Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tử Âm thấy Nghệ Phong đánh cuộc như vậy cũng không khỏi sững sờ tại chỗ. Tuy nhiên, nàng lập tức minh bạch. Cách chơi như vậy có thể khiến Hung Lang không còn một chút ưu thế nào.

- Tiểu gia hỏa này đánh cuộc vận khí! Hắn tin chắc có thể thắng được Hung Lang sao?

Tử Âm trừng mắt liếc Nghệ Phong. Nàng vĩnh viễn không đoán ra Nghệ Phong rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì.

Nghệ Phong cho quân cờ vào trong bát, lắc lắc nhìn Hung Lang hỏi:

- Thế nào?

Hung Lang bình tĩnh nhìn Nghệ Phong, sau đó nhìn hai quân cờ trong tay Nghệ Phong, hừ lạnh một câu:

- Đương nhiên muốn thế nào cũng được!

- Sảng khoái!

Nghệ Phong cười một tiếng nói:

- Vậy ngươi đoán trước đi!

Nghệ Phong vừa nói xong liền úp bát xuống chiếu bạc, hầu như không có động tác gì thêm nữa.

Mọi người sửng sốt, không ngờ Nghệ Phong lại làm trò trẻ con như vậy, cư nhiên cứ thế mà úp bát xuống. Bọn họ còn tưởng rằng Nghệ Phong nhất định phải làm vài động tác tinh xảo, ngăn trở, làm rối loạn ánh mắt của Hung Lang khiến hắn đoán không được.

Mọi người chăm chú nhìn chằm chằm vào tay Nghệ Phong, thấy trong tay hắn vẫn là hai quân cờ màu trắng như trước, sau đó lại nhìn thoáng qua chiếc bát vẫn lẳng lặng nằm yên trên chiếu bạc.

Tất cả mọi người đều có cùng một suy nghĩ cổ quái: Lẽ nào Nghệ Phong không cho một quân cờ nào vào bên trong? Hay là động tác của hắn quá nhanh, đã bỏ vào mà chúng ta không thấy được?

Hung Lang chăm chú nhìn hai quân cờ trong tay Nghệ Phong, ánh mắt biến ảo khó lường. Vừa rồi hắn không thấy Nghệ Phong có động tác nào đặt lại chiếc bát trên bàn.

Với nhãn lực của hắn, rõ ràng không phát hiện trong nháy mắt kia Nghệ Phong có thêm động tác gì. Hung Lang biết rõ, hai quân cờ trong tay Nghệ Phong chỉ dùng để mê hoặc tâm trí hắn mà thôi.

- Ha ha! Thế nào? Không dám đoán?

Nghệ Phong nhìn Hung Lang cười nói.

Lúc này, một thủ hạ sau lưng Hung Lang thoạt nhìn ngây ngây ngốc ngốc đứng dậy, quay sang Nghệ Phong, rất khinh thường nói:

- Bên trong một quân cờ cũng không có. Vừa rồi trong tay hắn có hai quân, hiện tại vẫn là hai quân, rõ ràng là không bỏ vào.

Mọi người nghe tên ngốc nói như vậy đều cười ầm lên. Bọn họ ai cũng biết thần trí hắn không được sáng suốt. Chỉ có hắn mới có thể nói ra một câu ngu ngốc như vậy.



- Câm miệng!

Hung Lang quay qua tên ngốc rống lên một câu, ánh mắt chuyển về phía chiếc bát, trong đầu nỗ lực hồi tưởng lại những động tác vừa rồi của Nghệ Phong.

- Thế nào? Rất khó trả lời? Không sao, vậy ngươi cứ từ từ suy nghĩ. Bản thiếu luôn luôn rất nhân từ, chưa bao giờ thúc giục người khác.

Nghệ Phong cười cười nhìn Hung Lang, thản nhiên gõ gõ bàn, khiến hai người Tử Âm và Bạo Cương cười khổ không ngớt.

- Cũng chỉ có hắn mới có thể xem thường ván bài khổng lồ với năm trăm vạn kim tện như vậy.

Đầu ngón tay Nghệ Phong không ngừng gõ gõ trên mặt bàn, trên mặt mang theo dáng tươi cười tà mị, lười nhác dựa vào lưng ghế ngáp một cái.

Hung Lang thấy bộ dáng này của Nghệ Phong, ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bát lẳng lặng đặt trên bàn, vẻ mặt biến ảo khó lường!

- Hai!

Hung Lang bỗng nhiên nói.

- A...

Nghệ Phong “A” một tiếng. Hắn vừa mới nhắm mắt chuẩn bị ngủ một giấc, lại không ngờ Hung Lang nhanh như vậy đã đưa ra đáp án.

- Ngươi có muốn suy nghĩ thêm một chút nữa rồi trả lời hay không? Cái này quan hệ đến năm trăm vạn kim tệ a! Tuy rằng ngươi có tiền, nhưng năm trăm vạn kim tệ này cũng không phải là con số nhỏ đâu.

Nghệ Phong làm ra vẻ như đang vì Hung Lang mà suy nghĩ, nói.

Bạo Cương biết rõ bản tính của Nghệ Phong, nhìn hắn ngáp liên tục trong lòng khinh bỉ mắng: “Tiểu tử ngươi muốn ngủ một giấc sao? Dưới tình huống như vậy còn có thể ngủ được?

- Không cần!

Hung Lang nhìn Nghệ Phong lạnh lùng nói.

- Khụ, bản thiếu là muốn tốt cho ngươi! Cho ngươi một cơ hội lựa chọn tốt như vậy, tại sao không biết quý trọng? Nếu đã như vậy, ta thật đáng tiếc phải cho ngươi biết, ngươi thua rồi...

Nghệ Phong làm ra vẻ rất tiếc hận nhấc chiếc bát lên. Bên dưới rỗng tuếch, cái gì cũng không có.

- Ngươi ăn gian!

Hung Lang nổi giận nói. Hắn thế nào cũng không ngờ được, Nghệ Phong lại sử dụng thủ đoạn như vậy. Theo suy nghĩ bình thường, trò chơi này thường là chọn một hoặc hai, đâu ngờ Nghệ Phong lại không hề cho vào đó một quân cờ nào.

- Ăn gian? Ngươi nói xem bản thiếu ăn gian ở chỗ nào?

Nghệ Phong hừ lạnh hỏi một câu.



- Ngươi không hề cho vào trong bát một quân cờ nào. Cái này gọi là đoán số sao?

Hung Lang giận dữ nói.

- Buồn cười! Bản thiếu nói ngươi chọn một hoặc hai khi nào? Là các ngươi tự suy ra như vậy mà thôi. Số không cũng tính là một số mà. Nếu là đoán số, vì sao không thể đoán số 0?

Nghệ Phong nhìn Hung Lang cười lạnh nói.

- Ngươi...

Hung Lang giận dữ đập bàn.

- Ngươi cái gì mà ngươi! Huống chi bản thiếu quang minh chính đại cầm hai quân cờ đưa ra trước mặt ngươi. Chính ngươi không tin vào hai mắt của mình, ta còn có thể có biện pháp gì? Cũng là tên thủ hạ đại ngốc kia của ngươi thông minh, liếc mắt một cái liền nhìn ra bên trong không hề có gì. Về chỉ số thông minh của ngươi, ngươi còn phải theo người ta học hỏi nhiều hơn.

Đại ngốc nghe Nghệ Phong nói như vậy, quả nhiên thực sự tiến lên phía trước nói:

- Lão đại, ngài nghe tôi thì đã không thua rồi!

Câu nói này khiến Nghệ Phong ha ha cười phá lên. Hung Lang cảm giác thể diện mình mất sạch. Hắn vung tay tát mạnh lên mặt đại ngốc, giận dữ hét:

- Câm miệng!

Đại ngốc đưa tay ôm khuôn mặt sưng đỏ, rất ủy khuất nhìn Hung Lang nói:

- Lão đại, vì sao ngài đánh ta? Ta...

Đại ngốc còn chưa nói hết câu đã bị ánh mắt như muốn ăn thịt người cùng Hung Lang làm cho sợ hãi, đành phải lui xuống.


Hung Lang hít sâu một hơi lấy từ trong lòng ra một thẻ vàng, ném tới trước mặt Nghệ Phong. Không phải hắn muốn đưa ra, mà vì hắn cảm giác được, khí thế của Bạo Cương đang tập trung trên người mình.


Trận đánh cuộc này, tuy rằng phần lớn là do Nghệ Phong đùa giỡn xảo trá mà thắng, nhưng càng quan trọng hơn chính là, qua một hồi tâm lý chiến, đấu trí, so dũng khí, hắn đều bại trận.


Nghệ Phong nhặt thẻ vàng trước mặt lên, quay sang Hung Lang cười ha ha nói:


- Long Đầu Hung Lang quả nhiên sảng khoái. Quả nhiên là người hào sảng! Biết sòng bạc của chúng ta không có tiền chi dùng, liền đưa tới năm trăm vạn kim tệ. Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ ghi chép sự cống hiến của ngươi vào trong lịch sử của sòng bạc.


- Hừ!


Hung Lang hừ một tiếng, quay đầu không thèm đáp trả lại Nghệ Phong.


Tử Âm tiếp nhận thẻ vàng Nghệ Phong đưa qua, hơi ngẩn người. Nàng quả thật cực kỳ bội phục Nghệ Phong. Trận tâm lý chiến này, quá đẹp!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK