Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghệ Phong cũng nhìn thấy khí thế Liên Lập tăng vọt, hắn cười lạnh một tiếng, trong nháy mắt trên tay xuất hiện một cây kim châm màu đen, cùng lúc, hắn dùng Nhiếp Hồn Thuật Toàn Thứ cao cấp hung hăng phóng về phía Liên Lập.

Liên Lập là một Vương Cấp, Nhiếp Hồn Thuật tứ tinh của Nghệ Phong sao có thể làm gì được hắn. Miệng hắn lộ ra vẻ châm chọc. Trong nháy hắn ngưng tụ Hồn Lực, đồng dạng động tác trên tay không chút chậm trễ, liền hung hăng đánh mạnh về phía Nghệ Phong.

- Đã sớm nghe nói ngươi có thể là Nhiếp Hồn Sư. Chẳng lẽ ngươi cho rằng chỉ như vậy là có thể đánh lén được ta sao?

Trong lòng Liên Lập cười lạnh không thôi. Tuy rằng hắn phân tâm nhị dụng, nhưng thực lực không giảm chút nào. Đây là sự khủng bố của Vương Cấp.

Nhưng, trọng kiếm của Liên Lập còn chưa kịp đánh tới người Nghệ Phong, hắn đã cảm giác được kim châm rất nhỏ vừa bay nhanh đến trước mặt hắn. Tuy rằng trong lòng hắn thầm mắng Nghệ Phong đê tiện, nhưng lại không thể không lập tức phát ra một cỗ đấu khí với ý định đánh bay chiếc kim châm rất nhỏ này.

Nhưng điều khiến hắn kinh hãi chính là, cái kim châm rất nhỏ này lại không bị đấu khí của hắn ảnh hưởng, vẫn nhanh chóng dũng mãnh bắn vào cổ hắn.

Liên Lập hắn lập tức cảm giác suy nghĩ của hắn chậm lại. Đấu khí vốn đang tăng vọt chợt yếu, biến mất không còn một mảnh. Người lờ đờ, không thể đứng vững.

- Kim châm này có công hiệu phá đấu khí! Tiểu tử này dùng độc!

Nghệ Phong không quên thừa thắng truy kích. Tiêm Hổ Kiếm của hắn hung hăng tấn công trọng kiếm của Liên Lập. Lúc này, Liên Lập làm sao có thể ngăn cản được. Trọng kiếm của hắn lập tức bị đánh bay ra ngoài. Đồng thời sức mạnh cường đại phía trên trọng kiếm vọt tới khiến hắn hộc máu bay ngược ra ngoài, mạnh mẽ nện xuống mặt đất.

Tất cả điều này đều phát sinh trong cơn lốc xoáy. Mọi người xung quanh đều ngẩn người. Một đám không hiểu biến cố gì đã xảy ra. Chẳng lẽ chiêu thức này của Nghệ Phong thật sự lợi hại như vậy. Chỉ một kiếm có thể khiến đối phương phải ngã xuống.

Nghệ Phong nhìn Liên Lập mặt nằm trên đất, trong lòng cười lạnh không thôi: Ngươi có thể phân tâm nhị dùng? Vậy ngươi có thể phân tâm ba dụng sao? Cho dù ngươi phân tâm tam dung thì sẽ như thế nào, đồ của ngũ trưởng lão có thể ngăn cản dễ vậy sao? Lại chỉ dùng chút đấu khí đã tưởng có thể ngăn cản được kim châm với hiệu quả phá đấu khí cường hãn biến thái?

Nghệ Phong nhìn Liên Lập bị nện trên mặt đất, trong lòng hắn cũng thoáng có chút đau lòng. Hắn lãng phí một cây kim châm chỉ vì một kẻ rác rưởi như vậy, hắn cảm thấy đáng tiếc. Ba kim châm, hắn đã cho Điệp Vận Du một cây. Hiện tại hắn chỉ còn lại có một cây. Tuy nhiên, nhớ tới dính dáng của một chiêu này, hắn không thể không làm như vậy. Có lẽ Nghệ Phong còn có thủ đoạn khác, nhưng thủ đoạn này là an toàn nhất!

Nghệ Phong hung hăng đạp một cước về phía Liên Lập, Liên Lập muốn né tránh, nhưng hắn phát hiện hắn không thể khống chế được thân thể của hắn. Cho dù ý nghĩ của hắn vẫn rất tỉnh táo, nhưng toàn thân lại không thể động đậy.

- Ầm...

Nghệ Phong không hề do dự, một cước dẫm nát ngực đối phương. Ngay lập tức, Liên Lập phun ra một ngụm máu tươi. Cảnh tượng này khiến mọi người ngẩn người.



Nhưng lúc này mới chỉ là bắt đầu, Nghệ Phong giống như nổi điên, tiếp tục giẫm lên người Liên Lập đang nằm dưới đất.

Ầm...

- Một cước này là do ta nhìn khó chịu khi thấy người làm chó của người khác...

Ầm...

- Một cước này là vì ngươi khiến ta không vui, lãng phí thể lực của ta...

Ầm...

- Một cước này là vì ta khó chịu khi nhìn thấy ngươi theo đuổi Tần Y...

Ầm...

- Một cước này là... Kháo... Chính là nhìn ngươi thấy khó chịu...

Ầm...

- Một cước này là vì ngươi khiến ta đạp đến mức bị đau chân...

Ầm...

Mỗi lần Nghệ Phong mắng một câu, nhất định đạp một cước. Lúc này Liên Lập giống như một con chó đã chết để mặc Nghệ Phong đạp, thậm chí trong miệng cũng không phát ra được một tiếng nào, chỉ có điều khóe miệng đã xuất hiện một dòng máu.

Mọi người nhìn cảnh tượng này đều sững sờ, thấy Nghệ Phong giống như kẻ điên thở hổn hển dùng sức đạp Liên Lập. Lý do hắn tìm được cũng càng ngày càng sắc bén.

- Hôm nay trời quang đãng nhìn ngươi thấy không vui...



- Khó chịu khi thấy ngươi không có một muội muội xinh đẹp.

- Hôm nay thấy một con chó lại không ăn cứt, nhìn ngươi lại thấy khó chịu...

Dù sao đi nữa mỗi lần Nghệ Phong đưa ra một lý do, Liên Lập lại bị hắn hung hăng đạp một cước. Nhìn bộ dạng Liên Lập đã mau chóng trở thành người tàn tật, một đám cũng không nhẫn tâm nhìn cảnh tượng tàn nhẫn này.

Dường như Nghệ Phong đạp nhiều thành nghiện. Một cước đạp xuống, mục tiêu đều tập trung ở trên mặt hắn.

Hoàng đế Trạm Lam nhìn Liên Lập bị bầm dập mặt mũi như vậy, trong lòng hắn cũng cảm thấy phát lạnh, lớn tiếng nói với Nghệ Phong:

- Đủ rồi, dừng tay!

Nghệ Phong vốn còn muốn đạp chết Liên Lập, nhưng thấy hoàng đế Trạm Lam đã mở miệng. Hắn không thể nói không, nhún nhún vai. Hắn lau lau vết máu trên giầy hắn lên người Liên Lập, không thể không ngừng lại.

Nghệ Phong làm xong tất cả điều này xong mới quay đầu nhìn về phía đám quý tộc. Ngoại trừ Nghệ Phong đang tươi cười với bộ dạng tự nhận cả người lẫn vật vô hại, lại phát hiện mọi người đang ngơ ngác nhìn hắn, bao gồm đám người Điệp Vận Du.


Sao! Bọn họ có biểu tình như vậy là sao chứ? Sao còn trừng mắt đổ mồ hôi lạnh nhìn hắn vậy?


Nghệ Phong nhìn bọn họ cảm thấy kỳ lạ. Không biết đã phát sinh chuyện gì? Chẳng lẽ bọn họ bị dọa khi thấy hắn quá đẹp trai sao? Nghệ Phong cảm thấy đây là khả năng rất lớn.


Nếu không phải vậy thì chính là thực lực của hắn quá cường hãn khiến bọn họ bị dọa? Nghệ Phong cũng hiểu được rất có khả năng này.


Nghệ Phong ưỡn thẳng ngực đi về phía những quý tộc. Những người này lại vội vàng lui lại hai bước, thật giống như đã nhìn thấy ác ma vậy.


Hắn bất đắc dĩ sờ sờ lên mũi. Cảm thấy không biết chuyện gì đã xảy ra, Nghệ Phong chỉ có thể chuyển ánh mắt nhìn về phía Điệp Vận Du. Tuy rằng không biết vì sao nàng xuất hiện ở đây, nhưng hắn cũng không quá thắc mắc về điều đó. Đặc biệt là khi thấy người đẹp hết thời ngồi bên cạnh nàng. Vừa nhìn cũng biết đó chính là người có tiền, trên cung quan có viên bảo thạch lớn như vậy. Nghệ Phong nghĩ có nên bảo Điệp Vận Du dẫn mối. Thi thoảng hắn cũng nên tiếp đón một vài khách mời quan trọng một chút.


Nhưng Nghệ Phong lại phát hiện ánh mắt Điệp Vận Du vẫn nhìn thẳng vào giữa sân, không chút quan tâm tới ánh mắt của Nghệ Phong. Điều này khiến Nghệ Phong cảm thấy rất tò mò. Hắn cũng nhìn về phía giữa sân!


Oa trời ạ! Đây là gì vậy? Người không ra người, quỷ không ra quỷ? Hình dáng giống người, nhưng cũng lại còn giống heo?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK