Đồng dạng, làm cho Nghệ Công ở trong hư không sắc mặt trắng bệch nhìn Nghệ Phong, trong lòng hắn cũng không khỏi nhấc lên sóng to gió lớn. Hắn đã từng nghe qua chuyện tình Nghệ Phong làm phó viện trưởng học viện Trạm Lam bị thương nặng, hắn vẫn cho rằng kia là nói ngoa và ngoài ý muốn dẫn đến.
Thế nhưng thời điểm thấy một nửa kiến trúc kia sụp đổ, trong lòng hắn rốt cục tin tưởng, Nghệ Phong có năng lực chiến một trận với Vương Cấp. Một chiêu này, coi như là chính mình đi tiếp cũng không có thể bảo chứng sẽ không bị thương nặng!
Nghệ Công hít sâu một hơi, nhìn Nghệ Phong không ngừng bỏ đan dược vào miệng, trong mắt hắn biến ảo bất định!
Nghệ Phong nhìn hiệu quả do hắn gây ra, thoả mãn gật đầu. Lần đầu tiên, hắn thi triển Phệ Linh Nộ Bạ, thiếu chút nữa làm hắn hư thoát mà chết. Mà hiện tại, lần thứ hai thi triển, tự nhiên sẽ không xuất hiện chuyện tình không khống chế được như lần đầu tiên. Phệ Linh Nộ Bạo chuẩn xác đánh vào phủ Bá tước!
Nghệ Phong cũng không nghĩ làm thịt Bao Đạt, lấy mạng chó của hắn không có gì hứng thú cả, hắn ngày hôm nay là muốn lập uy, hắn muốn nói cho mọi người biết. Đế đô có một Nghệ Phong, ngươi muốn trêu vào hắn, thì hãy nghĩ tới hậu quả khi hắn trả thù đi!
Nên Nghệ Phong mới dốc hết sức lực thi triển Phệ Linh Nộ Bạo đánh vào phủ Bá tước. Phệ Linh Nộ Bạo cũng không để hắn thất vọng, hắn ở trạng thái đầy đủ thi triển ra, so với lần trước còn mạnh hơn vài phần.
Chỉ bất quá, di chứng để lại cũng rất nghiêm trọng, Nghệ Phong cảm giác thân thể mình rất nặng nề, đấu khí trong cơ thể cũng còn không bao nhiêu. Mặc dù mình dựa vào rất nhiều đan dược khôi phục, thế nhưng hắn vẫn cảm thấy cơ thể hư thoát đến cực điểm. Có thể thấy được đại chiêu như vậy xác thực không thể tùy ý thi triển!
Cao Thiên, Cao Không nhìn một mảnh phế tích của phủ bá tước, cả đám hít sâu một hơi, trong lòng đối với thiếu gia này bội phục vạn phần, thiếu gia cường thế như vậy, bọn họ không theo sai người. Đám người Sát Lâu cũng sùng bái nhìn huynh đệ của thiếu tông chủ bọn họ! Tuy rằng thiếu tông chủ cũng kiệt xuất làm người đố kỵ, thế nhưng so với Nghệ Phong vẫn kém một bậc!
Cuồng Hổ nhìn bụi bặm dần dần lắng xuống, tuy rằng hắn thấy sắc mặt Nghệ Phong trắng bệch, thế nhưng lúc này hắn mới phát hiện, hắn quá coi thường Nghệ Phong rồi, hắn có loại hoảng hốt, hiện tại chính mình nhìn thấy, chỉ là một góc băng sơn của Nghệ Phong!
Cuồng Hổ làm một Vương Cấp, nguyên bản theo Nghệ Phong nhiều ít có chút không cam lòng, thế nhưng hiện tại chút không cam lòng này đã biến mất không còn một mảnh. Thiếu gia như vậy, đủ cho hắn cam tâm tình nguyện!
Mà Thượng Quan Vũ Phượng đang ở trên nóc nhà, tuy rằng đã xem qua Nghệ Phong thi triển Phệ Linh Nộ Bạo, thế nhưng lần thứ hai nhìn thấy Phệ Linh Nộ Bạo này tăng mạnh như vậy, nàng vẫn nhịn không được sợ hãi than thầm, nhìn thân thể lung lay sắp đổ kia của Nghệ Phong, nàng ngược lại cảm giác Nghệ Phong càng thêm cao lớn!
- Thiếu gia! Người không sao chứ?
Cuồng Hổ nhìn sắc mặt Nghệ Phong có chút trắng bệch, hắn lo lắng hỏi.
Nghệ Phong cười cười, từ trong lòng lấy ra một viên đan dược, sau đó cho vào trong miệng, phất tay nói:
- Không có việc gì!
Cuồng Hổ nghe Nghệ Phong nói như vậy, biết rõ với y thuật của Nghệ Phong cao siêu, mới thở dài một hơi!
Cao Thiên, Cao Không lúc này cũng nhanh chóng vây quanh ở bên người Nghệ Phong, nhìn bộ dáng suy yếu của Nghệ Phong, bọn hắn rất sợ người khác đánh lén.
Nghệ Phong cười cười, đưa tay đẩy hai người Cao Thiên, Cao Không ra, đi về phía trước một bước, nhìn Bao Đạt cười nói:
- Bao Đạt bá tước, ngươi trộm kim tệ của ta, ta cũng sẽ không cùng ngươi dây dưa. Ha ha, bản thiếu gia thích nhất chính là đập đồ. Ngày hôm nay không có ý tứ, không khống chế được công lực nên đập phủ đệ ngươi rồi, số kim tệ kia của ta coi như đền bù làm hỏng phủ đệ của ngươi!
Bao Đạt nghe Nghệ Phong nói, khuôn mặt không ngừng co quắp, hận không thể đánh chết Nghệ Phong!
- Hỗn đản, ta lúc nào trộm kim tệ của ngươi, cho dù trộm kim tệ của ngươi, giá trị kim tệ của ngươi bằng một phủ đệ của ta sao?
Tuy rằng đáy lòng Bao Đạt mắng to, thế nhưng lại không dám nói ra, quân cờ như hắn tùy thời đều có thể bị người bóp chết!
Nghệ Phong nhìn khuôn mặt Bao Đạt trở nên cực kỳ xấu xí, ha ha cười nói:
- Bao Đạt bá tước, kỳ thực người làm chó cũng có thể, thế nhưng nên tìm một chủ nhân xứng đáng. Một chủ nhân ngay cả ổ chó của mình cũng không bảo hộ được, thì có được lợi ích gì?
Lời vừa nói ra, nhất thời làm cho sắc mặt của Nghệ Công càng thêm khó coi, ánh mắt hắn âm trầm không gì sánh được nhìn Nghệ Phong, nhưng không có nói một câu. Trận giao phong này, hắn thất bại, bại rất triệt để!
Hắn như thế nào cũng không ngờ, thủ hạ của Nghệ Phong ngay cả Vương Cấp cũng có. Đáy lòng hắn hiện tại càng thêm kinh hãi và nghi hoặc bối cảnh của Nghệ Phong!
Mọi người đồng dạng nhìn thân thể Nghệ Phong có chút lay động kia, trong mắt bọn họ không có một tia cười nhạo, ngược lại là cực kỳ kính nể. Bọn họ biết, trải qua buổi tối ngày hôm nay. Nghệ Phong triệt để đi vào thế lực nhất lưu ở đế đô.
Đặc biệt ngày hôm nay cùng Nghệ gia giao phong toàn thắng, càng để các thế lực thâm căn cố đế ở đế đô này cố kỵ hắn vạn phần.
Trong đó có chút thế gia đang âm thầm tính toán, Nghệ Phong này đã có thực lực đại biểu cho lợi ích, bọn họ nên làm sao để có thể mượn hơi.
Lúc này, mọi người không ai nguyện ý cùng Nghệ Phong đối nghịch, kể cả Thượng Quan gia và Bố Lan gia!
Cử động ngày hôm nay của Nghệ Phong, không thể nghi ngờ là giết gà dọa khỉ. Hơn nữa dùng phương thức bá đạo nhất, trực tiếp nhất, dã man nhất. Không ai nguyện ý trêu chọc một đối thủ bất kể hậu quả như vậy.
Bố Lan gia chủ trốn ở xa xa, thậm chí quyết định có nên đưa ra ý kiến với Hoàng tử điện hạ, cực lực mượn hơi Nghệ Phong. Bỏ qua mâu thuẫn trước kia cùng Nghệ Phong.
Nghệ Phong nhìn một đám thi thể trên mặt đất, rồi nhìn một mảnh phế tích kia, sau đó nhìn thoáng qua Nghệ Công đang biến ảo bất định. Sau đó quay đầu nhìn về phía mọi người đang trốn ở trên nóc nhà kia, nhàn nhạt nói:
- Bản thiếu gia rất thích tiền, có người trộm kim tệ của ta, lòng ta đau như đao cắt. Nếu như có người muốn trộm vật gì quý trọng của ta, ta sẽ cảm giác sống không bằng chết. Ta là người thù dai, người khác không cho ta sống yên ổn, ta cũng sẽ không để hắn sống yên ổn!