Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Túc Âm, câm miệng của ngươi lại.

Quân Cấp ngũ giai đứng phía sau Hạo Thiên thấy thiếu gia của bọn họ chịu nhục, hừ lạnh một tiếng, tát mạnh về phía Túc Âm.

- Hạo lão gia hỏa, nhiều tuổi còn khi dễ tiểu bối. Hắc hắc, ta đùa cùng ngươi, thế nào?

Một người từ sau lưng tiến lên giao đấu cùng Hạo lão.

Túc Âm thấy Hạo Thiên được trợ giúp, cười hắc hắc nói:

- Hạo Thiên, ngươi muốn thu thập ta, nên tự thân động thủ.

Những lời này khiến Hạo Thiên không kiềm chế được, xuất quyền trực tiếp muốn đánh tới Túc Âm. Túc Âm thấy Hạo Thiên công kích chính mình, khóe miệng nhếch lên cười khinh thường. Tuy rằng hai người đều đạt tới Á Quân, thế nhưng từ trước tới nay Hạo Thiên luôn kém hắn nửa bậc.

- Ca ca sẽ đùa cùng ngươi.

Túc Âm cười hắc hắc nói, một quyền trực tiếp đánh về phía Hạo Thiên.

Nghệ Phong trông thấy hai Quân Cấp ngũ giai, hai Á Quân đấu đá như vậy, lại thoáng liếc nhìn sàn bán đấu giá, khẽ nhíu nhíu mày. Sàn đấu giá sắp bắt đầu, bọn họ cứ tiếp tục đấu đá, nếu như bỏ qua lần bán đấu giá này, thực sự mất nhiều hơn được.

Nghĩ vậy, ánh mắt Nghệ Phong nhìn về phía bốn người đánh loạn. Lực lượng của Hạo lão đấu ngang bằng với đối phương, còn Hạo Thiên rơi vào thế hạ phong. Dựa vào thực lực, có lẽ Hạo Thiên kém đối phương nửa bậc.

Tuy rằng mấy tùy tùng còn lại chạy tới giúp Hạo Thiên, thế nhưng lại bị tùy tùng của Túc Âm ngăn cản.

Nghệ Phong thở dài, bàn tay khẽ lật, xuất hiện vài đồng kim tệ. Đấu khí bao quanh kim tệ, tiếp đến hóa thành hai đạo quang mang, bay nhanh về phía hai phương quyết đấu.

- Hạo Thiên, đỡ ta một quyền.

Túc Âm chiếm thế thượng phong, Hạo Thiên lảo đảo lui lại phía sau, một quyền lại lần nữa mạnh mẽ đánh tới. Quyền này, Hạo Thiên căn bản không kịp tránh né, chỉ có thể vội vàng vận chuyển lực lượng đón đỡ.

Dương Linh trông thấy tràng cảnh nguy hiểm này, gấp giọng hô lớn:

- Hạo Thiên ca ca!

Dương Linh biết, lực lượng của Hạo Thiên kém xa Túc Âm, vội vàng tiếp đón quyền của đối phương, e là khó có thể chống đỡ.

Thế nhưng, ngay khi trên khuôn mặt Túc Âm hiện lên tươi cười âm hiểm, đột nhiên sắc mặt Túc Âm đại biến, thân ảnh bạo lui về phía sau. Trên cánh tay hắn đánh về phía Hạo Thiên xuất hiện một vết máu, từng giọt từng giọt rơi vào hư không.

Hạo Thiên ngây dại tại chỗ, thế nhưng hắn không bỏ qua cơ hội này, thân ảnh chợt lóe, nhân cơ hội này mạnh mẽ đánh về phía Túc Âm. Dưới quyền này, Túc Âm gấp gáp lảo đảo lui lại phía sau, miệng phun máu tươi.

Túc Âm lảo đảo, nhìn vết máu trên tay bằng ánh mắt khó tin. Nếu như vừa nãy hắn không nhanh chóng tránh né, e rằng không chỉ là vết máu đơn giản như vậy.

Cùng lúc đó, Quân Cấp ngũ giai đấu cùng Hạo lão cũng bị Hạo lão đánh một quyền chấn động, thân ảnh bạo lui lại phía sau, khóe miệng rỉ máu.

- Chết tiệt, vừa mới là vật gì?



Quân Cấp ngũ giai tức giận mắng, lực đạo vừa nãy công kích khiến hắn kinh khủng vô cùng. Tuy rằng hắn tránh né, thế nhưng lại để đối phương nắm được cơ hội đẩy lui hắn, khiến hắn bị thương nhẹ.

Túc Âm nhìn Hạo Thiên, khóe miệng nhếch lên âm trầm, hắn thấy Hạo Thiên cũng vô cùng kinh ngạc. Túc Âm bắt đầu nhìn quanh bốn phía, nhưng không phát hiện điều gì.

Lúc này, Quân Cấp ngũ giai kia lắc mình chạy đến phía sau Túc Âm, ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói:

- Thiếu gia, có cường giả trợ giúp bọn họ, thực lực không kém gì ta.

Túc Âm nhìn vết máu trên tay, hừ lạnh một tiếng, thoáng liếc nhìn Hạo Thiên, cánh tay vung lên quay về phía tùy tùng phía sau hắn hô lớn:

- Đi!

Túc Âm đi được một đoạn, đột nhiên quay đầu lại nhìn Hạo Thiên cười lạnh nói:

- Hi vọng vận khí của ngươi luôn luôn tốt như vậy.

Nói xong, liền dẫn theo đám tùy tùng tới trước sàn bán đấu giá.

- Hạo Thiên ca ca thật cừ.

Dương Linh thấy Hạo Thiên cư nhiên đánh bại Túc Âm, nàng bổ nhào về phía Hạo Thiên, ôm cánh tay Hạo Thiên hô lớn. Đây chính là lần đầu tiên Hạo Thiên đánh bại Túc Âm.

Hạo Thiên thấy Dương Linh như vậy, hắn cười khổ lắc đầu, cũng không giải thích nhiều.

Hạo Thiên quan sát một hồi, sau cùng dừng ánh mắt trên người Nghệ Phong, lập tức lắc đầu. Cảm giác Nghệ Phong không thể là người trợ giúp chính mình.

- Hạo lão, phát hiện điều gì hay không?

Hạo Thiên hỏi Hạo lão.

Hạo lão lắc đầu, lập tức cười nói:

- Có thể là vị tiền bối nào đó không muốn gây rối trước sàn bán đấu giá, tiện tay giúp chúng ta.

Nghe Hạo lão nói vậy, Hạo Thiên gật đầu, quay về phía mọi người nói:

- Đi thôi! Đi tới sàn bán đấu giá xem thế nào, e là Túc Âm không dễ dàng bỏ qua như vậy.

Hạo lão gật đầu, không suy nghĩ quá nhiều, quan trong nhất chính là đấu giá được vật kia vào tay.

Dương Linh cùng Nghệ Phong, Hạo Thiên sánh bước mà đi. Nàng vô cùng bất mãn Nghệ Phong vừa nãy khoanh tay đứng nhìn, hừ lạnh nói:

- Ngươi thực nhát gan.

Nghe câu này, Nghệ Phong nhún nhún vai không giải thích. Ngược lại, Hạo Thiên trừng mắt liếc nhìn Dương Linh nói:



- Không được nói bậy.

Dương Linh bất mãn nói:

- Hắn không phải kẻ nhát gan hay sao? Một nam nhân, cư nhiên không dám tiến lên trợ giúp.

Hạo Thiên trừng mắt liếc nhìn Dương Linh nói:

- Túc Âm là Á Quân, người bình thường tiến tới có ích lợi gì. Không phải muội muội cũng không giúp chút sức lực nào hay sao?

Dương Linh nghe vậy, lúc này mới bĩu môi. Bất quá, nhãn thần nhìn Nghệ Phong không chút thiện cảm.

Hạo Thiên bất đắc dĩ, chỉ có thể quay về phía Nghệ Phong chắp tay nói:

- Phong huynh, thứ lỗi.

Nghệ Phong cười cười lắc đầu:

- Không sao, thực sự ta cũng không giúp các người được gì.

Nghe Nghệ Phong nói như vậy, Hạo Thiên biết Nghệ Phong không phải hạng người lòng dạ hẹp hòi, ắt không so đo tính toán với một tiểu cô nương.

- Hạo huynh đi nhanh chút, sàn bán đấu giá sắp bắt đầu rồi.

Nghệ Phong quay về phía Hạo Thiên nói.

Hạo Thiên gật đầu, bởi vì chuyện vừa rồi kéo chân, đấu giá hội sắp bắt đầu rồi.

Nghệ Phong và Hạo Thiên cùng đi vào sàn bán đấu giá, hiển nhiên Dương Linh còn tính toán với Nghệ Phong vừa nãy không trợ giúp Hạo Thiên, nàng không thèm ngoái đầu nhìn Nghệ Phong. Chỉ riêng Hạo lão nhiều lần liếc mắt nhìn thân thể Nghệ Phong, thế nhưng sau cùng lại lắc đầu. Dù sao, với niên kỷ của Nghệ Phong, tuyệt đối không thể đạt được thực lực như vậy.

- Thiếu gia, phòng riêng của chúng ta ở khu này.


Hạo lão nói. Ngay khi Hạo lão chỉ qua, mọi người cùng Nghệ Phong cảm thấy sửng sốt. Tại phòng riêng đối diện, vừa vặn nhìn thấy đám người Túc Âm tiến nhập, nói cách khác phòng riêng hai phương bọn họ vừa vặn đối lập.


- Chết tiệt, tại sao con chuột đáng ghét kia ngồi đối diện.


Dương Linh vô cùng bất mãn thì thầm.


Hạo Thiên hít sâu một hơi, tuy rằng không thích như vậy, thế nhưng cũng đành phải chấp nhận, quay về phía Nghệ Phong nói:


- Phong huynh chưa đặt phòng riêng, vậy ngồi cùng chúng ta đi?


Nghệ Phong suy nghĩ một chút, tiến lên phía trước ngồi cùng ghế với Hạo Thiên. Đúng lúc Túc Âm trông thấy Hạo Thiên, hắn nao nao, lập tức khóe miệng nhếch tươi cười u ám.


Dáng tươi cười này nhất thời khiến đám người Hạo Thiên cảm thấy bất an và không thích. E là lần này Túc Âm sẽ quấy rối bọn họ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK