Tuy rằng Ma thú và Mị ở ngoại vi làm đám người Nghệ Phong chướng mắt, thế nhưng lại làm cho rất nhiều học viên Bạch Kim khổ sở. Tuy rằng lần này Học viện Trạm Lam cũng dẫn theo Y Sư, thế nhưng học viên nhiều như vậy, hai cái Y Sư kia cũng bận tối mặt tối mày.
Nghệ Phong đi vào lều trại, bắt đầu chủ động giúp hai người này trị liệu. Thủ pháp của Nghệ Phong thành thạo, chuẩn xác, làm cho hai Y Sư mà học viện Trạm Lam mang theo nhìn sửng sốt không thôi.
Lúc này đám người Hạ Chỉ Mộng mới hiểu được, Nghệ Phong còn hiểu y thuật, hơn nữa nhìn dáng dấp hai vị Y Sư kia, hiển nhiên y thuật của Nghệ Phong còn muốn vượt lên trước bọn họ. Đó chính là nói, Nghệ Phong thấp nhất cũng là Y Sư ngũ giai trung cấp, thậm chí có thể là ngũ giai cao cấp! Bởi vì học viện Trạm Lam mang đến hai vị Y Sư này, đều là ngũ giai sơ cấp!
Đương nhiên, mọi người sẽ không nghĩ đến đẳng cấp Y Sư của Nghệ Phong có thể đạt được lục giai. Chênh lệch giữa lục giai và ngũ giai, kia giống như Tướng cấp và Vương cấp, đây là một đạo bình chướng, đại đa số người cả đời cũng không qua được.
Chỉ là đẳng cấp Y Sư ngũ giai của Nghệ Phong, đã để mọi người kinh hãi rớt răng hàm rồi, bọn họ thật không ngờ, không ai có thể tinh thông nhiều chức nghiệp như vậy.
Nghệ Phong thấy biểu tình này của bọn họn, cũng không dám làm quá đáng. Nguyên bản hắn còn chuẩn bị thi triển kim châm độ huyệt, cũng phải nhịn xuống. Hắn cũng không muốn cho những người này dùng loại ánh mắt quái dị gắt gao theo dõi hắn.
Nghệ Phong nhìn những bệnh nhân kia, đáy lòng cũng vì bọn họ đồng tình. Trước mặt có một Y Sư thất giai có thể vì bọn họ giảm bớt thống khổ rất nhanh, thế nhưng hết lần này tới lần khác lại không dám trị liệu nhanh chóng cho bọn hắn, Nghệ Phong ngẫm lại cũng vì bọn họ mà ủy khuất.
Ở trong doanh ngây người vài ngày, thì đám người cuối cùng cũng trở về. Rất nhiều người thấy Nghệ Phong chăm chú trị liệu học viên, cũng lần đầu tiên cảm giác Nghệ Phong rất dễ gần, ấn tượng của Nghệ Phong trong lòng đám học viên Bạch Kim nhanh chóng bay lên, hiển nhiên cái này ngay cả Nghệ Phong cũng không biết.
Từ khi Bạch Hàn Tuyết trở lại doanh trại, cũng không có ở trong doanh trại bao lâu, lập tức tiếp tục đi thí luyện, lần này nàng thông minh hơn một chút, cùng người khác lập tổ đội, cũng không có đi lạc vào trong trung tâm Khủng Cụ Sâm Lâm.
Thời điểm Bạch Hàn Tuyết và một đám người trở về, thấy Nghệ Phong ở trong doanh trại cùng mấy người Cô Tinh nói chuyện, trên mặt nàng cũng lộ ra vẻ kinh hỉ, chỉ là lập tức đã bị nàng che giấu xuống phía dưới. Như trước là thần thái nữ thần lãnh ngạo! Cho dù là Diệp Hi ở bên cạnh nàng cũng không có phát hiện dị trạng của Bạch Hàn Tuyết!
Nghệ Phong cũng bị đám người mới tới kia hấp dẫn ánh mắt, nhãn thần chuyển dời đến trên người Diệp Hi, ánh mắt chú ý tới cặp mắt thanh linh thấm nhuần kia, hắn lần thứ hai thất thần lên! Từ nãy đến giờ, Nghệ Phong đang thảo luận cùng đám người Cô Tinh làm sao ra chiêu sắc bén, nhìn thần thái Nghệ Phong như vậy. Cả đám cũng nghi hoặc chuyển ánh mắt lên người Diệp Hi, trong lòng cũng kỳ dị không thôi. Tựa hồ không thể minh bạch vì sao mỗi lần Nghệ Phong vừa nhìn thấy Diệp Hi đều có thể thất thần như vậy!
Cô Tinh tự nhiên không tiếp thu chuyện Nghệ Phong vì mỹ sắc của Diệp Hi mà thất thần, ở trước mặt Bạch Hàn Tuyết, tại Hạ Chỉ Mộng, Họa Thủy, Nghệ Phong cũng chưa từng thất thần, Diệp Hi kia nhìn chỗ nào cũng không vượt lên trước tam nữ, không có khả năng bởi vì mỹ sắc mà thất thần!
Đám người Cô Tinh âm thầm suy đoán, lẽ nào nhất kiến chung tình trong truyền thuyết thực sự tồn tại. Thiên tài như Nghệ Phong vậy mà cũng mê chết Diệp Hi?
Diệp Hi chú ý tới ánh mắt kia nhìn kỹ ở trên người nàng, nàng nhìn thấy chủ nhân của ánh mắt kia, sắc mặt cũng hơi có chút phiếm hồng, đáy lòng suy đoán Nghệ Phong rốt cuộc là có ý tứ gì. Tuy rằng nhiều lần Nghệ Phong giúp nàng, thế nhưng đáy lòng Diệp Hi nhiều ít có chút chống cự Nghệ Phong! Nàng đối với cử động của Nghệ Phong, cho rằng Nghệ Phong có ý đồ đối với nàng.
Diệp Hi sờ sờ Nhuyễn Kình Giáp mà Nghệ Phong cho nàng, trong lòng đối với Nghệ Phong lại có chút cảm kích, nếu không có Nhuyễn Kình Giáp, sợ là nàng đã vẫn thân trong Khủng Cụ Sâm Lâm. Thời điểm trúng một kích của Ma thú ngũ giai, Diệp Hi mới hiểu được giá trị của Nhuyễn Kình Giáp này, đặc biệt sau lại được Hạ Chỉ Mộng giải thích, càng làm cho nàng kinh hãi không thôi. Đây cư nhiên là bảo vật có thể ngăn cản một kích toàn lực của Vương Cấp ngũ giai!
Diệp Hi không thể tin nỗi, vì sao Nghệ Phong lại tùy ý đưa một kiện bảo vật như vậy cho nàng, thậm chí ngay cả giá trị cũng không nói. Một kiện bảo vật như vậy, nàng làm sao dám tiếp thu?
Diệp Hi tháo Nhuyễn Kình Giáp, đưa cho Nghệ Phong nói:
- Trả lại cho ngươi!
Nghệ Phong cười cười nói:
- Nếu đã đưa cho nàng, vậy nàng cứ thu đi.
- Thế nhưng, thứ này...
Diệp Hi còn đang sợ hãi than thứ này có giá trị quá lớn.
Nghệ Phong ngắt lời nói:
- Thu đi! Nếu như nàng cần gì cứ nói, ta có sẽ cho nàng!
Diệp Hi không rõ ý tứ trong lời nói của Nghệ Phong, nàng vừa định nói cái gì nữa, lại bị Hạ Chỉ Mộng cười ngắt lời nói:
- Diệp Hi, Nghệ Phong đưa ngươi ngươi hãy thu đi, thứ này với hắn mà nói cũng không có tác dụng quá lớn.
Diệp Hi liếc mắt nhìn Hạ Chỉ Mộng, Hạ Chỉ Mộng cười gật đầu với nàng. Lúc này Diệp Hi mới cắn môi thu Nhuyễn Kình Giáp trở về.
Nghệ Phong liếc mắt nhìn Diệp Hi, phát hiện khí tức Diệp Hi ngưng tụ hơn, hắn cũng có chút vui vẻ hỏi:
- Nàng tiến vào Tướng cấp rồi?
Diệp Hi gật đầu, nhớ tới kinh lịch khi nàng đi vào Tướng cấp. Nàng vẫn nhịn không được sợ hãi! Nàng bị Ma thú ngũ giai truy sát, cũng là dưới sợ hãi cực độ mà bộc phát ra tiềm lực, đột phá tới Tướng cấp!
- Cảm tạ ngươi!
Diệp Hi nói lời cảm tạ Nghệ Phong, nếu không có Nhuyễn Kình Giáp của Nghệ Phong, mệnh nàng cũng không có, làm sao đột phá Tướng cấp, ở điểm này, Diệp Hi cực kỳ cảm tạ Nghệ Phong.
Nghệ Phong cười cười, liếc mắt nhìn Diệp Hi, cũng không có nói nhiều lắm, chỉ là câu cảm tạ này, làm cho đáy lòng Nghệ Phong có chút đau đớn, nếu như là nàng, tuyệt đối sẽ không nói cảm tạ hắn.
Diệp Hi cũng rất nghi hoặc, vì sao đột nhiên Nghệ Phong trong lúc đó, nhãn thần lại ảm đạm xuống. Phảng phất Nghệ Phong ở trước mặt nàng, hình như tâm tình rất dễ xúc động!
Hạ Chỉ Mộng thấy biểu tình Nghệ Phong hơi có chút cô đơn, trong lòng nàng hơi có chút xúc động. Hạ Chỉ Mộng chung quy so với người khác mẫn cảm hơn một chút, lúc này nàng cũng hiểu được, Nghệ Phong đối với Diệp Hi có thể cũng không phải như mọi người nghĩ, Hạ Chỉ Mộng chung quy có thể cảm giác được, trên người Nghệ Phong có một loại lạc tịch siêu thoát khỏi thế giới này. Hạ Chỉ Mộng không rõ vì sao nàng có cảm giác như vậy, thế nhưng xác thực nàng cảm giác rất rõ.
- Nghệ Phong!
Hạ Chỉ Mộng hô Nghệ Phong một tiếng, đã thấy vẻ cô đơn kia của Nghệ Phong biến mất không còn một mảnh. Trên mặt là dáng tươi cười tà mị như trước.
- Hạ Chỉ Mộng, tất cả học viên đều trở lại doanh trại rồi sao? Nếu như đều đã trở về, chúng ta có phải là nên quay về không?
Nghệ Phong đi hai tháng, cũng muốn mau chóng trở lại đế đô.
- Còn có đám người Minh Mạc nữa, đợi một ngày đêm nữa đi!
Hạ Chỉ Mộng hướng Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong không nhún nhún vai, vậy chờ một ngày đêm nữa đi.