Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bức lui

Tuy rằng hắn cảm thấy buồn cười? Thể nhưng cảm giác của chính mình đã từng giúp chính mình tránh được vô số nguy hiểm. Lần này hắn vẫn tự tin lựa chọn như trước.

Nghê Phong ra khỏi đấu trường, đột nhiên ngừng cước bô, quay đầu lai thản nhiên nói:

- Hãy nhớ kỹ lời ta nói! Từ Hoa Hạ này, toàn bộ thế giới này chỉ có ta xứng!

Kiến Mộc Đáp sửng sốt, lập tức trong lòng bộc phát lửa giận, hắn nhìn Nghệ Phong lạnh lùng nói:

- Ngươi yên tâm! Ta sẽ nói rõ chuyện tình ngày hôm nay với lão đại!

Nghệ Phong cười cười làm ngơ, tiếp tục bước từng bước đi ra phía ngoài Mặc dù bước chân loạng choạng, thể nhưng ánh mắt mọi người nhìn dáng vẻ Nghệ Phong đều vô cùng kính nể.

Thượng Quan Vũ Phượng nhìn Nghệ Phong dần dần biển mất trong mắt chính mình, nàng cười khổ quay về phía Bố Lan Ny nói:

- E là không chỉ không chỉ gia tộc ta mất đi nữ tế (rể) cường đại. E là Nghệ

gia cũng hối hận tới chết!

Lúc này Bố Lan Ny cũng nở nụ cười khổ, hồi nhỏ chính mình cũng từng chơi đùa với phế nhân kia. Nào đâu biết rằng, hắn mới là người mạnh mễ nhất. Chính mình mới chính là đứa trẻ tức cười!

Nghĩ vậy, Bố Lan Ny không khỏi lắc lắc đầu, lúc này mới nhớ phụ thân Bố Lan Kỳ của chính mình không được coi là thông minh nhất đã nói:

- Nghệ Phong tuyệt đối không phải phế vật! Thỉnh thoảng con hãy thân mật với hắn, điều này không sai!

Bố Lan Ny phải bội phục tầm nhìn của phụ thân chính mình, may mắn chính là, tuy chính mình và Nghệ Phong quan hệ không tốt, thể nhưng hắn cũng không ghét. Bố Lan Ny biết, cũng bời vì Nghệ Lưu. Nghĩ vậy, khuôn mặt Bố Lan Ny hiện lên một đạo đỏ ửng, nàng quyết định sau này tới gần Nghê Lưu. Cải thiên quan hê của chính mình và Nghệ Phong, cũng giúp phu

thân thêm một người trợ giúp!



Nghệ Lưu không biết, trong bất tri bất giác, chính mình được Nghệ Phong tạo cơ hội tốt.

Nhìn bóng dáng Nghệ Phong biến mất, lúc này mọi người mới phản ứng. Tất thảy mọi người đều quay về đám người Hoa Hạ bang vốn cường thế không gì sánh được, hừ lanh một tiếng!

Phế hơn mười người, khiển người ta cảm thấy an toàn rời khỏi đây. về sau cũng đừng xưng là Hoa Hạ bang gì đó, nghe người ta, thay đổi danh hiệu đi! Đổi thành rác rưởi bang thích hợp hơn!

Kiến Mộc đáp thấy từng đạo ánh mắt khinh bỉ: Hắn biết, đả kích lần này đối với Hoa Hạ bang chính là đòn trí mạng. Ngay cả Cổ Lạp một trong ngũ hổ đều bị hắn đánh không dậy nổi. Đây chính là trực tiếp đâm một đao vào Hoa Hạ bang.

Kiến Mộc Đáp cũng biết, từ ngày hôm nay: Uy thể của Hoa Hạ bang cũng không được như xưa. Chỉ cần một ngày nào đó Nghệ Phong nhắc tới Hoa Hạ bang. Đối phương kia nhất định sẽ nhớ tới Nghệ Phong!

Nữ tử lãnh ngạo thấy tràng cảnh như vậy, nàng quay về đám người Bố Lan Ny nói:

- Đi thôi! Đâu còn trò gì đáng xem. Tứ hổ đã ra ngoài nửa năm, cũng nên trở về!

Nói xong, nữ tử lãnh ngạo bước từng bước dài. Đôi chân hoàn mỹ bước đi. trong lúc đó lay động, hấp dẫn vô số ánh mắt nam nhân. Mọi người cảm giác trong lòng chính mình bốc hỏa, lai lần nữa dâng lên ý nghĩa kia.

- Nếu như đôi chân dài mềm mại kia kẹp trên thắt lưng làm chuyện kia Vậy sẽ đẹp biết bao!

Hành động của Nghệ Phong, rất nhanh xôn xao khắp học viện. Sau cùng thăm dò thân phận Nghệ Phong, cư nhiên không đạt được. Không có bất cứ học sinh lớp nào gặp qua người này. Điều này lại càng tăng thêm sự thần bí của Nghệ Phong. Toàn bộ học viện đều cầu khẩn Nghệ Phong đối chọi với Hoa Hạ bang thêm lần nữa, tuy ràng Nghệ Phong thực sự đánh một trận chấn động nhân tâm, thể nhưng cũng không quá nhiều người xem trọng Nghệ Phong. Ngũ hổ còn lại tứ hổ, thực lực mỗi người bọn họ đều cao hơn Cổ Lạp.

Thể nhưng, không hề ảnh hưởng tới danh tiếng của Nghệ Phong! Trong nháy mắt danh tiếng của hắn ngang bàng học viên bạch kim trong học viện! Thậm chỉ, mơ hồ còn có xu thể vượt lên trên.

Đương nhiên, thủ đoạn trong trận chiến này của Nghệ Phong quá tàn nhẫn, cũng khiến toàn bộ học viện phải chấn động. Mấy người tàn phế, những người còn lại đều thụ thương nặng! Nghiêm trong nhất là người giả chết kia. Xương cốt không chỉ gãy thành mấy khúc, thậm chí cánh tay Nghệ Phong đều bị chặt đứt. Thứ hai là Cổ Lạp, trên một bàn tay chỉ còn lại ngón cái và ngón út.

Mặc dù nội quy trong trường không cấm học sinh quyết đấu, thậm chí tuyên cáo không nên gây ra tai nạn có thể chết người. Thể nhưng tới bây giờ phát sinh chuyện tình ác liệt như vậy. Phó viện trưởng cũng có chút bất an, tuy rằng Nghệ Phong không vi phạm nội quy trường học. Thể nhưng, dẫu sao cũng phải giáo huấn hắn một phen. Nếu không hắn còn gây nhốn nháo tại học viện.

Thể nhưng, phó viện trưởng tìm khắp học viện cũng không phát hiện bóng dáng Nghệ Phong. Hắn nghe nói, tới lúc này Nghệ Phong chưa từng xuất hiện trong phòng học. Kết quả này, càng khiển hắn giận dữ.

Thể nhưng, hắn chẳng thể nghĩ tới, Nghệ Phong cũng không cách hắn quá xa. Mà ở ngay tại gian phong của quái đầu tản mùi vô cùng kỳ lạ kia.

- Quái lão đầu! Chúng ta thương lượng được không? Trước tiên ngươi dạy ta Nhiếp Hồn Thuật. Sau đó ta sẽ giúp ngươi tìm Hồn Án Đỉnh, thể nào?



Nghệ Phong nhìn quái lão đầu siểm nịnh nói. Bất quá mùi lạ kia tỏa ra, khiển Nghệ Phong không khỏi ngưng thở.

- Không có cửa đâu!

Quái lão đầu không nhìn Nghệ Phong, cự tuyệt nói.

- Oạch... Lão đầu, đừng vội vàng cự tuyệt như vậy! Ta dùng danh dự của ngài để đảm bảo. Sau khi ngươi dạy ta Nhiếp Hồn Thuật, ta nhất định giúp ngươi tìm Hồn Ấn Đỉnh!

Nghệ Phong quả quyết nói.

Quái lão đầu ngoảnh mặt liếc nhìn Nghệ Phong nói:

- Dùng danh dự của ta? Tuy ràng danh dự của ta rất tốt, rất chính trực, rất ưu tú. Thể nhưng từ miệng ngươi nói ra! Chính là làm bẩn!

- Phi!


Quả thực Nghệ Phong quyết định ngày hôm nay lấy lòng lão gia hỏa này, lúc này không nhịn được xì một tiếng khinh miệt: Kháo, người này xấu xa độc ác cũng nói nhân phẩm chính mình ưu tú. Ta đây nhất định chính là thánh nhân quân tử!


- Lão đầu, ngươi cũng không thể đổi điều kiện được sao? Hồn Ấn Đỉnh này, ta đến nơi quỷ quái nào để tìm đây?


Nghệ Phong quay về phía quái lão đầu bất mãn nói.


Quái lão đầu không để ý tới lời nói của Nghệ Phong, hắn từ từ xử lý nước thuốc xanh mượt mắc ói trên tay hắn:


- Đó là chuyện của ngươi, không liên quan tới ta!


- Kháo...


Trong lòng Nghệ Phong có chút bất đắc dĩ, thể nhưng Nhiếp Hồn Thuật đối với chính mình có sức hấp dẫn tương đối lớn, trước hết không nói tới lực sát thương của Nhiếp Hồn Thuật. Chỉ cần nhiếp hồn sư có thể luyện chế Linh và Mị tạo thành đan dược, nhanh chóng đề thăng thực lực của chính mình cũng rất mị hoặc người ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK