Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghệ Phong trừng lớn con người quay sang nhìn Liễu Mộng Nhiên nói:

- Vậy thì có phải Mộng Nhiên cũng nên suy nghĩ lại đề nghị của ta?

Lông mày xinh đẹp tuyệt trần của Liễu Mộng Nhiên run lên nhè nhẹ, nàng cố gắng che giấu sự thất thố của chính mình, quay ra nói với Nghệ Phong:

- Công tử nói cái gì, làm sao ta không hiểu nhỉ?

- Ha ha! Mộng Nhiên không hiểu sao? Ta sẽ lập tức giảng giải cho nàng!

Nghệ Phong cười ha ha.

Liễu Mộng Nhiên bị dọa nhanh chóng ngắt lời Nghệ Phong nói:

- Công tử! Ta còn hai vế thượng muốn mời công tử xem một chút!

- Có phải Mộng Nhiên đang ra đề bài cho ta? Tốt! Bất quá, nếu như ta trả lời đúng, Mộng Nhiên nhất định phải làm cơm cho ta nha!

Nghệ Phong trêu trọc nói.

Sắc mặt Liễu Mộng Nhiên ửng đỏ nhìn Nghệ Phong, nàng cắn môi nói:

- Chỉ cần công tử có thể giải đáp được, cho dù Mộng Nhiên làm nha hoàn của công tử cũng cam tâm tình nguyện!

Nghệ Phong nghe được lời nói này của Mộng Nhiên, hắn cũng hơi sửng sốt. Thật không ngờ nữ nhân này đã quyết định rồi. Bất quá, thân là một vị học sinh cao học, chẳng lẽ còn sợ một câu đối nho nhỏ hay sao?

- Vậy thì Mộng Nhiên ra đề mục đi!

Nghệ Phong rất muốn biết, rốt cuộc đề bài gì, để nữ nhân này đặt xuống tiền cược lớn như vậy?

Liễu Mộng Nhiên nhìn Nghệ Phong, hít sâu một hơi. Một câu đối này chính mình và lão sư vắt hết óc đều không thể nghĩ ra vế đối hợp lý? Nếu như Nghệ Phong có thể đối được, vậy thì cũng giải ra điều băn khoăn trong lòng nàng. Chính mình làm nha hoàn của hắn cũng cam tâm tình nguyện.

- Vậy thì công tử chú ý lắng nghe:

Đệ nhất liên: Đăng bắc tháp khiên bạch bạch suất bắc tháp bạch đáp bạch.

- Ha ha...

Liễu Mộng Nhiên vừa mới nói xong, Nghệ Phong lập tức cười lăn lộn, tiếng cười càng lúc càng lớn, khiến cho ánh mắt của mọi người đều bị hấp dẫn qua.



Liễu Mộng Nhiên cổ quái nhìn vào Nghệ Phong nói:

- Công tử cười cái gì?

Liễu Mộng Nhiên tinh tế tự định giá những lời mình nói, cũng không phát hiện chỗ nào buồn cười.

- Ha ha! Câu đối này Mộng Nhiên lấy được từ chỗ Tiêu Công sao? Lẽ nào Tiêu Công không nói cho nàng nghe, hắn lấy được từ nơi nào sao?

Nghệ Phong quay đầu nhìn Liễu Mộng Nhiên cười nói.

- Làm sao công tử biết ta lấy được ở chỗ lão sư! Lẽ nào công tử...

Liễu Mộng Nhiên băng tuyết thông minh, vừa nói đến chỗ này, nàng liền kinh hãi nhìn vào Nghệ Phong:

- Không lẽ là công tử đưa ra đề khó cho lão sư sao?

Liễu Mộng Nhiên quay đầu nhìn về phía Tiêu Công, nàng vẫn không hỏi lão sư lấy được đề khó này từ chỗ nào, thế nhưng nàng nghĩ như thế nào cũng không nghĩ ra lão sư lấy được từ chỗ Nghệ Phong. Đề khó này, từ nửa năm trước lão sư đưa qua nàng vẫn không giải được, mà nghe nói lão sư đã giải hơn một năm rồi.

Tiêu Công cười khổ gật đầu, không nghĩ ra đệ tử của chính mình lại đưa ra bộ đề này cho Nghệ Phong giải đáp, đây không phải là chủ động chui vào miệng con sói già gian ác Nghệ Phong sao?

- Mộng Nhiên xác định còn muốn ra đề này? Ta cho nàng cơ hội đổi ý!

Nghệ Phong mỉm cười nhìn vào Liễu Mộng Nhiên, trên mặt tràn đầy trêu chọc.

Liễu Mộng Nhiên cắn môi, nàng hơi suy nghĩ một chút, rốt cuộc vẫn gật đầu. Tuy rằng câu đối này là của Nghệ Phong đưa ra, thế nhưng có thể Nghệ Phong chỉ ngẫu nhiên có được, nói không chừng Nghệ Phong cũng không có vế hạ. Dù sao đi nữa, thiên cổ tuyệt đối như vậy, có thể làm được vế trên đã rất không sao rồi, làm sao có thể làm được cả vế hạ?

- Ha ha! Mộng Nhiên đúng là lớn mật! Cũng được! Vế thượng là: Đăng bắc tháp khiên bạch bạch suất bắc tháp bạch đáp bạch? Vậy nàng hãy nghe cho kỹ, ta đọc cho nàng nghe vế hạ!

Nghệ Phong nói đến đoạn này lại dừng một chút.

Mọi người nghe thấy vế thượng như thế, cả đám dại ra tại chỗ, tuyệt đối như vậy Nghệ Phong thực sự có thể đối được sao? Càng kinh hãi hơn chính là, tuyệt đối này cư nhiên là Nghệ Phong đưa ra, hơn nữa đều làm khó cả Tiêu Công và Liễu Mộng Nhiên rồi! Nghĩ vậy, cả đám người chung quanh cũng đã rõ ràng vì sao Tiêu Công lại có bộ dạng hiền lành như vậy với Nghệ Phong, cả đám càng thêm sùng bái Nghệ Phong.

- Du tây hồ đề tích hồ tích hồ điêu tây hồ tích hồ tích hồ! Mộng Nhiên thấy câu này thế nào?

- Hay... Hay... đăng bắc tháp khiên bạch bạch suất bắc tháp bạch đáp bạch. Đối với du tây hồ đề tích hồ tích hồ điệu tây hồ tích hồ tích hồ! Hay cho hai từ tây hồ và tích hồ!

Nhất thời Tiêu Công vỗ tay thật to, vấn đề van giải vẫn vây tại trong não cuối cùng cũng được hóa giải.



Trên mặt Liễu Mộng Nhiên cũng thoáng hiện lên vẻ mừng rỡ, hiển nhiên đối với vấn đề nan giải này được giải đáp nàng thấy vui vẻ vạn phần! Bất quá, lập tức sắc mặt của nàng liền trở nên đỏ bừng!

- Ha ha, nếu như Mộng Nhiên nghĩ thiếu, ta lại đối thêm cho nàng một câu: Quan ngự bi trì ngọc bôi ngọc bôi bính ngự bi dư bi ngọc bôi!

Một câu này của Nghệ Phong nói ra, cả đám đều giơ lên ngón tay cái với Nghệ Phong, đối ra một câu đã là kỳ tích rồi, không nghĩ ra Nghệ Phong cư nhiên có hai câu đối.

Liễu Mộng Nhiên kinh ngạc nhìn Nghệ Phong, tựa hồ nàng cũng nghĩ tới cái gì đó, nàng quay ra nói với Nghệ Phong:

- Ta cũng nghĩ được một câu: Phùng giáp tử thiêm gia tử gia tử ngộ giáp tử giai tư gia tử! Không biết công tử nghĩ sao?

Âm thanh mềm mại của Liễu Mộng Nhiên, để mọi ngời bội phục không ngớt. Đồng dạng, Nghệ Phong cũng giật mình nhìn vào Liễu Mộng Nhiên. Không nghĩ ra nữ nhân này thật đúng là lợi hại, cư nhiên chính mình chỉ nhẹ nhàng khơi dậy một đầu mối, nàng cũng có thể làm ra một vế đối khác.

Chính mình tuy rằng đối được hai câu, nhưng cũng đều là ăn cắp trí tuệ của tiền nhân! Mà Mộng Nhiên thì...

- Ha ha, Mộng Nhiên quả nhiên đại tài!

Nghệ Phong đối với người tài sắc vẹn toàn như Mộng Nhiên, cũng cảm thấy rất bội phục.

Liễu Mộng Nhiên nhìn Nghệ Phong nhỏ nhẹ nói:

- So với tài hoa của công tử, Mộng Nhiên còn kém xa!

- Ha ha! Quá khen, quá khen! Ta cũng chỉ xếp hạng đệ nhị trên đại lục mà thôi!

Nghệ Phong cười nói, câu này khiến Nghệ Lưu rất kinh ngạc:


- Nhị đệ của mình học được khiêm tốn từ lúc nào vậy?


- Nhị đệ, ngươi xếp hạng đệ nhị? Vậy thi ai là đệ nhất đây?


Nghệ Lưu hiếu kỳ hỏi.


- Đệ nhất còn chưa được sinh ra!


Nghệ Phong rất chăm chú nói.


- Hi hi...


Liễu Mộng Nhiên nở nụ cười xì một tiếng. Điệu cười xinh đẹp kiều diễm nhìn vào Nghệ Phong khiến Nghệ Lưu và đám người ngây ngất tại chỗ, cả đám ngây người nhìn vào Liễu Mộng Nhiên. Thậm chí có mấy người con cong cong lại thân thể, che chắn một bộ phận nào đó nhô ra mà cảm thấy xấu hổ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK