Nghệ Phong cười ha ha, để Nghệ Lưu chưa kịp mở miệng đã đi rồi, từ khi hắn đến hội trường liền phát hiện, đồ nhắm và rượu ở đây rất nhiều, khiến cho con sâu đói trong bụng hắn không chịu nằm yên.
- Nhị đệ...
Nghệ Lưu còn chưa nói hết đã phát hiện không thấy hình bóng nhị đệ chính mình, điều này khiến hắn phiền muội vạn phần!
...
Lý U nhìn gia đinh tùy tiện ngồi trước mặt hắn, gia đinh này dường như không thèm chú ý tới hắn, ở trước mặt hắn liền động tay động chân ăn uống, điều này làm hắn ngạc nhiên không ngớt, từ lúc nào gia đinh cũng lớn mật như vậy, hơn nữa là ở trước mặt hắn. Quan trọng nhất là, hắn nhìn hai mụn vá trước ngực gia định này, hắn liền nhịn không được muốn cười!
- Này! Chủ nhân nhà ngươi dạy ngươi như thế nào?
Lý U nhìn kẻ trước mặt dường như quét tước chiến trường, nuốt lấy đồ ăn yêu quý nhất của chính mình, trong lòng hắn không nhịn được hơi giận nói.
Nghệ Phong ngẩng đầu nhìn thoáng qua thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đang ngồi trước mặt, không để ý đến hắn, tiếp tục càn quét thực vật trên bàn. Nghệ Phong vừa mới dạo qua một vòng. Phát hiện đồ ăn ở đây là ngon nhất. Tuy rằng phía trước ngồi một người, thế nhưng Nghệ Phong đoán rằng một tiểu hài tử xấu xa sao có thể ăn hết những thứ đó nha! Chính mình có lòng tốt giải quyết giúp hắn, miễn cho lãng phí!
- Này! Ngươi có nghe thấy bản công tử nói không?
Lý U có chút nổi giận, tại thi hội này, người nào không phải muốn lấy lòng chính mình. Trong phòng cư nhiên có một gia đinh ghê tởm ăn hết thực vật do chính tỷ tỷ mình tự tay làm cho mình!
- Ngươi lớn ăn! Tiểu hài tử xấu xa đừng nói chuyện!
Nghệ Phong cũng không ngẩng đầu lên, nói một câu, rồi lại tiếp tục ăn.
Lý U ngạc nhiên tại chỗ, lập tức trong lòng hắn dâng lên một cỗ lửa giận, chính mình ghét nhất bị người khác nói là tiểu hài tử xấu xa, huống chi còn là một người cũng không lớn hơn chính mình bao nhiêu.
- Ngươi là gia đinh nhà ai? Ta sẽ nói tỷ tỷ đuổi các ngươi ra khỏi thi hội!
Lý U chống tay thắt lưng, trợn mắt nhìn Nghệ Phong. Tuy rằng Lý U mười bảy tuổi, thoạt nhìn giống như một đứa bé mười lăm tuổi! Giận dữ trừng mắt với Nghệ Phong như vậy, cặp mắt sáng sủa kia tròn tròn trừng lên, có chút đáng yêu! Không chút khiến cho người khác nghĩ là hắn đang tức giận, ngược lại có một phần cảm giác tức cười. Lúc Nghệ Phong nhìn thấy, nhịn không được cười lớn, phun hết cả thực vật trong miệng ra ngoài. Thẳng tắp phun đến cẩm y của Lý U đang đứng đối diện.
- Tiểu hài tử xấu xa, sau này lúc tức giận, không nên trừng cặp mắt đáng yêu kia, còn phải nắm chặt nắm tay nhỏ bé của ngươi!
Nghệ Phong rất chăm chú nhắc nhở tiểu hài tử xấu xa trước mặt.
- Ngươi...
Lý U nghe được Nghệ Phong nói, suýt nữa tức chết. Gia đinh ghê tởm này không chỉ phun thức ăn lên người chính mình, còn dám nói chính mình tức giận đáng yêu, đáng yêu không phải để hình dung nữ hài tử và tiểu hài tử sao?
- Ngươi nói cho ta biết, chủ nhân ngươi là ai? Ta khiến cho hắn cả đời đều không cưa được tỷ tỷ của ta! Để tỷ tỷ ta không thèm liếc mắt hắn nhìn một cái!
- Phụt...
Một câu nói này của Lý U, nhất thời để Nghệ Phong lại tiếp tục phun ra một ngụm. Tiểu hài tử xấu xa này không sợ người khác chết mất, có kiểu uy hiếp người khác như vậy sao?
- Hừ, nam nhân tới nơi này tham gia thi hội, có ai không chủ ý đối với tỷ tỷ của ta! Ta khiến chủ nhân của ngươi ngay cả thấy mặt tỷ tỷ ta cũng không thấy, đến lúc đó chắc chắn hắn sẽ phát lửa giận lên người ngươi!
Nói xong, Lý U liền nở nụ cười, phảng phất dường như hắn đang cảm thán chính mình quá thông minh.
Nghệ Phong nghe câu này, cười ha ha, quay đầu nói với Lý U trước mắt:
- Nhà của ngươi có nói cho ngươi biết, ngươi rất tự kỷ đồng thời cũng rất tự cho là thông minh?
Lý U sửng sốt, lập tức cổ quái nói:
- Làm sao ngươi lại biết tỷ tỷ của ta nói ta như vậy?
- Ha ha!
Lúc Nghệ Phong nghe được câu đó, ha ha phá lên cười, hắn chưa từng thấy nam hài thú vị như vậy.
- Tiểu hài tử xấu ha, hiện tại ngươi đi nói với tỷ tỷ ngươi, ta là người do Nghệ Lưu mang vào. Ngươi bảo nàng đánh đuổi Nghệ Lưu đi là được.
Nghệ Phong không chút để ý hắn, lần thứ hai cúi đầu càn quét thực vật. Trong lòng không nhịn được cảm thán, cái này là ai làm a. Trình độ rất cao, có thể sánh ngang đầu bếp với đại tửu điếm năm sao rồi.
- Này, tiểu hài tử xấu xa! Ngươi còn thực vật này sao? Nhanh chóng gọi bọn hắn mang thêm chút nữa qua đây!
Nghệ Phong càn quét một lượt, trong nháy mắt liền càn quét xong, hắn quay đầu nói với Lý U.
Câu nói này, suýt nữa khiến Lý U tức đến choáng váng, hắn chưa từng nhìn thấy gia đinh kiêu ngạo như vậy. Chính mình xin mãi tỷ tỷ mới tỉ mỉ làm cho mình đồ ăn ngon, cư nhiên bị người gia đinh ghê tởm này tiêu diệt toàn bộ. Càng vô sỉ hơn chính là, hắn cư nhiên còn có mặt mũi gọi tỷ tỷ lại làm cho hắn ăn.
Lý U nổi giận, trừng cặp mắt đáng yêu như trước, oán hận nhìn Nghệ Phong, hồn lực phát ra từ trong cơ thể, ngưng tụ thành hồn châm hung hăng đâm về phía Nghệ Phong.
- Di...
Nghệ Phong có chút kinh ngạc nhìn Lý U, chính mình đồng thời cũng không chế hồn lực phòng ngự, ngăn cản hồn châm của Lý U.
Lý U thật không ngờ, hồn châm của chính mình đâm tới gần Nghệ Phong, cư nhiên không tiếp cận thêm được nữa. Nhìn Nghệ Phong không thi triển đấu khí, hắn có chút kinh ngạc nhìn Nghệ Phong, hét lớn:
- Ngươi cũng là nhiếp hồn sư?
Chỉ có nhiếp hồn sư mới có khả năng dễ dàng ngăn trở hồn châm của chính mình, phương pháp phòng ngự hồn lực của Nghệ Phong, chỉ có nhiếp hồn sư mới có khả năng tổ hợp.
- Ha ha...
Nghệ Phong cũng tràn đầy kinh ngạc nhìn Lý U, hắn không ngờ Lý U cư nhiên cũng là chức nghiệp cực kỳ thưa thớt – Nhiếp Hồn Sư. Đồng thời đã được được trình độ tứ tinh, có thể thấy được thiên phú của hắn kiệt xuất đến mức nào.
Mặc kệ Lý U cố gắng làm sao, cũng không thể đột phá hồn võng phòng ngự của Nghệ Phong. Điều này khiến sắc mặt Lý U nghẹn đến đỏ bừng.
- Không đánh!
Lý U thấy chính mình không thể đột phá được phòng ngự của Nghệ Phong. Hắn buồn bực cáu kỉnh ngồi xuống, cánh tay hung hăng đập trên bàn.
Nghệ Phong thấy cách làm khi cáu kỉnh của tiểu hài tử Lý U này, hắn liền cười ha ha, cảm giác vô cùng thú vị. Không biết là tiểu hài tử này do nhà ai bồi dưỡng ra.