Mục lục
Mị Ảnh - Anh Giai Ngây Thơ (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tam Hoàng tử thấy Nghệ Công phun máu, trong lòng hắn suýt nữa bị sặc chết, chiêu này của Nghệ Phong thật là độc, hợp tác với người như vậy mới có ý tứ! Tam Hoàng tử quay đầu nhìn về phía đại ca của hắn, quả nhiên thấy sắc mặt hắn rất khó coi.

- Ha ha! Không ai vì ngươi làm chứng sao? Vậy ngươi còn có cái gì để nói?

Nghệ Phong nhìn Nghệ Công cười nói.

Đại hoàng tử thấy Nghệ Phong ép người quá đáng, hắn hít sâu một hơi, rốt cục đứng dậy, lấy thân phận Hoàng tử của hắn, chung quy không có người nói hắn kéo bang kết phái.

- Phụ hoàng, Nghệ Công luôn luôn trung thành và tận tâm đối với phụ hoàng, nhi thần không tin Nghệ Công làm ra những chuyện như vậy. Sợ là Nghệ Phong hầu tước nhìn lầm rồi!

Nghệ Công thấy đại Hoàng tử đứng ra nói cho hắn. Hắn vội vàng nói theo:

- Bệ hạ, cựu thần đối với bệ hạ, đối với đế quốc cho tới bây giờ đều là trung thành và tận tâm. Tuyệt đối không làm chuyện đại nghịch bất đạo như vậy. Nghệ Phong cùng cựu thần có ân oán, đây là hắn mượn cơ hội hại cựu thần! Thỉnh bệ hạ minh giám!

Hoàng đế Trạm Lam cười an ủi nói:

- Nghệ Công tước làm người ta rất rõ ràng, trẫm cũng hiểu được không có khả năng! Trẫm còn chưa có chết? Ai dám ở trước mặt ta kéo bang kết phái!

Lời vừa nói ra làm cho tất cả mọi người rùng mình, đặc biệt là mấy vị quyền cao chức trọng kia. Những lời này của Hoàng đế Trạm Lam rất rõ ràng, đặc biệt câu “trẫm còn chưa có chết!” kia.

Đông đảo triều thần không tự chủ được nhìn về phía hai vị Hoàng tử, lời này của Hoàng đế Trạm Lam là nói cho bọn hắn nghe a.

- Nghệ Phong, hiện tại đại Hoàng tử vì Nghệ Công làm chứng, vậy ngươi giải thích thế nào?

Nghệ Phong không nhanh không chậm liếc mắt nhìn đại Hoàng tử nói:

- Ha ha, bệ hạ có lẽ không biết, Nghệ Công đã sớm trở thành chó của đại Hoàng tử. Ha ha, người nói chó gặp nguy hiểm, chủ nhân có thể không đến bảo vệ sao?

Lời vừa nói ra nhất thời làm phía dưới ồ lên một mảnh, lá gan của tiểu tử Nghệ Phong này cũng quá lớn đi, vừa mới chỉ đầu mâu vào Nghệ Công, hiện tại càng kinh khủng hơn chỉ hướng đại Hoàng tử! Hắn rốt cuộc muốn làm gì đây?



Hoàng đế Trạm Lam cũng có chút tức giận, nguyên bản mượn Nghệ Công gõ triều thần là đủ rồi, thế nhưng thật không ngờ Nghệ Phong cư nhiên để đầu mâu chỉ vào con hắn! Tuy Hoàng đế Trạm Lam đối với việc hai vị Hoàng tử kéo bang kết phái rất không đồng ý, thế nhưng dù sao cũng là con hắn. Hắn không lãnh huyết vô tình được như Nghệ Công, hắn có lòng bảo hộ rất lớn!

Ngữ khí của Hoàng đế Trạm Lam bỗng nhiên rất bình thản, hắn nhìn Nghệ Phong không có một tia biểu tình nói:

- Nghệ Phong hầu tước, ngươi nói chuyện phải chịu trách nhiệm!

Nghệ Phong thấy tư thái này của Hoàng đế Trạm Lam, hắn cũng biết Hoàng đế Trạm Lam trách cứ hắn làm hơi quá.

Tam Hoàng tử thấy tư thái này của phụ hoàng hắn, đáy lòng cũng có chút phát lạnh, Nghệ Phong đùa càng lúc càng lớn, phụ hoàng rõ ràng đã tức giận! Tam Hoàng tử không khỏi hướng Nghệ Phong làm một thủ thế, Nghệ Phong bảo hắn không phải lo lắng, chỉ là nếu như Nghệ Phong chết, hắn sẽ thiếu một minh hữu đắc lực!

Nghệ Phong nhìn Hoàng đế Trạm Lam nhún nhún vai nói:

- Nếu bệ hạ không tin, ta đây cũng không thể nói gì nữa, bệ hạ coi như ta nói xấu Hoàng tử điện hạ, nếu như muốn nghiêm phạt, ta tận lực bồi tiếp!

Bộ dáng Nghệ Phong không thể nói là không hào hiệp, làm cho mọi người bất ngờ, lúc nào tiểu tử này tốt như vậy rồi?

Nghệ công đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, hắn vội vàng nói:

- Bệ hạ, Nghệ Phong nói xấu cựu thần, nói xấu Hoàng tử điện hạ, tàn sát Bá tước phủ, không giết không đủ làm người bớt công phẫn.

Nghệ Phong nhìn Nghệ Công nhất tâm đưa hắn vào chỗ chết, trong lòng hắn cười nhạt không ngớt. Tuy rằng Nghệ Khải Mạc cũng máu lạnh, thế nhưng so với hắn lại tốt hơn. Nghệ Phong có thể đối với Nghệ Khải Mạc lưu tình, thế nhưng đối với Nghệ Công mà hắn từ khi sinh ra cho tới bây giờ chưa thấy, kia tuyệt đối là một người xa lạ, hắn vốn không phải là người thế giới này!

- May là ta không phải tôn tử của ngươi, bằng không có gia gia như vậy, ta trực tiếp dùng đao cắt cổ tự sát!

Nghệ Phong rất lạnh nhạt, thế nhưng nhãn thần lại như có như không chuyển tới Hoàng đế Trạm Lam.

Hoàng đế Trạm Lam thấy ánh mắt Nghệ Phong nhìn qua hắn, hắn cũng minh bạch ý tứ Nghệ Phong biểu đạt. Đây là Nghệ Phong nhắc nhở hắn chuyện tình hạ độc.



Hoàng đế Trạm Lam nhớ tới chuyện hắn trúng độc, đặc biệt nhớ tới việc Khinh Nhu trúng độc, trong mắt hiện lên một tia hàn quang. Hắn thấy trình độ lãnh huyết của hai vị Hoàng tử cũng không thấp hơn Nghệ Công!

Nghĩ đến chuyện này, nhãn thần Hoàng đế Trạm Lam nhìn hai vị Hoàng tử cũng có chút khác thường, Nghệ Phong từ trong đó thấy được hàn quang.

Đáy lòng Nghệ Phong cười trộm, không có một đế vương nào, thời điểm đối mặt với con cháu muốn hãm hại hắn còn có thể bình tĩnh, đế vương sợ nhất là chết, nếu như Hoàng đế Trạm Lam biết là Hoàng tử cho hạ độc hắn, sợ là sẽ trực tiếp bắt đi lăng trì.

Này cũng là nguyên nhân để Nghệ Phong không có sợ hãi, nhắc nhở Hoàng đế Trạm Lam điểm ấy, để Hoàng đế Trạm Lam hung hăng gõ hai vị Hoàng tử, dù sao hắn không hy vọng thấy chuyện như vậy nữa phát sinh. Làm cho Nghệ Phong thật không ngờ chính là, Hoàng đế Trạm Lam so với hắn nghĩ còn kích động hơn, hắn cư nhiên quát to đại Hoàng tử:

- Quỳ xuống!

Nghệ Phong sửng sốt, mọi người sửng sốt. Thật không ngờ Hoàng đế Trạm Lam bỗng nhiên phát thần kinh như vậy.

Ngay cả Nghệ Phong là người minh bạch nguyên nhân, cũng vì cử động này của Hoàng đế Trạm Lam mà cảm thấy kinh ngạc. Đương nhiên, Nghệ Phong dù sao cũng nghĩ không ra, nguyên nhân Hoàng đế Trạm Lam thất thố như vậy cũng không phải vì hắn bị trúng độc, mà là vì Khinh Nhu, tiểu công chúa mà hắn trìu mến nhất kia. Cư nhiên có người dám hạ độc nàng, nghĩ đến chuyện này là hắn không cách nào nén giận!

- Phụ hoàng...


Đại Hoàng tử cũng không biết phụ hoàng hắn phát thần kinh gì, đột nhiên phát hỏa đối với hắn. Hắn không khỏi hô to.


- Quỳ xuống! Không nghe ta nói sao?


Hoàng đế Trạm Lam nổi giận gầm lên một tiếng, quát to đại Hoàng tử Long Minh.


Tuy Long Minh không biết phụ hoàng hắn bị làm sao, thế nhưng cũng chỉ có thể không cam lòng quỳ xuống.


Hoàng đế Trạm Lam thấy Long Minh quỳ xuống, hắn cũng không có nói thêm câu gì nữa, quay đầu nhìn nhị Hoàng tử có chút hả hê nói:


- Ngươi cũng quỳ xuống cho trẫm!


Nhị Hoàng tử sửng sốt, nghĩ không ra vì sao Hoàng đế Trạm Lam phát hỏa tới trên người hắn, hắn nhìn phụ hoàng nổi giận, cũng chỉ đành bất đắc dĩ quỳ xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK