìn Vũ Thanh Phong đi theo Nghệ Phong, trong lòng bọn họ rất đáng tiếc. Xem tranh đấu vừa rồi, bọn họ chuẩn bị phá lệ một lần để Vũ Thanh Phong gia nhập Mãnh Hổ Môn. Chỉ là, hiện tại Nghệ Phong đã chen chân, bọn họ không có gan cướp người với Nghệ Phong. Đối với người điên này, trong lòng bọn họ cũng rất kính nể. Không muốn vì một Sư Cấp lục giai mà chọc giận một người điên như vậy.
Trong Học viện, ai cũng không muốn chọc người điên này. Bằng không, Phệ Linh Nộ Bạo qua đây, đủ để cho bất luận kẻ nào cũng phải đau đầu.
Nghệ Phong nhìn Nguyên Trực và Vũ Thanh Phong, hắn khẽ cười cười! Rốt cục đi được bước đầu tiên, tương lai cao thủ sẽ càng ngày càng nhiều, sẽ có một ngày, mình sẽ có một chi kỳ binh!
- Nguyên Trực, chuyện chiêu nạp người mới, ngươi và Vũ Thanh Phong đi làm! Thời gian ta ở trong học viện rất ít, tất cả dựa vào các ngươi!
Nghệ Phong nói.
Nguyên Trực gật đầu nói:
- Ta sẽ làm hết sức!
Nghệ Phong nghe hắn nói như vậy, cùng Nghệ Lưu chia tay, chuẩn bị đi Kim Lâu một chút, nếu Nghệ Lưu nói Nghệ gia chuẩn bị đối phó mình, kia khẳng định là lấy lấy bang phái này khai đao trước.
...
Nghệ Phong đi tới cửa đã bị một thân ảnh mỹ lệ ngăn cản, đập vào mắt Nghệ Phong chính là một đôi chân thon dài, trắng noãn mê người, đặc biệt ngày hôm nay nàng cư nhiên còn mặc một bộ áo mỏng mê người đến cực điểm, làm cho người ta nhìn thấy phải nuốt nước bọt không ngừng.
Nghệ Phong không cần xem mặt, chỉ nhìn hai chân mê người đến cực điểm này, hắn cũng biết chủ nhân của nó là ai, hắn vận chuyển Lăng Thần Quyết áp chế dục vọng bị kích thích, lúc này mới ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tinh xảo của Bạch Hàn Tuyết, đường cong lung linh phối hợp với đôi chân hoàn mỹ kia, khiến nam nhân bị khơi dậy dục vọng nguyên thủy!
- Nàng cản đường ta làm gì?
Nghệ Phong nhìn Bạch Hàn Tuyết, có chút bất mãn nói.
Bạch Hàn Tuyết cắn đôi môi hồng nhuận, áp ra một dấu răng, dùng thanh âm dễ nghe nói:
- Gia gia ta mời ngươi qua phủ!
- Gia gia nàng mời ta qua phủ?
Nghệ Phong nhớ tới lão đầu táo bạo kia, hơi nhíu nhíu mày, không biết hắn nghĩ cái gì, sẽ không hỏi vấn đề bảo điển nữa chứ?
- Đúng vậy! Gia gia ta mời ngươi qua phủ!
Bạch Hàn Tuyết khẽ mở môi đỏ mọng, đôi con mắt bích thủy thẳng tắp nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong hơi khó xử, cảm giác rất bất đắc dĩ nói:
- Gia gia nàng sẽ không hỏi bảo điển của ta nữa chứ?
Bạch Hàn Tuyết cắn nhẹ môi, suy nghĩ một chút vẫn là gật đầu, nhãn thần nhìn chằm chằm vào Nghệ Phong, đợi Nghệ Phong trả lời. Dáng dấp lúc này, đâu có chút dáng dấp của Băng Tuyết nữ thần.
- Được rồi! Trở về nói cho gia gia táo bạo kia của nàng, bản thiếu gia không biết bảo điển gì cả, nên sẽ không đi phủ đệ của nàng!
Nghệ Phong nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Bạch Hàn Tuyết nói!
- Thế nhưng...
Bạch Hàn Tuyết nhất thời có chút gấp gáp, nàng vội đứng trước mặt Nghệ Phong, ngăn không cho Nghệ Phong rời đi!
- Tiểu thư của ta, không có chuyện gì làm sao! Bản thiếu gia bề bộn nhiều việc, không có thời gian đi phủ đệ các ngươi!
Nghệ Phong lắc đầu, rất bất đắc dĩ nói.
Nói xong, Nghệ Phong lại muốn rời đi. Thế nhưng đi tới phân nửa, hắn lại lui trở về, chăm chú nhìn Bạch Hàn Tuyết đứng trước mặt, nhãn thần không tự chủ được nhìn thoáng qua đôi bạch thỏ ngạo nghễ của Bạch Hàn Tuyết.
- Ngươi đáp ứng đi?
Bạch Hàn Tuyết thấy Nghệ Phong ngừng lại, nàng kinh hỉ tươi cười, trên khuôn mặt lãnh ngạo cười như hoa đào hé nở. Nếu để cho những người quen biết Bạch Hàn Tuyết nhìn thấy, bọn họ nhất định sẽ trợn mắt há hốc mồm, băng tuyết nữ nhân này có nụ cười đẹp như thế sao?
Nghệ Phong không có trực tiếp trả lời nàng, mà là dò hỏi:
- Nghe nói nhà nàng có Nhiễu Hồn Thảo, đúng hay không?
Bạch Hàn Tuyết sửng sốt, thế nhưng lập tức phản ứng gật đầu!
- Như vậy đi! Nàng lấy Nhiễu Hồn Thảo cho ta, ta cùng nàng đi gặp gia gia của nàngngươi.
Nghệ Phong nhìn Bạch Hàn Tuyết, tà mị cười nói.
Bạch Hàn Tuyết sửng sốt, nàng tự nhiên biết giá trị của Nhiễu Hồn Thảo, gia tộc của mình cũng là dưới tình huống ngẫu nhiên mới có được, dược thảo có đẳng cấp như Nhiễu Hồn Thảo, bình thường sẽ có Ma thú cao cấp hoặc là Mị ở bên cạnh hấp thu linh khí toả ra. Nghe các trưởng bối trong gia tộc nói, bên Nhiễu Hồn Thảo có một con Ma thú ngũ giai! Kia chính là tương đương với Cường giả Tướng cấp a!
- Ta cũng không phải bảo ngươi đưa không, dùng đan dược đổi như trước, thế nào?
Nghệ Phong nhìn Bạch Hàn Tuyết nói. Có Nhiễu Hồn Thảo, Nghệ Phong tự tin đề cao đẳng cấp Nhiếp Hồn Sư một tầng!
Hai mắt Bạch Hàn Tuyết chăm chú nhìn Nghệ Phong, nàng biết nếu như ngày hôm nay không đáp ứng yêu cầu của Nghệ Phong, Nghệ Phong tuyệt đối sẽ không đi gặp gia gia mình. Thế nhưng nàng cũng không lập tức đáp ưungs:
- Ta trở về hỏi gia gia một chút!
Nghệ Phong cười cười, hướng Bạch Hàn Tuyết nói:
- Vậy nàng đi nhanh đi, nếu như bị ta tìm được trước mà nói, giao dịch giữa chúng ta coi như không có!
Bạch Hàn Tuyết cắn môi, đôi môi hồng nhuận xinh xắn mê người tới cực điểm!
- Ha ha, nói như vậy được rồi? Bản thiếu gia còn có việc, ta đi trước!
Nghệ Phong hướng Bạch Hàn Tuyết cười cười, quay đầu rời đi, thế nhưng hắn đi được vài bước, lập tức lại dừng, quay đầu nhìn về phía Bạch Hàn Tuyết, ở trong nghi hoặc của Bạch Hàn Tuyết, Nghệ Phong mở miệng nói.