Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghệ Phong không có thể né tránh hết, khuôn mặt vừa mới còn sạch sẽ anh tuấn, trong nháy mắt dính đầy bụi đất. Dáng dấp anh tuấn biến mất không còn một mảnh. Mấy người Băng Hồn nhìn thấy, ha ha phá lên cười, hướng Nghệ Phong nói:

- Ngươi hiện tại cũng không khác chúng ta bao nhiêu!

Đặc biệt Họa Thủy cười cực kỳ càn rỡ, cư nhiên tiếp tục lấy đá ném qua Nghệ Phong.

Đáy lòng Nghệ Phong hận a, vì để bảo vệ khuôn mặt trong hỗn chiến, hắn bỏ ra giá phải trả rất nhiều. Thế nhưng đám hỗn đản này, cư nhiên trong nháy mắt hủy đi. Sau này làm sao đi dụ dỗ tiểu mỹ nhân nữa?

Nghĩ vậy, hận ý của Nghệ Phong tới tột đỉnh. Đặc biệt là hai người Họa Thủy và Băng Hồn này, Nghệ Phong nghĩ có cần phải hung hăng thu thập một phen không.

- Con mẹ nó, ngày hôm nay bản thiếu gia không đánh ngươi các thành đầu heo. Bản thiếu gia sẽ bị nghìn vạn thiếu nữ phong tình cững bức!

Nghệ Phong phát ra thề độc.

Đám người Băng Hồn nghe được đều bĩu môi. Trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường, hiện tại năm người ai cũng như ai, ngay cả vấn đề đi lại cũng khó khăn, Nghệ Phong còn có bản lĩnh đánh người?

Nghệ Phong thấy vẻ khinh thường trong mắt bọn họ, trong nháy mắt đã bị chọc giận, hắn xăn tay áo lên, để Tiêm Hổ Kiếm qua một bên, giống như lưu manh đánh nhau vọt tới đám người Băng Hồn. Nghệ Phong bởi vì lực kiệt, nên bước đi có chút lảo đảo, đi một bước cũng cực kỳ cật lực.

Mấy người Băng Hồn thấy Nghệ Phong thực dám đến, bọn họ hắc hắc nở nụ cười. Cả đám xăn ống tay áo lên, đáy lòng tính toán đánh lên mặt Nghệ Phong mấy quyền. Bọn họ đã bị Nghệ Phong cường thế đả kích rồi, thừa cơ hội này, đánh Nghệ Phong một trận, sau này cơ hội như vậy sẽ rất khó khăn.

Chỉ cần dựa vào thể lực, bọn họ ba đại nam nhân, chẳng lẽ còn sợ một người Nghệ Phong sao? Chẳng lẽ Nghệ Phong còn mạnh hơn ba người bọn họ! Mấy người nghĩ vậy, cả đám xăn tay áo càng cao.

Mọi người chăm chú nhìn một màn này, nhìn bốn người giống như lưu manh đánh nhau, dùng sức mà đấm, đây là học viên cỉa Phong Vân Bảng sao? Lúc nào học viên Phong Vân cũng biến thành lưu manh rồi? Đánh nhau như lưu manh đường phố vậy?

Hạ Chỉ Mộng và Khinh Nhu cũng mở to hai mắt nhìn lên đài, tựa hồ không tin vào mắt mình. Nghệ Phong không chú ý hình tượng còn chưa tính, lúc nào mấy người Băng Hồn và Cô Tinh cũng không thèm để ý hình tượng như vậy?

Chỉ là làm cho Hạ Chỉ Mộng nghi hoặc chính là, Nghệ Phong lúc nào sẽ làm chuyện tình cật lực không có lợi này. Một người dựa vào thể lực cùng ba lưu manh đánh nhau, này không phải là muốn bị đánh sao?



Nghệ Phong tự nhiên sẽ không ngốc đến loại tình trạng này, tuy rằng năm đó ở Địa Cầu, Nghệ Phong rất có nghiên cứu đối với lưu manh đầu đường đánh nhau. Thế nhưng đám người Cô Tinh này không có thể như lưu manh đầu đường, cả đám có vũ kỹ cường hãn trên người. Khi đánh như lưu manh đầu đường, một bộ kia căn bản cũng xài không được.

Mọi người chăm chú nhìn bốn người trên đài, đặc biệt là mấy thiếu nữ, cả đám mở lớn cái miệng, các nàng sao cũng không nghĩ ra. Bạch mã vương tử trong lòng các nàng sẽ không có hình tượng như vậy!

Chỉ là, này cũng không có để các nàng sinh ác cảm, ngược lại trong mắt cả đám càng thêm lung linh. Nam nhân như vậy mới có thân thiết!

Làm cho mọi người ngoài ý muốn chính là, tiếng kêu thảm thiết không đến từ Nghệ Phong. Mà là đến từ ba người Băng Hồn. Ngược lại là có tiếng cười càn rỡ của Nghệ Phong.

Mọi người không rõ đây là có chuyện gì, cả đám nhìn về phía đài cao, chỉ thấy bốn người tuy quyền đấm cước đá đối với Nghệ Phong. Thế nhưng lại không làm gì được Nghệ Phong, ngược lại bọn hắn luôn kêu đau đớn vô cùng.

Hạ Chỉ Mộng thấy một màn như vậy cũng sửng sốt, lập tức bừng tỉnh đại ngộ. Tuy lúc này Nghệ Phong không thể thi triển đấu khí, thế nhưng Nhiếp Hồn Thuật của Nghệ Phong lại có thể thi triển, cùng Nghệ Phong đánh nhau như lưu manh, mấy người Băng Hồn chính là đưa thân cho người khác đánh.

Hạ Chỉ Mộng nhìn dáng tươi cười tà ác của Nghệ Phong, cho dù là nàng cũng nhịn không được mắng to một tiếng đê tiện!

Đám người Băng Hồn hiển nhiên cũng đã minh bạch, cảm giác trên người mạc danh kỳ diệu bị năng lượng nào đó đập, bọn họ rốt cục nghĩ tới Nghệ Phong là Nhiếp Hồn Sư. Thế nhưng đã không còn kịp rồi. Nghệ Phong rất hận bọn hắn, bốn hỗn đản này vây công bọn hắn, cuối cùng bọn hắn còn lấy đá ném vào khuôn mặt anh tuấn của mình. Hắn sử dụng Nhiếp Hồn Châm không lưu tình, hung hăng đánh đám người Băng Hồn.

- A... A...

Từng tiếng kêu thảm thiết mạnh mẽ vang lên, khiến mọi người kỳ diệu không tên nhìn trên đài, thầm nghĩ đám người Băng Hồn này cũng quá vô dụng đi. Ba đại nam nhân lại bị Nghệ Phong đánh? Hay là mới vừa tranh đấu, bọn họ thụ thương nặng hơn Nghệ Phong!

Đến cuối cùng, đám người Băng Hồn đã bị đập nằm ở trên mặt đất. Nghệ Phong hắc hắc nở nụ cười, lần thứ hai đập tới mặt mũi bầm dập của mấy người. Thời điểm đánh ba người thành đầu heo, lúc này Nghệ Phong mới thu tay, hắn làm như không có việc ấy vỗ vỗ tay, rất bất đắc dĩ than thở:

- Còn nghi ngờ nữa không, ta đã nói là ta đẹp trai nhất, không ngờ các ngươi không tin, nhất định ép ta phải thi triển thủ đoạn chứng minh!

Phịch...

Rốt cục có người nhịn không được ngã xuống đất. Còn kém không có lấy đá đập chết Nghệ Phong!



Nghệ Phong thấy đám người Băng Hồn mở to mắt gấu mèo nhìn hắn, hắn ha ha cười to nói:

- Cùng bản thiếu gia đấu, các ngươi còn kém lắm. Bản lĩnh của ta, các ngươi thấy thế nào?

Mấy người Băng Hồn nghe Nghệ Phong nói, suýt nữa tức giận thổ huyết. Sớm biết rằng như vậy, thời điểm bọn họ hỗn chiến lúc nãy, nên hợp lực đánh Nghệ Phong, thì đâu có chuyện bây giờ Nghệ Phong kiêu ngạo như vậy.

Cô Tinh muốn nhích người, nhưng lại phát hiện bị Nghệ Phong đánh đau đớn vạn phần, muốn đứng lên căn bản là không có khả năng. Chỉ là, đáy lòng Cô Tinh không có một tia ghi hận, hắn biết rõ, Nghệ Phong này chỉ là đánh bọn họ, bằng không lấy Nhiếp Hồn Thuật hiện tại của Nghệ Phong, đánh cho bọn họ tàn phế là rất dễ dàng.

- Ha ha! Thống khoái, đã lâu không có thống khoái như vậy! Ôi...

Cô Tinh cười ha ha, không cẩn thận động đến vết thương, nhịn không được đau nhức hô lên một tiếng.

- Ha ha...


Cô Tinh cười, trong nháy mắt làm cho Băng Hồn và Nghị Minh, cùng với Nghệ Phong cũng ha ha cười phá lên. Một trận chiến này xác thực rất sướng, mặc dù hiện tại thân thể đau đớn khó chịu, nhưng mà cơ hội như vậy rất ít! Một trận chiến này, cư nhiên còn có chút cảm ngộ!


Mọi người dưới đài, nghe tiếng cười của mấy người kia, bọn họ cảm giác trong tiếng cười hào khí vạn trượng, hăng hái, không ai bì nổi! Làm cho bọn họ tựa hồ cũng bị nhiễm lây, cả đám kính nể nhìn lên bốn người nằm trên đài kia.


Trên đài chỉ có Họa Thủy là còn đứng, nghe tiếng cười to này, nàng cũng có chút hoảng hốt, nhãn thần không tự chủ được chuyển hướng Nghệ Phong, nhớ tới động tác trong tranh đấu của Nghệ Phong, sắc mặt của nàng lần thứ hai đỏ lên.


Tu Mộ thấy mấy người trên đài nằm bất động, trong lòng cũng sợ hãi, nhanh chóng gọi người tiến vào đưa mấy người đi trị liệu.


Sau khi năm người bị đưa đi, lúc này mọi người mới bắt đầu đánh giá hiện trường vừa mới tranh đấu, lúc bọn họ nhìn thấy, cả đám nhịn không được hít sâu một ngụm lương khí.


Toàn bộ mặt đất không có một địa phương hoàn hảo, hố to tùy ý có thể thấy được. Nguyên bản đài cao đã sớm hủy diệt không sai biệt lắm. Giống như bị vô số hỏa dược đánh phá.


Tại một góc của học viện Trạm Lam, Trạm Lam viện trưởng đứng im lặng, trong mắt có vui mừng, cũng có kinh ngạc. Đây là giới học viên mạnh nhất từ trước tới nay! Ba Vương Cấp, hai Tướng Cấp sánh ngang Vương Cấp! Trạm Lam nghĩ thầm, lần này có thể hẳn sẽ mang theo bọn người Nghệ Phong đi tham gia tụ hội kia một chút!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK