Đương nhiên Điệp Vận Du không tin Nghệ Phong nói xằng bậy. Đang định nói thêm điều gì đó, bỗng nhiên lại nghe thấy tiếng đàn du dương từ bên ngoài truyền đến bên tai. Nàng hơi sửng sốt, lập tức phản ứng, nói:
- Trời ah! Ngay hôm nay là ngày ta hẹn Ngu Phi đấu cầm.
Nghệ Phong nhìn Điệp Vận Du đầy nghi hoặc, nói:
- Đấu cầm? Cái gỉ?
Nhãn thần Điệp Vận Du sáng ngời nhìn Nghệ Phong:
- Đúng vậy! Nghệ Phong, ngươi hãy thay ta tỷ thí cùng Ngu đại gia. Nghệ Phong, ngươi nhất định phải áp chế nàng một bậc.
- Cái gỉ?
Nghệ Phong cả kinh hô lớn.
- Nàng quen Ngu Phi. Chẳng phải ca nữ mại xướng sôi sục toàn bộ đại lục sao?
- Phụt...
Điệp Vận Du tức cười thở phù một tiếng, nàng trừng mắt giống như quở trách Nghệ Phong, nói:
- Ngươi đừng nói bậy! Tiểu tử ngươi thực lớn mất, dám miêu tả Ngu Phi là ca nữ mại xướng. Nếu như chuyện này để người trên đại lục biết, mỗi người nhổ một ngụm nước bọt cũng đủ khiển ngươi chết đuối.
Nghệ Phong bũi môi khinh thường nói:
- Mại xương thì là mại xướng, chẳng lẽ còn sợ người ta nói sao?
Điệp Vận Du chịu thua Nghệ Phong, đành phải khuyên bảo nói:
- Được rồi, ngươi cũng đừng nên chửi người ta nữa. Ta không rõ, tại sao ngươi có nhiều thành kiến với người ta như vậy?
Nghệ Phong ngạc nhiên, dẫu sao cũng không thể nói nàng biết. Kiếp trước thấy được quy luật tiềm ẩn của các minh tinh, cho nên đối với minh tinh giả bộ thanh khiết cũng không quá thiện cảm.
- Điệp tỷ! Tại sao nàng lại đấu cầm cùng Ngu Phi? Lẽ nào nàng và Ngu Phi có cừu hận?
Nghệ Phong cổ quái hỏi Điệp vận Du.
- Di... Đừng nói bậy! Ta và Ngu Phi là bạn cầm ca, cầm kỹ khiến đối phương cảm thấy bội phục mà thôi. Cho nên mới hẹn ngày hôm nay đấu cầm. Bất quá, ngươi thấy đấy! Tình trạng của ta hiện tại, căn bản không thể gảy cầm!
Truyện Của Tui❊. Net Điệp Vận Du trắng mắt liếc nhìn Nghệ Phong, nói.
Nghệ Phong đảo mắt:
- Nếu như ngày hôm nay không thể, vậy hôm khác thì sao? Bản thiếu gia không có nhiều thời gian chơi đùa với các nàng.
- Không được!
Điệp Vận Du quả quyết nói, không để Nghệ Phong có cơ hội phản bác.
- Trước hết ta không thể chịu thua trước nàng, vả lại nếu như cung nữ trong cung phát hiện ta không đấu cầm cùng Ngu Phi. E là sẽ nghi ngờ ta bị thương nặng.
- Vậy nàng cũng không thể bắt chó thay trâu đi cày được ah! Ta biết trình độ của chính mình. Tuy ràng được coi là nhất lưu, thể nhưng đối với Tông Sư các người cũng không thấm vào đâu!
Nghệ Phong bất đắc dĩ nói.
Điệp Vận Du vừa cười vừa nói:
- Cầm khúc này của ngươi có thể bù thêm một đoạn, hơn nữa đến lúc đó ta sẽ giúp ngươi, đủ để đề thăng cầm kỹ của ngươi tăng thêm một bậc.
Tuy rằng Điệp Vận Du có biện pháp có thể đề thăng cầm kỹ của chính mình, khiến Nghệ Phong ngạc nhiên thể nhưng hắn cũng chỉ biết gật đầu ưng thuận. Suy cho cùng, cũng không thể để nữ nhân bị thương nặng này tự mình gảy cầm được.
- Ta sẽ thử xem thể nào. Nếu như thất bại, nàng cũng đừng trách ta!
Nghệ Phong nói.
- Ta không trách ngươi. Bất quá, ta không thể đáp ứng điều kiện trước kia với ngươi. Chờ tới khi tâm tình tỷ tỷ hồi phục, sẽ bù đắp cho ngươi!
Điệp Vận Du cười cười hi hi, nàng nháy nháy cặp mắt long lánh nhìn Nghệ Phong.
Nghệ Phong đảo mắt, bất mãn thì thào:
- Tuyệt không để ý tới tình cảm của người ta! Bị nàng lôi kéo ngủ cùng, một chút thù lao cũng không được?
Điệp Vận Du cười hi hi, thể nhưng nghe được tiếng cầm bên ngoài có chút gấp gáp, nàng vội vàng lật khăn trải giường, lấy Mặc Tình đưa cho Nghệ Phong. Nàng nói:
- Ngươi hãy gảy khúc Tương Phi Oán trước kia. Làn điệu này rất thích hợp với ta.
Nói xong, Điệp Vận Du lảo đảo bước từng bước tới mở tấm bình phong đặt tại lầu ba. Nhất thời toàn bộ lầu ba giống như sân thượng, bốn phía trống trải, bốn tấm sa mỏng che chắn bên ngoài hiện rõ trong tầm mắt, gió đêm thổi khẽ lay động sa mỏng.
Gió thu lành lạnh thổi vào người, Nghệ Phong thấy lầu ba giống như sân thượng, hắn liền quay về phía Điệp Vận Du nói:
- Nàng thực biết hưởng thụ!
Điệp Vận Du cười cười nói:
- Ta thường xuyên lên đây hóng gió đêm, nhìn cảnh đêm, cho nên mới đổi sân thượng thành lầu ba.
Nghệ Phong ngạc nhiên, thực sự cảm thấy rất thích sân thượng này, tiếng đàn du dương vẫn văng vẳng bên tai, Nghệ Phong nghe một hồi lâu, mới theo tiếng đàn nhìn lại. Chỉ thấy nữ nhân tại lầu các đối diện, mặc bộ quần áo màu trắng phiêu động, có thể dễ dàng nhìn ra đường cong tràn đầy mê hoặc.
- Trang bức!
Nghệ Phong thầm mắng một tiếng, quay về phía Điệp Vận Du nói:
- Ta vẫn thích Điệp tỷ tỷ, tuy ràng cầm kỹ cao siêu, thế nhưng lại không khoe khoang giống như nàng.
Điệp Vận Du cười cười, ấn ấn lên trán Nghệ Phong nói:
- Được rồi, nhanh lên đi! Ngu Phi lại thúc dục rồi!
Nghệ Phong gật gật đầu, nhẹ nhàng gảy dây cầm, hồn thực toàn thân cũng bao phủ lên thân cầm, cảm thấy dây cầm chậm rãi nhảy lên, được các ngón tay không chế cộng hưởng.
Tiếng cầm từ hai phía vang lén trong đêm tối vắng vẻ, điều này cũng khiển mọi người cuồng điên. Hiển nhiên, mọi người đều nhận ra được đạo nhân ảnh trên lầu các kia. Rõ ràng chính là nữ thần trong lòng bọn họ.
- Trời ạ! Ngu đại gia cư nhiên đấu cầm với người khác. Ai có thể xứng đáng đấu cầm cùng Ngu đại gia?
- Ha ha, ngươi thật không biết. Có tin tức, Điệp Phi cùng Ngu đại gia đấu cầm. Điệp Phi biết chưa, chính là nữ nhân yêu nghiệt, mị hoặc tới cực điểm.
- Là nàng sao? Thật khó trách, nghe nói cầm kỹ của nàng cũng đạt tới cấp bậc Tông Sư. Chỉ là rất ít người biết đến.
- Chậc chậc, ngày hôm nay thật có phước. Hai đại Tông Sư đấu cầm. Mau mau đưa ghế nhỏ cho ta, vả lại mua nhiều đồ ăn nhẹ về đây.
Tiếng tán thán xen lẫn kinh ngạc không ngừng vang lên, rất nhanh mọi người vây kín dưới đại lầu các. Nhưng thực ra bởi vì kính nể hai người, không một hai có ý định bay lên cao quan sát.
Ngu Phi cảm thấy tiếng đàn bên lầu các đối diện càng lúc càng không lưu loát, nàng không khỏi nhíu mày. Nàng biết cầm kỹ của Điệp Vận Du, căn bản không kém tới mức như vậy, cầm kỹ của nàng hầu như không có bất cứ khuyết điểm nào.
Bất quá, nàng cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao đây cũng là tiếng cầm phát ra từ Mặc Tình, hơn nữa lầu các đối diện thực sự chính là nơi nghỉ ngơi của Điệp Vận Du.
- Có thể là nàng đang thử cầm chăng!
Ngu Phi tự tìm một lý do để ép chính mình tin, đạt tới cấp bậc như bọn họ đã sớm hòa hợp thành một với cầm trong tay, hoàn toàn không có chuyện thử cầm.
Ngu Phi hít thật sâu, ngón tay tinh tể trắng noãn không ngừng kích thích nên thân cầm. Nhất thời thân cầm giống như gợn nước, trong hư không thoáng hiện lên từng làn sóng, truyền đi thật xa. Âm thanh trong trẻo tao nhã khiển mọi người phía dưới cảm thấy tinh thần chính mình bị chấn động. Toàn bộ đám người nhìn Ngu Phi có chút si mê.