Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Đã vào khu vực Đế quốc Mãnh Hổ, cẩn thận một chút.

Nghệ Phong bỗng nhiên quay qua Trữ Huyên nói, điều này khiến Trữ Huyên sửng sốt, đồng thời cũng minh bạch, đáy lòng nhớ tới chuyện tình lần trước Nghệ Phong đại náo Kim Ưng Tông của Đế quốc Mãnh Hổ, Đế quốc Mãnh Hổ chính là hang ổ của Kim Ưng Tông.

Hơn nữa giải thưởng của Nghệ Phong treo lâu không rơi, hiển nhiên nếu như lần này phát hiện Nghệ Phong, tất nhiên sẽ chọc phiền phức.

- Có muốn tách ra hay không?

Trữ Huyên hỏi Nghệ Phong, thanh âm cực kỳ êm tai dễ nghe, khiến tâm tình của Nghệ Phong có chút thư sướng.

- Không cần, ta chỉ là đề tỉnh một chút. Nếu như thực sự đụng phải Kim Ưng Tông, lấy thực lực chúng ta hiện tại, cũng không phải sợ bọn họ. Thiên Phủ phái nhiều người đuổi giết chúng ta như vậy, vừa lúc tìm chó của hắn phát tiết nghẹn khuất một chút.

Nghệ Phong cười nói.

Nghe được Nghệ Phong nói, Trữ Huyên bật cười. Thầm nghĩ ngươi còn có nghẹn khuất gì chứ? Trừ hư nhược vài ngày, một điểm thương tổn khác cũng không có. Thế nhưng Thiên Phủ lại phế mất mấy người, giá phải trả như vậy so với ngươi lớn hơn nhiều, ngươi cư nhiên còn cảm giác nghẹn khuất. Nếu Thiên Phủ biết được không tức chết mới lạ?

Trữ Huyên thấy Nghệ Phong tùy tiện đi vào Đế quốc Mãnh Hổ, không có ý tứ che giấu chút nào. Đáy lòng cũng mơ hồ minh bạch, sợ là Nghệ Phong muốn tìm Kim Ưng Tông gây phiền phức, cho nên mới vòng vo một giai đoạn như vậy, trực tiếp đi qua đế quốc Mãnh Hổ.

- Oan gia, chẳng lẽ ngươi không biết lúc này đã lọt vào tầm mắt Thiên Phủ rồi sao. Cư nhiên còn tùy tiện đi đánh thủ hạ của người ta như vậy.

Đáy lòng Trữ Huyên bất đắc dĩ, thế nhưng không thể không đuổi theo Nghệ Phong.

Đối với lo lắng của Trữ Huyên, Nghệ Phong tự nhiên có suy nghĩ của hắn. Dù sao đi nữa Thiên Phủ sẽ đối phó bọn họ, tại khu vực này muốn bắt được bọn họ cũng không khó, đã như vậy, né tránh còn không bằng quang minh chính đại hành tẩu trong Đế quốc Mãnh Hổ.

Lấy thực lực của Nghệ Phong, kiêu ngạo như vậy còn có chút miễn cưỡng. Thế nhưng có Trữ Huyên, lấy thực lực hai người bọn họ liên thủ, chỉ cần không phải Kim Ưng Tông xuất động hơn phân nửa lực lượng, vậy tuyệt đối ngăn không được bọn họ.

Rất hiển nhiên, Nghệ Phong cao điệu nhập cảnh, rất nhanh hấp dẫn đám người Kim Ưng Tông, ở đế quốc Mãnh Hổ, chó săn của Kim Ưng Tông có không ít.

Thời điểm Nghệ Phong vào ở một khách điếm trong dế quốc Mãnh Hổ, liền có một đám người ồ ạt lao tới, vây quanh Nghệ Phong và Trữ Huyên tầng tầng, đối với kết quả như vậy, Nghệ Phong cũng không ngoài ý muốn.

Ngẩng đầu nhìn thoáng qua tên đầu lĩnh, trong mắt Nghệ Phong tràn đầy ý khinh thường. Một Vương Cấp đỉnh mà thôi, cư nhiên cũng dám qua đây tìm hắn gây phiền phức. Nhìn đám người vây quanh hắn, Nghệ Phong và Trữ Huyên dường như không có việc gì, thoải mái ăn uống như trước.

Đầu lĩnh kia là Vương cấp đỉnh phong, nhìn Nghệ Phong ăn uống tự tại, đáy lòng cũng sợ hãi không thôi, hắn biết rõ sát tinh trước mặt, nếu như lúc này bọn hắn đi đối phó người ta, hầu như so với muốn chết không có gì khác nhau. Thế nhưng vì nhiệm vụ, mặc dù không muốn đến, hắn vẫn phải chạy đến, chỉ là hi vọng có thể kéo đối phương một hồi, để cường giả Kim Ưng Tông đuổi tới.

Thấy Nghệ Phong ăn uống thong thả như vậy, nam tử đầu lĩnh lẳng lặng đứng tại chỗ, ước gì Nghệ Phong ăn uống càng lâu càng tốt.



Vì vậy, trong thành trì này xuất hiện một màn khiến người ta cực kỳ cổ quái và khiếp sợ. Trưởng lão Kim Ưng Tông trong thành trì thường ngày tác oai tác quái, ngay cả thành chủ cũng không để trong mắt, lúc này đổ mồ hôi lạnh, mang theo rất nhiều người đứng ở bên ngoài khách sạn. Mặc dù người đi vào hùng hổ. Thế nhưng tới nơi này, cả đám giống như mèo con, cực kỳ nhu thuận đứng bên ngoài.

Nếu như người không biết tình huống cụ thể, còn tưởng rằng những người Kim Ưng Tông này làm thủ vệ cho hai người đang ăn uống trên lầu kia.

Một màn như vậy, khiến mọi người trong lầu hai khách sạn nhìn hai người kia nghi hoặc không thôi, không biết là thần thánh phương nào, lại khiến Kim Ưng Tông luôn luôn bá đạo cũng nhu thuận như mèo chờ ngoài kia, vây mà không dám công.

Mà một ít người biết nội tình, lại đi cách xa khách sạn này, nhìn Nghệ Phong trên lầu tràn đầy vẻ ước ao, họ từng nghe nói qua chiến tích của Nghệ Phong bọn, đắc tội Kim Ưng Tông xong, còn có thể sống tốt, đồng thời lần thứ hai chạy địa bàn của người ta, ăn uống coi như không người, kiêu ngạo bá đạo như vậy, là bọn hắn trước nay chưa thấy.

Trưởng lão Kim Ưng Tông ở phía dưới, mồ hôi chảy ra như tắm, trong lòng nhịn không được mắng to, thầm nghĩ những cường giả này bình thường tới rất nhanh, hiện tại vì sao một người cũng không tới?

Mà trong lúc mọi người sợ hãi than Nghệ Phong xuất hiện, đám người Kim Ưng Tông đợi lâu như vậy, Nghệ Phong rốt cục cũng mở miệng, nhìn Trữ Huyên ưu nhã trước mặt khẽ cười nói:

- Ăn xong rồi sao?

Ở dưới Trữ Huyên gật đầu, Nghệ Phong tiếp tục nói:

- Vậy đi thôi!

Hai câu nói ngắn ngủn này, khiến trưởng lão Kim Ưng Tông này bị dọa mất mật, nhìn Nghệ Phong và Trữ Huyên đứng dậy, cắn răng một cái chuẩn bị hạ lệnh thủ hạ vây công Nghệ Phong. Thầm nghĩ cho dù chịu chết, cũng phải kéo đối phương một trận, bằng không cao tầng Kim Ưng Tông đến, tất nhiên sẽ tế sống hắn.

Thế nhưng, mệnh lệnh của hắn còn chưa hạ, chỉ thấy hai đạo nhân ảnh giống như tiên nhân từ lầu hai khách sạn bắn ra, ánh mắt đảo qua trên người hắn, làm hắn rùng mình mấy lượt.

Mà cùng lúc đó, không biết trên tay Trữ Huyên xuất hiện một cây kim châm khi nào, lấy tốc độ mắt thường không thể nhận ra bắn về phía trưởng lão Kim Ưng Tông.

Trong chớp mắt, thân ảnh Nghệ Phong và Trữ Huyên biến mất không còn bóng dáng. Nhìn hai người biến mất, một đệ tử người ở bên cạnh trưởng lão Kim Ưng Tông hô:

- Trưởng lão...

Thế nhưng, cũng không thấy trưởng lão bọn họ trả lời, điều này khiến hắn không khỏi nghi hoặc đẩy một cái. Thế nhưng chỉ đẩy nhẹ một cái, vị trưởng lão Kim Ưng Tông này hung hăng đập trên mặt đất, con mắt trừng thật to, không có một tia sinh khí.

- Trưởng lão!

Một màn này, khiến mọi người kinh hô, kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mắt, trong mắt tràn đầy vẻ không dám tin tưởng, trên trán vị trưởng lão Kim Ưng Tông này xuất hiện một cái lỗ nho nhỏ, máu đỏ tươi tuôn ra như suối.

Nhìn trưởng lão trên mặt đất không có một tia sinh khí, cả đám thấy lạnh cả người. Trưởng lão của bọn họ, cư nhiên trong bất tri bất giác, đã bị đối phương giết chết, đối phương cường đại đến loại tình trạng này sao?



Trước đây nghe nói Nghệ Phong đối chiến cùng mấy Tôn Cấp còn cho rằng nói ngoa, lúc này lại không còn có một tia hoài nghi, chỉ cần thủ đoạn này, đủ để kinh hãi thế tục.

Nhóm người này thấy trưởng lão Kim Ưng Tông ngã trên mặt đất, máu tươi không ngừng tuôn trào, cảm thấy lạnh lẽo, bọn họ nghĩ nếu như vừa rồi Nghệ Phong xuất thủ với bọn họ mà nói, vậy bọn họ còn có thể sống sao? May mắn chính là, lần này đối phương phát thiện tâm, chỉ chém giết trưởng lão Kim Ưng Tông mà thôi.

Kỳ thực những người này cũng không biết, lúc này Nghệ Phong không có xuất thủ với bọn họ, nên cảm tạ hẳn là Trữ Huyên. Nếu không phải Trữ Huyên xuất thủ trước chém giết trưởng lão Kim Ưng Tông, cho dù những người này có thể có người sống sót, thế nhưng số chết tuyệt đối càng nhiều.

Đối với ý tứ Trữ Huyên giành xuất thủ trước, Nghệ Phong cũng minh bạch, chính là không muốn thấy chết nhiều người mà thôi. Đối với tính thiện lương của Trữ Huyên, tuy rằng Nghệ Phong bất đắc dĩ, thế nhưng cũng không nói gì. Huống chi trừ trưởng lão Kim Ưng Tông kia có thực lực khiến Nghệ Phong liếc mắt ra, còn lại ở trong lòng hắn chỉ là con kiến hôi mà thôi. Đối phó con kiến hôi, Nghệ Phong xác thực không có tâm động thủ.

Thật giống như một người sở hữu tài sản mấy trăm ức đi khi dễ một tên khất cái vậy. Nghệ Phong lúc này, đối mặt một đám võ giả không đến Nhân Cấp, sao đáng để động thủ.

Nên Trữ Huyên đã xuất thủ giải quyết trưởng lão Kim Ưng Tông kia, hắn trực tiếp theo nàng bay ra ngoài, đệ tử ngoại vi của Kim Ưng Tông, giết nhiều cũng không có ý nghĩa.

Mà khi cường giả của Kim Ưng Tông nghe tin tức đến nơi đây, lại phát hiện đã không có thân ảnh của hai người Nghệ Phong, nhìn thoáng qua trưởng lão Kim Ưng Tông đã chết, sắc mặt khó coi gầm lên:

- Đuổi theo!

Nghệ Phong ở phía trước, lúc này lại tới một thành trì khác, giống như lúc trước, Nghệ Phong vừa vào thành trì này, đã bị cứ điểm của Kim Ưng Tông phát hiện, sau đó vây quanh. Nghệ Phong cũng không nói lời vô ích, giải quyết toàn bộ võ giả trên Tướng Cấp, lần thứ hai chuyển nhập một thành trì khác.

Nhiều lần một, trong ba ngày, Nghệ Phong đã giết hơn mười trưởng lão ngoại vi của Kim Ưng Tông, mà những đệ tử khác càng không biết nhiều ít. Nghệ Phong cử động điên cuồng như vậy, khiến trưởng lão ngoại vi của Kim Ưng Tông kinh hãi, rất sợ trạm tiếp theo của Nghệ Phong chính là thành trì của bọn họ.

Mà Nghệ Phong cử động như vậy đã truyền khắp Đế quốc Mãnh Hổ. Cả dám vô cùng kinh sợ, lại nhịn không được bội phục, thâm nhập bản doanh người ta, chém giết nhiều trưởng lão của người ta như vậy, tuyệt đối là hung hăng tát vào mặt Kim Ưng Tông, hơn nữa cũng không phải tát một lần.


Rất nhiều người mơ hồ suy đoán, có phải là Kim Ưng Tông trêu chọc sát tinh kia không, bằng không vì sao người ta lại xuất thủ với Kim Ưng Tông, hầu như là thấy một người diệt một người.


Người của Kim Ưng Tông cũng rất nghi hoặc, từ việc Nghệ Phong xuất thủ sạch sẽ lưu loát xem xét, hắn tuyệt đối là đang phát tiết cái gì, thế nhưng gần đây Kim Ưng Tông không trêu chọc sát tinh này, hắn phát tiết cái gì chứ?


Thời điểm mọi người vì chuyện này mà nghị luận sôi nổi, lan truyền làm toàn bộ thủ đô đế quốc Mãnh Hổ chấn động, Nghệ Phong giết chóc cũng không đình chỉ. Trữ Huyên bất đắc dĩ, cũng chỉ có thể theo Nghệ Phong một đường, chỉ là những người này còn không đáng hai người bọn họ đều xuất thủ mà thôi.


Nhưng Nghệ Phong ở Mãnh Hỗ đế quốc lâu một ngày, khiến trong lòng Trữ Huyên lo lắng nhiều một chút. Dù sao đây là bản doanh của người ta, hơn nữa bọn họ lại bị Thiên Phủ truy sát, hình thức kiêu ngạo như vậy chỉ có thể làm lộ phương vị của bọn họ.


Kim Ưng Tông nghe nói Nghệ Phong một đường giết tới, cũng nổi giận tới cực điểm, phái mấy cường giả hạ sơn. Thế nhưng, mỗi khi bọn hắn chạy tới một tòa thành trì, đối phương đã giết qua một tòa thành trì khác, tốc độ như vậy, khiến đáy lòng những cường giả này kinh ngạc.


Rơi vào đường cùng, bọn họ rốt cục cũng buông tha truy đuổi, mà là chặn đường ở phía trước.


Đương nhiên, Nghệ Phong cũng không biết những chuyện này, hắn vẫn giết chóc như trước. Đã sớm muốn động thủ với Kim Ưng Tông, bây giờ còn không phải thời cơ giết lên Kim Ưng Tông, thế nhưng giết lâu la của bọn hắn, cũng đồng dạng có thể làm bọn hắn đau lòng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK